- Quận vương, hay là ta giấu cuộc nói chuyện của ngài và Dĩnh Vương điện hạ đi? Hoàng Ngũ Đức tay căm bút lông, vẻ mặt khó xử xin chỉ thị của Triệu Nhan. Y đang viết thư cho Triệu Thự kể lại chuyện gặp Triệu Húc, nhưng nghĩ đến chuyện Triệu Nhan khuyên Triệu Húc tạo phản, y cũng có chút khó xử, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm giấu diếm giúp Triệu Nhan.
- Không cần, lão Hoàng ngươi cứ viết sự thật, ngàn vạn lần không được che dấu, như vậy phụ hoàng sau khi xem xong cùng lắm là mắng ta càn quấy, tuyệt đối không có việc gì. Nhưng nếu ngươi giấu diếm, không chừng sẽ có người hữu tâm vạch tội. Đến lúc đó ngay cả ngươi cũng chạy không thoát! Triệu Nhan không ngẩng đầu lên mở miệng nói. Nơi này là phòng của Hoàng Ngũ Đức, hắn đang xem một số tin tình báo từ tiền tuyến. Bởi vì hắn định đến tiền tuyến xem đệ tử của mình nên bây giờ hiểu rõ thêm chút tình báo cũng có thể chuẩn bị tốt hơn.
- Lão nô hiểu, quận vương chính là lấy lùi làm tiến, để Dĩnh Vương điện hạ tự mình hiểu rõ hậu quả, tránh chuyện phát triển đến mức độ không thể văn hồi, thật sự là cực kỳ cao minh! Hoàng Ngũ Đức nghe Triệu Nhan nói, ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó cúi đầu xuống viết như điên. Chỉ là Triệu Nhan nghe cũng chẳng hiểu ra sao, lúc ấy hẳn chỉ muốn đùa với Triệu Húc một chút, căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng loại chuyện nhỏ này hắn cũng lười xen vào, dù sao lão Hoàng cũng sẽ không hại mình.
- A? Đứng lúc này Triệu Nhan chợt thấy một phần tình báo đến từ tiền tuyến, lập tức kinh ngạc đứng lên đi đến bên cạnh Hoàng Ngũ Đức nói: - Lão Hoàng, Trực Lỗ Cổ đến chiến trường lúc nào? Không phải ta đã để y ở hậu phương làm chuyện của y sao?
Lúc trước Triệu Nhan vì giữ Trực Cổ Lỗ lại từng đáp ứng có cơ hội sẽ cung cấp thi thể cho y giải phẫu, hơn nữa còn không để người khác chú ý. Cơ hội này dĩ nhiên chính là chỉ cuộc chiến diệt Hạ lăn này, muốn lấy mấy cỗ thi thể người Tây Hạ cho Trực Lỗ Cổ nghiên cứu quả thật là chuyện dễ dàng, hơn nữa trên chiến trường loạn như vậy, căn bản sẽ không có ai chú ý đến đám người Trực Lỗ Cổ. Vốn chuyện này Triệu Nhan giao cho Hoàng Ngũ Đức sắp xếp, hơn nữa vì suy xét đến an toàn của đám người Trực Lỗ Cổ, hắn còn cố ý dặn dò không cho Trực Lỗ Cổ lên chiến trường, không ngờ đối phương vẫn lên tiền tuyến. Tình báo Triệu Nhan thấy được chính là báo cáo Trực Lỗ Cổ cứu trị thương binh.
Dường như Hoàng Ngũ Đức đã sớm biết chuyện này, cũng không xem tình báo trong tay Triệu Nhan, chỉ cười khổ nói: - Quận vương, chuyện này cũng không nên trách chúng ta. Thần y kia tính tình vừa thối lại vừa cứng, căn bản không nghe chúng ta sắp xếp, mới đến chiến trường thấy trong quân doanh chúng ta có không ít thương binh, y cũng bất chấp chuyện nghiên cứu thi thể, ngược lại còn toàn lực nhào vào việc cứu trị người bệnh, hơn nữa còn theo đại quân đi Tĩnh Châu, thủ hạ của ta căn bản không ngăn được!
Triệu Nhan nghe đến đó cũng vỗ đầu một cái. Hắn quên rằng Trực Lỗ Cổ và Tào Dật đều là thầy thuốc chân chính, không chịu khoanh tay đứng nhìn người khác sinh bệnh. Bây giờ mình lại đưa Trực Lỗ Cổ đến chiến trường, dựa vào tính tình của y đương nhiên là cứu người quan trọng hơn, ngay cả lời mình dặn và chuyện nghiên cứu cơ thể cũng vứt sang một bên. Mặt khác đám tướng lĩnh Dương Văn Quảng khẳng định cũng muốn trong quân nhiều hơn một vị thầy thuốc y thuật cao minh, ở thời khắc mấu chốt có thể cứu họ một mạng, cho nên người của Hoàng Ngũ Đức phái tới chỉ sợ muốn ngăn cũng không dám ngăn.
Nghĩ đến mặt này, Triệu Nhan lập tức mở miệng nói: - Chỉ trách ta trước đó không suy xét chu toàn, vừa vặn ta chuẩn bị đến thành Tĩnh Châu xem một chút, đến lúc đó gặp Trực Lỗ Cổ ta sẽ khuyên ông ta!
- Quận vương, bên thành Tĩnh Châu chưa hạ được Cửu Công, hơn nữa nơi đó cách phủ Hưng Khánh rất gần, khắp nơi đều là tiểu đội người Tây Hạ phái ra quấy nhiễu, thật sự không an toàn cho nên chuyện này Quận Vương ngài phải suy nghĩ cho kỹ! Hoàng Ngũ Đức nghe được lời của Triệu Nhan cũng không nhịn được để bút trong tay xuống khuyên nhủ.
- Yên tâm đi, qua mấy ngày nữa đại ca sẽ phái một đội quân tiếp viện Tĩnh Châu, đến lúc đó ta sẽ đi cùng đại quân, quân đội Tây Hạ quấy nhiễu căn bản không dám trêu chọc đội quân lớn như vậy. Vê phần đến Tĩnh Châu thì càng không căn phải lo lắng, hiện tại sở dĩ người Tây Hạ có thể bảo vệ Tĩnh Châu tất cá đều dựa vào dùng mạng người đổi lấy, hơn nữa sau khi trải qua vài trận chiến nhuệ khí của quân Tây Hạ đã bị chúng ta xóa sạch rồi. Ngược lại sĩ khí quân đội Đại Tống đang thịnh, đánh hạ Tĩnh Châu cũng là vấn đề thời gian thôi, nói không chừng chưa đợi ta đến Tĩnh Châu, Dương lão tướng quân cũng đã công phá được thành Tĩnh Châu rồi! Triệu Nhan cười lớn nói. Hắn là một người vô cùng tiếc mạng, đương nhiên sẽ không dễ dàng đi mạo hiểm.
- Chuyện của đại ca không vội. Lại nói trong chuyện này đại ca biểu hiện quá nóng nảy, hơn nữa hiện tại cũng không nghe ai khuyên cho nên ta không có ý định thuyết phục y ngay lập tức. Hiện tại ta rời khỏi Tây An Châu, để cho y tạm thời yên tĩnh một chút, chờ ta trở lại khuyên y cũng không trễ, Triệu Nhan cười nhạt mở miệng nói.- Tuy nhiên trước khi ta rời đi, ta phải gặp mặt một người mới được!
- Điện hạ ngài muốn nói đến nữ tử Hoa Chỉ kia? Hoàng Ngũ Đức lập tức đoán được người mà Triệu Nhan muốn gặp.
- Đúng vậy, một người có thể làm cho đại ca không tiếc bỏ qua ngôi vị hoàng đế Đại Tống cũng muốn cưới nàng, ta nhất định phải tự mình gặp qua một lăn, xem nữ tử này rốt cuộc có chỗ nào khác lạ? Khi Triệu Nhan nói xong lời cuối, trên mặt cũng lộ ra một loại thần sắc hết sức hứng thú. Triệu Húc không phải là một người dễ dàng có tư tình với nữ nhi, nữ tử có thể làm cho y thần hồn mê đảo, tất nhiên có chỗ mànữ tử bình thường không thể sánh bằng.
- Như vậy cũng tốt, lão nô cũng hết sức tò mò với nữ tử này. Chỉ có điều chúng ta tự tìm gặp đối phương hay thông qua Thái tử điện hạ đi gặp đối phương? Cuối cùng Hoàng Ngũ Đức lại làm như không quyết định được, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nhan.
“Lão hoạt đầu!” (kẻ láu cá) Trong lòng Triệu Nhan thầm mắng một câu. Kỳ thật hắn biết Hoàng Ngũ Đức cũng không phải không quyết định được, chỉ là y không muốn gánh trách nhiệm này, sợ chọc giận Triệu Húc, liên lụy sau này sẽ phải chịu đau khổ, cho nên mới giao vấn đề này cho Triệu Nhan. Dù sao người quyết định cuối cùng là Triệu Nhan, ngày sau đều tính là việc tư của huynh đệ bọn họ.
- Tự tìm gặp đối phương có thể nói một vài lời mà trường hợp kia không thể nói, thậm chí có thể thuyết phục đối phương từ bỏ cảm tình với đại ca. Tuy nhiên đại ca có tình cảm rất sâu với Hoa Chỉ kia, cho nên thủ đoạn không quang minh này vẫn không nên dùng. Ta sẽ tìm cơ hội nói với đại ca, để y sắp xếp cho chúng ta gặp Hoa Chỉ kia một chút. Như vậy sự tình cũng bày ra ngoài sáng, miễn cho đại ca nghĩ ngờ. Triệu Nhan lập tức nói. Hắn không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ.
- Quận Vương anh minh, lão nô cũng hiểu thông qua thái tử điện hạ gặp Hoa Chỉ đỡ hơn một chút! Hoàng Ngũ Đức nghe đến đó lập tức khom người đồng ý. Kỳ thật Triệu Nhan quyết định như thế nào y đều vô cùng đồng ý.
Thảo luận xong việc đi gặp Hoa Chỉ, Triệu Nhan tiếp tục xem tình báo vẽ chiến sự, Hoàng Ngũ Đức cũng tiếp tục viết mật thư cho Triệu Thự. Cứ như vậy một lát sau Triệu Nhan bỗng nhiên đứng lên rời khỏi, Hoàng Ngũ Đức vốn tưởng Triệu Nhan xem xong rồi, bởi vậy cũng không để ý đến, nhưng sau một lát Triệu Nhan bỗng nhiên trở lại, hơn nữa trong tay còn cầm thêm một cái hộp dài. Điều này làm cho Hoàng Ngũ Đức sững sờ, không biết Triệu Nhan muốn làm gì?
Chỉ thấy Triệu Nhan cầm hộp đi đến trước mặt Hoàng Ngũ Đức cười nói với y: - Lão Hoàng, ta thấy ngươi viết cái này cái khác đều híp mắt, xem ra ngươi bị lão thị, vừa vặn ta có chuẩn bị một số kính lão, vốn Dương Hoài Ngọc muốn ta đưa cho Dương tướng quân đeo, ngươi chọn một cái trước đi!
- Ha ha, có thể thấy rõ hơn là được, mắt kính này tặng cho ngươi! Triệu Nhan nhìn đến đây cũng cười lớn nói. Hoàng Ngũ Đức mặc dù là thái giám, nhưng y chưởng quản tình báo Đại Tống, bình thường làm việc cẩn trọng, vô cùng không tệ. Hơn nữa hai người cũng rất hay nói chuyện cho nên Triệu Nhan cũng coi y là một người bạn tốt.
- Đa tạ Quận Vương!
Hoàng Ngũ Đức cũng vô cùng cảm kích nói. Tuy rằng đây là một việc nhỏ, nhưng chính bởi vì thế mới khiến cho y cảm thấy cực kỳ cảm động, bởi vì chỉ có giữa bạn bè mới có thể chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt này.
Kế tiếp Triệu Nhan tiếp tục xem tình báo từ tiền tuyến, Hoàng Ngũ Đức đeo kính mắt cũng tiện hơn, rất nhanh đã viết xong thư, sau đó bảo người đưa đi. Lúc này Triệu Nhan cùng y đi gặp Triệu Húc, chuẩn bị gặp nữ tử Hoa Chỉ kia một lần.