Ba ngày sau đó, Dương Văn Quảng dẫn dắt đại quân cuối cùng xuất phát từ Lĩnh Châu, trong đó Chủng Ngạc và Cổ Hà chia nhau dẫn dắt hai đội quân làm tiên phong lần lượt đến Hưng Khánh phủ, công phá các phòng tuyến mà người Tây Hạ thiết lập ở ngoài thành, quân tiên phong một đường đi đến dưới thành Hưng Khánh phủ, tuy nhiên sau mấy lần thăm dò phát động tiến công Hưng Khánh phủ, rất nhanh liền từ bỏ ý tưởng tự công phá thành, thành thành thật thật đứng ở dưới thành chờ đại quân của Dương Văn Quảng.
Cùng với việc đại quân Dương Văn Quảng đến, quân Tống tiến công Hưng Khánh phủ chính thức bắt đầu, tuy nhiên có lẽ là rút ra bài học kinh nghiệm lần trước tại Tính Châu thành, lần này lúc mới bắt đầu quân Tổng cũng không liều mạng tấn công, mà vây quanh ba mặt đông nam tây của Hưng Khánh phủ, chỉ còn lại phía bắc thì bỏ qua, trong đó nam diện là phương hướng chủ công, mỗi ngày đều sẽ có quân đội đến thăm dò công thành, còn lại hai mặt đông tây thì chỉ vây mà không công, mỗi ngày chỉ bản ra mấy lần đạn pháo vào trong thành cảnh cáo.
Lần này Triệu Nhan cũng đi cùng đại quân Dương Văn Quảng đến dưới thành Hưng Khánh phủ, cũng là ở tại nơi này biết được sự tàn khốc của chiến tranh, đặc biệt là lúc công thành chiến, mặc dù chỉ là thăm dò tiến công, nhưng cũng như cũ vô cùng tàn khốc, từng vòng đoạn pháo luân chuyển được cự nỏ bản lên trên tường thành, khiến sĩ tốt Tây Hạ trên đầu thành bị nổ đến huyết nhục tung tóe, ngăn chặn công kích lên đầu thành, dưới thành binh lính Đại Tống chia thành nhiều đội khiêng thang vọt đến, sau đó quên cả sống chết bò lên trên, nhưng đại bộ phận đều không đợi bọn họ leo lên đầu thành thì đã bị một đám binh linh Tây Hạ xông lên đẩy xuống, nguyên một đám bị ngã đều gãy xương đứt gân, tiếng kêu thám thiết không dứt bên tai.
Đối với tình hình trên chiến trường, Triệu Nhan chỉ đứng ở trên bãi đất trong quân doanh dùng kính viễn vọng xem trong chốc lát liền không bao giờ muốn nhìn nữa, đi trợ giúp Trực Lỗ Gổ và các quân y cứu chữa cho các thương binh, những quân y mặc dù đối với y thuật Triệu Nhan truyền thụ vẫn chưa được thuần thục, nhưng ít ra phương pháp cũng chính xác, điều này cũng khiến cho các thương binh được đưa đến có nhiều cơ hội sinh tồn hơn. Trước doanh rất nhanh liền có rất nhiều thương binh, thậm chí cuối cùng không thể không mở rộng diện tích thương binh doanh.
Chứng kiến thương binh doanh hoạt động đâu vào đấy, Triệu Nhan cũng cảm thấy hết sức vui mừng, mặt khác bởi vì Dương Văn Quảng vẫn chưa có mệnh lệnh xuống để quân đội tấn công quy mô lớn, vì vậy số lượng thương binh tương đối ít, những quân y này sau khi biết thân phận của hắn, cũng không dám để Triệu Nhan quá mức mệt nhọc, vì vậy sau vài lần hắn bận bịu giúp đỡ, lại phát hiện mình không còn việc để làm, điều này khiến cho Triệu Nhan không nhịn được cảm thấy có chút buồn bực.
Mặt khác Triệu Nhan vốn tưởng rằng sau khi đại quân đi vào Hưng Khánh phủ, rất nhanh sẽ thực thi kế hoạch nhảy dù kia, tuy nhiên không ngờ tới giờ đã chờ đến nửa tháng, sau đó hắn thật sự không đợi nổi, liền đi hỏi Dương Văn Quảng rõ ràng một chút, kết quả nhận được đáp án khiến hắn càng thêm buồn bực. Bởi vì Dương Văn Quảng bọn họ lấy được cách tổ chức bố trí phòng thủ của Hưng Khánh phủ, đã tìm được vị trí cửa thành để tập kích, nhưng do hiện tại hướng gió không đúng, vì vậy bọn họ cũng vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không còn biện pháp, chỉ có thể chờ ông trời khai ân thay đối hướng gió, đối với việc này Triệu Nhan cũng vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải tiếp tục đi hỏi thăm những học sinh kia của mình.
Tại sườn đông Hưng Khánh phủ, hằng ngày quân Tống vẫn đều đặn ba lần phóng nó pháo vào trong thành. Hơn nữa để tiết kiệm đạn pháo, bọn họ bản ra phần lớn là đá hoặc đất, chỉ đến lúc nhìn thấy trên đầu thành tụ tập nhiều binh lính Tây Hạ, bọn họ mới phóng ra đạn hỏa dược, mỗi lần bản đều đúng mục tiêu, điều này cũng khiến cho Tây Hạ tức muốn chết, nhưng lại không dám tự tiện ra khỏi thành.
Phía đông nam tường thành Hưng Khánh phủ có một tòa núi đất không quá cao, đứng ở trên đó chẳng những có thể quan sát được thành Hưng Khánh phủ, đồng thời còn có thể bản nỏ pháo từ phía trên vào rong thành. Hơn nữa trên núi trọc không có bất kỳ cây cỏ gì, bị mưa ăn mòn nên vô cùng dốc đứng, có thể nói là một địa điểm quân sự vô cùng trọng yếu, trước kia nơi này từng có một đội quân Tây Hạ chừng một trăm người. Đáng tiếc sau đó bị quân Tống dùng nỏ pháo phóng lên làm nổ đỉnh núi, một trăm người kia tất cả đều vùi thây trong đỉnh núi, núi đất này tất nhiên cũng rơi vào trong tay quân Tống, trở thành một địa điểm tốt để bắn nỏ pháo.
Hô Diên Khánh dẫn theo hơn trăm huynh đệ thủ hạ trú đóng trên núi đất này, mặt khác còn có mười hai cái nỏ sàn, nhiệm vụ mỗi ngày chính là theo dõi lệnh tấn công từ phía dưới, sau đó mang đạn pháo lên nỏ sản bản vào đầu thành đối diện, đồng thời cũng phải phòng ngừa tên nỏ của đối phương bản vào nỏ pháo bên mình, nghe thì vô cùng đơn giản, nhưng thực tế thao tác lại vô cùng khó, tỷ như chỉ là cất trữ các đạn pháo kia cũng là một vấn đề lớn, vạn nhất không nổ đến địch nhân mà ngược lại nổ ngay chỗ mình, vậy bọn họ đều phải chôn cùng với quân Tây Hạ ở đối diện rồi.
Trên đỉnh núi đất này diện tích cũng không lớn, mặt khác bởi vì thân núi vô cùng dốc đứng, hơn nữa đoạn thời gian trước hạ sướng, khiến cho trên đường núi vừa là băng vừa là tuyết, có thể nói vô cùng khó đi, chỉ riêng việc cấp dưỡng mỗi ngày cũng là vấn đề lớn, chớ nói chi đến việc vận chuyển đạn pháo vật tư này, vì vậy một đội quân một trăm người trú đóng trên núi đã là cực hạn.
Hô Diên Khánh bọn họ tại mặt sau núi nhỏ xây dựng một số công sự, có thể để binh lính ở bên trong, mặt khác tại công sự không được toàn vẹn còn có một kho hàng nhỏ, bên trong chứa các vật tư đạn pháo này, nơi đó luôn có người phụ trách canh gác, bình thường nghiêm cấm bất cứ ai đến gần.
Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, Hô Diên Khánh lập tức mệnh lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi ăn cơm chiều, dù sao trên núi vật tư có hạn, buổi tối đến cây đuốc cũng không có, vì vậy bọn họ vẫn luôn nhân lúc trời còn sớm một chút ăn cơm, miễn cho buổi tối đến thì lương khô cũng không tìm được.
Thừa dịp lúc ăn cơm, Hô Diên Khánh gọi mười Thập trưởng là thủ hạ vào trong gian phòng của mình, kỳ thật cái gọi là gian phòng, chính là tại thân núi đào lên một động đất, không gian bên trong cũng không lớn, mười một người chen vào liền đầy, cái này chủ yếu vẫn do Hô Diên Khánh thân là đô đầu, một số vật tư trọng yếu yêu cầu y đích thân coi giữ, vì vậy mới có một "gian phòng” lớn như vậy.
Nói là họp, nhưng kỳ thật cũng đã không còn gì để nói, dù sao bọn họ đã đến tòa núi đất này được hơn nửa tháng rồi, mỗi ngày chính là nghe mệnh lệnh bên trên làm việc, cuộc sống trên núi vô cùng buồn tẻ, vì vậy vài Thập trưởng sau khi làm theo thông lệ nói ra
phần việc của mình, liền bắt đầu vừa ăn cơm tối vừa nói chuyện phiếm.
- Con mẹ nó, hôm nay dưới chân núi đưa đến tất cả đều là đạn pháo, ta yêu cầu bọn họ nước ấm cơm nóng, đám khốn kiếp đó lại nói để cho chúng ta chờ tiếp hai ngày, trong khoảng thời gian này chúng ta mỗi ngày đều gặm lương khô uống nước lạnh, lão tử bây giờ nhìn thấy lương khô đưa đến tay liền muốn nôn! Một tên dáng người cường tráng trong đó, là Thập. trưởng trên trán có vết đao một bên lớn tiếng mắng, một bên hung tợn gặm lương khô trong tay, nhìn dáng vẻ của y, dường như lương khô trong tay chính là thứ không cho bọn họ ăn cơm nóng uống nước ấm vậy.
Chiến sĩ lao động của Đại Tống chiến đấu nơi xa, tuy rằng triều đình Đại Tống lần này chuẩn bị rất lâu, nhưng áp lực hậu cần vẫn như cũ vô cùng lớn, lương khô của quân Tống cũng hết sức đơn điệu, toàn bộ đều là dùng bột mì, bột ngô, bột khoai lang trộn lại nướng lên thành một loại bánh, trong bánh này lượng nước rất ít, cho dù là mùa hè cũng có thể lưu giữ trong thời gian rất lâu, chớ nói chỉ hiện tại khí trời đã lạnh rồi, chỉ có điều hương vị của loại bánh này thật sự không được ngon lầm, bên trong có bỏ thêm muối, nhưng trừ cái đó ra thì bánh vừa cứng vừa khô, người nào răng lợi không tốt căn bản không thể cắn được.
Đối với lão Hầu tử và Mặt Sẹo như oan gia với nhau, người chung quanh sớm đã thành thói quen, nghe thấy bọn họ cãi vã chẳng những không khuyên can, ngược lại cả một đám đều lộ ra vẻ mặt hứng thú, thậm chí lúc này bọn họ cảm giác thấy lương khô. rong tay mình cũng không khó ăn đến như vậy.
Lúc này Mặt Sẹo vốn còn muốn nói thêm gì nữa, tuy nhiên lúc này Hô Diên Khánh bỗng nhiên cắt lời của y mở miệng: - Hai người các ngươi không cần ầm ĩ nữa, lại nói tiếp đây đều tại ta trước đó quá mức kích động, nếu không mọi người hiện giờ cũng hẳn đều đã thăng quan phát tài, không cần đi theo ta đến núi đất này gặm lương khô rồi!
Nghe thấy Hô Diên Khánh nhắc đến chuyện trước, đem trách nhiệm đều kéo lên người mình, điều này khiến cho bọn người lão Hầu Tử và Mặt Sẹo đều vội vàng khuyên nhủ: - Đô đầu, sự kiện kia sao có thể trách ngài, nếu chúng ta như ngài mà nói, chỉ sợ cũng làm ra chuyện như vậy!