Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 468: Tình cờ gặp Vương Sân




Sau khi được chuyện xảy ra từ Hồ dịch thừa, Triệu Nhan một lần nữa muốn sai người tách hai đám người ra, tuy rằng những tướng sĩ này đều biết nặng nhẹ, cũng không sử dụng vũ khí, nhưng dù sao đều là người một nhà, đánh tới đánh lui cũng không tốt lắm. Nhưng cũng đúng lúc này, bên ngoài có một người chạy tới khiến cho hẳn ngẩn người, bởi vì hẳn tuyệt đối không ngờ tới nhìn thấy Vương Sân ở chỗ này.

- Gã không phải là đã trở về quê Thái Nguyên rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở phủ Hà Trung? Lúc này Triệu Nhan vô cùng khiếp sợ nói, chỉ thấy Vương Sân gầy hơn trước rất nhiều, người cũng già đi rất nhiều. Nhưng hẳn và Tào Tung vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra đối phương.

- Tam ca nhi chúng ta trước đừng đi ra, Vương Sân xuất hiện ở nơi này có chút kỳ quái, chúng ta xem gã xử lý chuyện này như thế nào. Tào Tung mở miệng nói, sau đó lôi kéo Triệu Nhan lui về phía sau một chút, dù sao hiện tại trời đang mưa, hơn nữa lại là buổi tối, phỏng chừng Vương Sân nhất thời cũng không nhìn thấy bọn họ.

Triệu Nhan cũng rất tò mò tại sao Vương Sân xuất hiện ở nơi này, đồng thời cũng không biết nên nói cái gì khi gặp đối phương, vì thế liền thuận theo Tào Tung lui về phía sau. Sau khi Tào Tung hét các tướng sĩ bên mình dừng lại thì phần lớn mọi người rất nhanh lui xuống, chỉ có một số bị đánh rất thảm, chỉ có thể nằm trên mặt đất hừ hừ. Hộ vệ của Triệu Nhan mặc dù có chỗ dựa nhưng khi nhìn thấy đối phương là người đọc sách thì cũng không truy đánh nữa. Dù sao Đại Tống trọng văn khinh võ, bình thường nếu không phải có chuyện quan trọng thì bọn họ cũng không muốn trêu chọc người đọc sách.

Vương Sân quả nhiên không nhìn thấy Triệu Nhan ở phía sau, gã đầu tiên là nhìn thoáng qua các tướng sĩ bị thương, chỉ huy người đỡ bọn họ trở về, sau đó mới đứng ra hỏi về hướng đổi diện: - Không biết các ngươi là thủ hạ của vị tướng quân nào? Vì sao lại phát sinh xung đột với đội ngũ vận chuyển lương thực chúng ta?

- Các ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Lúc này thủ lĩnh đội cận vệ của Triệu Nhan là Ngưu Liệt đi ra hỏi, gã đi theo Triệu Nhan không lâu lắm nên không biết Vương Sân, đương nhiên Vương Sân cũng không biết gã.

- Tại hạ là phụ tá của tri phủ Hà Trung tên Vương Sân, lần này phụng mệnh Trí phủ áp giải lương thảo vật tư cho các tướng sĩ ở tiền tuyến, bởi vì quân tình khẩn cấp, có chỗ nào va chạm mong tướng quân bao dung! Vương Sân lập tức thi lễ với Ngưu Liệt, nhìn thấy biểu hiện của gã như vậy, Triệu Nhan và Tào Tung ở phía sau đều kinh ngạc nhìn nhau. Vương Sân trước kia là người mắt cao hơn đỉnh, ngay cả quận vương như Triệu Nhan cũng khinh thường, đừng nói chỉ là võ tướng có địa vị thấp kém giống như Ngưu Liệt. Nhưng biểu hiện bây giờ của đối phương cực kỳ khiêm nhường, quả thật giống như là biến thành người khác vậy. Nếu vừa rồi gã không xưng tên của mình thì chỉ sợ Triệu Nhan và Tào Tung căn bản không dám nói là quen biết gã.

Mặc dù Ngưu Liệt là người thô lỗ, nhưng khi nghe được đối phương là phụ tá của trí phủ Hà Trung thì trên mặt cũng lộ ra vài phần trịnh trọng. Tuy rằng địa vị của Tri phú không thể so sánh với Triệu Nhan, nhưng tri phủ nắm quyền hành quản lý một phủ, xem như là nhân vật có thực quyền ở địa phương, khó trách đám tướng sĩ vừa rồi kiêu ngạo như vậy. Dù sao nơi này là địa bàn của người ta, hơn nữa lại là do tri phủ phái ra, quân đội bình thường gặp phải bọn họ cũng chỉ có thể nhường nhịn.

Nghĩ đến những điều trên, Ngưu Liệt vừa định nói vài lời nế mặt Vương Sân, sau đó chuyện này liền qua. 

Nhưng đúng lúc này, phía sau truyền đến thanh âm của Triệu Nhan: - Không nghĩ tới ở nơi này lại gặp được ngươi, xem ra chúng ta thật có duyên!

Triệu Nhan vừa dứt lời thì thấy hẳn, Tào Tung và Hoàng Ngũ Đức cùng nhau từ trong bóng tối đi ra, Ngưu Liệt và hộ vệ nhìn thấy Triệu Nhan định thi lễ thì tắn khoát tay ngăn lại, sau đó ánh mắt thản nhiên nhìn Vương Sân.

Vương Sân tuyệt đối cũng không ngờ tới lại gặp. được Triệu Nhan ở nơi này. Ngoài ra còn có hai người quen là Tào Tung và Hoàng Ngũ Đức, nhất thời ngây ngẩn người, sau một lát mới tỉnh lại, gã lập tức tiến lên vài bước hành lễ: - Tại hạ bái kiến Quận Vương!

Vừa rồi Triệu Nhan chỉ cảm thấy Vương Sân gầy, già đi rất nhiều, hiện tại đến gần đối phương mới phát hiện Vương Sân bây giờ thật là gầy đi rất nhiều, hai má hóp lại, khóe mắt xuất hiện không ít nếp nhãn. Thậm chí hai bên tóc mai còn xuất hiện không ít tóc bạc, một người mới ba mươi tuổi nhìn qua lại giống như một nam tử trung niên hơn bốn mươi, xem ra cuộc sống mấy năm nay của gã cũng không tốt lắm.

Vương Sân bây giờ chẳng những già nua, mà còn bởi vì đội mưa nên toàn thân đầy bùn và nước, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Điều này làm cho trong lòng 

Triệu Nhan bỗng nhiên có chút bực bội, lập tức phân phó Hoàng Ngũ Đức: - Lão Hoàng, ngươi sai người dọn ra một căn phòng cho bọn họ nghỉ ngơi, chuyện đánh nhau hôm nay coi như xong!

Triệu Nhan nói xong liền xoay người rời đi, cũng không để ý tới Vương Sân, kỳ thật hắn và Vương Sân cũng không có gì để nói. Trước kia nhìn thấy gã thì còn có thể mắng một chút, nhưng hiện tại đối phương thê thảm như vậy, điều này làm cho Triệu Nhan cũng không biết nên đối mặt với Vương Sân như thế nào, vì thế còn không bằng coi như không quen biết.

Nhìn thấy Triệu Nhan xoay người rời khỏi, Tào Tung quay đầu nhìn Vương Sân, y cũng không nói gì thêm, cũng xoay người rời khỏi, chỉ có Hoàng Ngũ Đức ở lại nhìn Vương Sân cười nói: - Vương Phò mã mời theo lão nô, lão nô sắp xếp phòng cho ngài!

- Hoàng công nói đùa rồi, tại hạ sớm đã không phải là phò mã nữa rồi.

Vương Sân nghe thấy lời nói của Hoàng Ngũ Đức thì cười khổ một tiếng nói, nhưng gã vẫn theo chân đối phương đi vào dịch trạm. Dù sao gã thật sự cần phòng nghỉ ngơi, về phần các tướng sĩ ở phía sau gã nghe. được người đang ở dịch trạm là Quận Vương điện hạ Đại Tống, một đám đều bị dọa sợ, may mắn đối phương không trách tội, nếu không thì bọn họ thảm rồi.


Triệu Nhan bực bội trở lại phòng, Tào Tung cũng theo sát ở phía sau, mới vừa vào cửa y liền lập tức nói: - Tam ca nhí, huynh có cảm thấy Vương Sân thay đổi rất nhiều không?

- Đương nhiên là thấy, gã gầy với già đi rất nhiều so với trước kia. Triệu Nhan có chút không yên lòng trả lời.

- Không phải, ta nói không phải là thay đối ở bề ngoài! Tào Tung bước đến bên cạnh Triệu Nhan ngồi xuống nói: - Năm trước khi ta nhìn thấy gã, lúc ấy tuy rằng gã bị người nhạo báng, nhưng tính cách vẫn hết sức kiêu ngạo. Nhưng hiện tại mới một năm trôi qua, kiêu ngạo trên người gã đã không thấy, hơn nữa còn cam nguyện làm một phụ tá nho nhỏ, quả thực là có chứt khó tin.

- Chuyện này rất bình thường, ta nghe nói khi gã rời khỏi kinh thành thì tính thần hết sức sa sút, hơn nữa trong nhà lại có mẹ già cần phụng dưỡng. Có khi vì cuộc sống khốn khó trước mắt mà con người không thể không cúi đầu, thời gian một năm đủ để khiến cho tính cách của gã trở nên trầm ổn hơn, đây đối với gã mà nói có lẽ là một chuyện tốt! Triệu Nhan cũng không biểu hiện ra kinh ngạc giống Tào Tung, bởi vì hắn biết khi một người đối mặt với sự sống còn thì không thể không cúi đầu.

- Không đúng, tam ca nhỉ huynh có điều không biết rồi, dù cho Vương Sân sa sút đến thế nào thì Vương gia bọn họ cũng là đại gia tộc ở Thái Nguyên. Những chuyện khác không nói, chỉ riêng đất đai mà tổ tiên Vương Sân đế lại cũng đã đủ cho gã sống giàu có rong quãng đời còn lại. Hơn nữa trong nhà gã lại không có huynh đệ, căn bản không có người tranh đoạt gia sản với gã, vì thế chỉ căn gã đồng ý thì gã có thể đóng kín cửa làm phú hào. Nhưng bây giờ gã lại hạ mình làm phụ tá cho người ta, giải thích duy nhất chính là gã tự nguyện! Không uống Tào Tung làm buôn bán mấy năm nay, đầu óc vô cùng linh hoạt, phân tích cũng cực kỳ có đạo lý.

Triệu Nhan nghe vậy cũng cảm thấy rất có lý, nhưng rất nhanh hãn lại không thèm để ý khoát tay áo nói: -Mặc kệ Vương Sân là bị bức hay tự nguyện, đây đều là lựa chọn của bản thân gã, chúng ta cũng không có quan hệ gì với gã, căn bản không cần lo lẳng cho gã!

- Điều này cũng đúng! Tào Tung nghe được lời nói của Triệu Nhan gật đầu, kỳ thật y vốn muốn nói Vương Sân rơi vào tình trạng như hôm nay chủ yếu là do Triệu Nhan. Vì thế y lo lắng Vương Sân sẽ ghỉ hận trong lòng, nhưng rất nhanh y lại nghĩ đến, lấy thân phận của Triệu Nhan, cho dù Vương Sân thật sự hận hần cũng chẳng có tác dụng gì, vì thế cuối cùng cũng không nói ra.


- Khởi bẩm Quận vương, bình thường chúng ta chỉ mang theo lương khô đủ dùng trong sáu ngày. Trước đó chúng ta hành quân ba ngày, vì thế lương khô phỏng chừng cũng chỉ đủ trong ba ngày. Chút lương khô ấy cho dù tiết kiệm tối đa thì chỉ sợ cũng chỉ có thể ăn được trong bốn năm ngày, nhưng sau khi rời khỏi dịch trạm thì cũng phải cần ít nhất hai ngày mới có thể tìm được địa phương bổ sung tiếp viện. Lúc này vẻ mặt Hoàng Ngũ Đức bất đắc dĩ nói, gã cũng không ngờ gặp phải loại chuyện này. 

Triệu Nhan nghe vậy thì buồn rầu, rời khỏi dịch trạm còn cần phải hành quân thêm hai ngày, như vậy bọn họ ít nhất cần phải giữ lại một nửa lương khô, tính toán thì nhiều lắm chỉ có thế kéo dài được hai ngày. Nhưng khi nhìn trận mưa ở bên ngoài thì dường như không phải hai ngày có thể ngừng lại. Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải chịu đói sao?

Vừa lúc Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức đang buồn rầu vì chuyện lương thực thì gã Hồ dịch thừa kia bỗng nhiên vô cùng khiêm nhường cười nói: - Quận Vương điện hạ, tiểu nhân kỳ thật có một cách kiếm được lương thực, nhưng phải do Quận Vương ngài đích thân ra mặt!