Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 463: Chương 464: Cuối cùng mang thai rồi




Triệu Nhan mặt mày ủ rột ra khỏi điện Thủy Củng, Hoàng Ngũ Đức theo sau lại vui vẻ phấn chấn, vừa đi vừa nói với Triệu Nhan ở đẳng trước: - Quận vương, chúng ta lăn này lại có thể cũng ra ngoài một chuyến rồi, kể ra thành Khai Phong tuy phồn hoa náo nhiệt, nhưng ở thời gian quá lâu, cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, vẫn nên đi một ngày đàng học một sàng khôn tốt hơn!

- Lão Hoàng, cha tùy ý phái một người đi răn dạy đại ca là được rồi, sao cứ nhất định bảo ta đi? Triệu Nhan lại có chút bất lực nói, ban nãy Triệu Thự dặn dò Hoàng Ngũ Đức lần này cùng hắn đi Tây Hạ, chỉ là Triệu Nhan không hề muốn xa thành Đông Kinh, dù sao lần trước hẳn cũng đã lập lời thề, nhất định phải ngoan ngoãn ở bên Tào Dĩnh các nàng, nhưng bây giờ lại bị ép đi xa.

- Ha ha, điện hạ hà tất biết rõ rằng còn giả bộ hồ đồ, chuyện thái tử điện hạ gây nên lần này thực sự quá không sáng suốt rồi, truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến thanh danh của thái tử điện hạ, lão nô sau khi biết lập tức phong tỏa tin tức, hiện tại cả thành Đông Kinh cũng chỉ có ba người lão nô, người và bệ hạ biết, lão nô đương nhiên không có tư cách dạy bảo thái tử, bệ hạ càng không thể đi khỏi kinh thành, nên chỉ có thể phái người đích thân đi một chuyến.

Hoàng Ngũ Đức lại cười giải thích, từ sau khi cùng Triệu Nhan đi sứ Liêu quốc lần trước, ông đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn đi ra thế giới bên ngoài, chỉ là bình thường công việc của ông quá nhiều, căn bản không thể phó thác, bây giờ có cơ hội như vậy tất vô cùng thích thú, đương nhiên ông hi vọng lăn này đi Tây Hạ nhất định không được giống như Liêu quốc lần rước, xảy ra nhiều biến cố như vậy.

- Haiz, đại xa đúng thật là, một nữ nhân nước địch nạp làm thiếp, sau này phong làm phi tần cũng được rồi, sao còn khăng khăng muốn lập nàng ta lên thái tử phi chứ? Triệu Nhan nghe thấy lời của Hoàng Ngũ Đức lại thở dài một tiếng nói, nếu là hồi trước, hắn rất có thể ủng hộ Triệu Húc, nhưng vài năm nay hân cũng dần dần bị Đại Tống đồng hóa rồi, suy nghĩ bây giờ đã không khác biệt gì quá lớn với người Tống thông thường nữa rồi, đương nhiên điểm này cả bản thân Triệu Nhan cũng không phát hiện ra.

Sau khi rời khỏi hoàng cung và cáo biệt Hoàng Ngũ Đức, Triệu Nhan đi xe ngựa về nhà, trên đường hắn liên tục tính xem nên nói chuyện này với Tào Dĩnh bọn họ như thế nào, đáng tiếc nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách nào hay, cuối cùng đành phải hạ quyết tâm, xem ra chỉ có thể nói ra sự thật thôi.

Đợi sau khi xe ngựa dừng trước cổng tòa nhà ở sông Biện, Triệu Nhan vừa nhảy từ trên xe ngựa xuống, lại chợt nghe thấy một tràng tiếng pháo nổ tưng bừng truyền ra từ trong nhà, khiến hẳn cũng không nén nổi sửng sốt, lòng nghĩ trong nhà không có chuyện gì sao lại nổ pháo?

Lúc đó hắn nhấc chân đi vào trong nhà, kết quả nhìn thấy lão Phúc mang theo một đám người hầu vui tươi hớn hở đứng ở đó, trên đất rải rác giấy pháo màu đỏ, thoạt nhìn giống như đón tết, nhưng bây giờ mới vào mùa thu, cách năm mới còn xa cơ mà, điều này khiến Triệu Nhan càng hiếu ki, liền đi đến hỏi: - Lão Phúc, các người đang làm cái gì đây, trong nhà có chuyện vui gì sao?

Lão Phúc vui mừng hớn hở nhìn thấy Triệu Nhan quay về, lập tức nhanh chân lên trước nói lớn: - Quận vương người cuối cùng cũng về rồi, trong nhà đích thực có một chuyện vui kinh thiên động địa, nhưng chuyện này lão nô không dám nói trước với người, hay là người vào trong nhà hỏi vương phi là biết!

Nhìn thấy lão Phúc lại còn lấp lửng với mình, Triệu Nhan trong lòng càng thêm tò mò, liền bước nhanh vào trong nhà, kết quả trên đường nhìn thấy nha hoàn bà bà cũng mặt mày sung sướng. Nhìn thấy hẳn cũng không nói chuyện vui gì, chỉ nói vương phi đang ở trong phòng đợi hẳn, điều này càng khiến Triệu Nhan không hiểu chuyện gì, nhanh chân đến phòng của Tào Dĩnh.

Vừa vào đến phòng của Tào Dĩnh, Triệu Nhan liền nghe thấy bên trong phòng vọng ra từng trận tiếng khóc, hơn nữa vừa nghe đã biết là Tào Dĩnh. Điều này khiến hẳn ngỡ ngàng, nhanh như bay lao vào trong phòng, kết quả phát hiện Tào Dĩnh đang nhào vào trong lòng Bảo An công chúa khóc nức nở, hơn nữa ngoài hai người họ ra, Thọ Khang công chúa, Tiết Ninh Nhi, Gia Luật Tư, Nhan Ngọc Như và Âu Dương Uyển Linh lại đây đủ ở đây không thiếu một ai. Điều này khiến Triệu Nhan chợt giật mình, lòng nghĩ không lẽ họ đã biết chuyện mình phải đi Tây Hạ rồi?

Chưa đợi Triệu Nhan phản ứng kịp, Tào Dĩnh khi nhìn thấy hẳn đi vào, lập tức bổ nhào vào lòng hẳn trào nước mắt gọi:


-Phu quân

Trong tiếng "Phu quân” này của Tào Dĩnh dường như mang theo cả sự tủi thân vô hạn, khiến Triệu Nhan cũng không khỏi trong lòng nhói đau, càng khẳng định bọn họ đã biết chuyện mình phải đi Tây Hạ, cho nên mới lưu luyến như vậy, liền buộc lòng áy này vô ngần vỗ vào lưng của nàng nói: -Nương tử đừng khóc, vì phu chỉ là đi rồi về, tuyệt đối sẽ không để lỡ mất quá nhiều thời gian đâu!

- Đi đâu? Tào Dĩnh đang khóc lóc nghe thấy. của Triệu Nhan, lại tức khắc đứng thắng người dậy từ trong lòng Triệu Nhan hỏi, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Nàng... các nàng như này là... Triệu Nhan nghe thấy lời của Tào Dĩnh cũng sửng sốt, xem ra bọn họ không hề biết chuyện mình phải đi Tây Hạ, nếu đã như vậy, Tào Dĩnh vì sao lại khóc lóc đau thương như vậy chứ?

- Tam đệ, Dĩnh nhi muội muội cuối cùng có thai rồi, muội ấy vừa nãy là vui đến phát khóc! Khanh khách Đúng lúc này, Thọ Khang công chúa nhanh mồm nhanh miệng chợt thẳng thân giúp Tào Dĩnh giải thích

- Mang... mang thai rồi? Triệu Nhan nghe thấy tin này quả thực giống như bị sét đánh ngang tai, người ngợm ngây ra bất động, rất lâu sau mới phản ứng lại, lúc đó khuôn mặt cũng lộ ra biểu cảm vui sướng, ôm lấy Tào Dĩnh quay vài vòng, kết quả khiến Tào Dĩnh sợ hãi hét ầm lên, Bảo An công chúa bọn họ càng giật thót mình, vội vàng lên trước giằng Tào Dĩnh lại, sau đó chỉ vào Triệu Nhan giáo huấn: - Tam đệ sao đệ lại không phân biệt nặng nhẹ như vậy, Dĩnh nhi muội muội khó khăn lắm mới mang thai, sau này nhất định phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không được tổn hại đến thai khí!


- Vâng vâng vâng, nhị tỷ dạy chí phải, đệ sau này nhất định chú ý!

Triệu Nhan kích động đến nỗi gần như nói năng lộn xộn, hắn và Tào Dĩnh cũng đã động phòng gần hai năm rồi, nhưng lại vẫn chưa có con, hơn nữa sức khỏe của hai người cũng không có bất kì vấn đề gì, vì điều này Tào Dĩnh nghĩ hết cách, uống không ít thuốc thúc đẩy thụ thai, nhưng vẫn chưa có kết quả gì, thậm chí cuối cùng Tào Dĩnh chỉ có thể kì vọng vào những thuyết thần phật phong thủy huyền bí mờ mịt, nhưng vẫn không thấy hiệu quả, điều này khiến Triệu Nhan vốn dĩ sắp tắt hi vọng rồi, không ngờ lại mang thai vào lúc này.

Nhìn thấy bộ dạng xúc động của hai phu thê Triệu Nhan và Tào Dĩnh, Bảo An công chúa cũng hơi mất kiên nhẫn, lúc đó nàng kêu đám Thọ Khang công chúa và Tiết Ninh Nhi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Triệu Nhan và Tào Dĩnh, cũng tiện để phu thê bọn họ yên tĩnh một chút, nhưng lúc rời đi, Bảo An công chúa lại dặn dò Triệu Nhan nên cẩn thận, nhất định không được không phân biệt nặng nhẹ như trước đó.

Đợi sau khi cửa phòng khép kín, Tào Dĩnh lại bổ nhào vào lòng Triệu Nhan khóc nức nở, hai năm trước vì chuyện nàng cứ không mang thai, khiến trên người nàng gánh một áp lực cực kì lớn, nếu không phải tính cách của nàng tương đối kiên cường, e rằng sớm đã không chống đỡ nổi, có điều cho dù như vậy, nàng cũng chịu không ít uất ức, sau lưng còn có rất nhiều người rèm pha nói bóng gió, nhưng bây giờ nàng cuối cùng mang thai rồi, điều này khiến nàng cũng có cảm giác hãnh diện, lúc này chỉ là mượn nước mắt để giải tỏa hết những ức chế tích tụ trước kia ra thôi.

Triệu Nhan cũng có thể cảm thông với tâm trạng của Tào Dĩnh, liền ôm nàng dịu dàng an ủi, để nàng ấy khóc hết những uất ức trong lòng ra, như vậy cũng có lợi cho sức khỏe của nàng, rất lâu sau mới đợi được Tào Dĩnh ngừng khóc, Triệu Nhan lập tức vội vàng cất giọng nói: - Nương tử, sao nàng lại phát hiện ra mình mang thai, hài nhi được mấy tháng rồi?

Tào Dĩnh lúc này cũng khóc mật rồi, giống như chú mèo con rúc trong ngực Triệu Nhan, liền nhỏ nhẹ đáp: - Thời gian gần đây thiếp toàn cảm thấy hơi một, vốn thiếp cho rằng vì quá bận, nên cũng không để tâm, nhưng vài ngày nay ăn cơm xong cứ cảm thấy có chút buồn nôn, khi mới đầu là Mịch Tuyết nghỉ ngờ thiếp hay là mang thai, vốn dĩ thiếp còn có chút không tin, nhưng sáng nay thực sự khó chịu ghê gớm, thế là liền mời đại phu đến khám xem sao, kết quả phát hiện lại thật sự mang thai, hơn nữa đã hai tháng rồi.

- Hai tháng rồi, thế chẳng phải là hè năm sau con của chúng ta sẽ ra đời sao? Triệu Nhan lại hưng phấn kêu lên, đồng thời trong lòng không khỏi có chút cảm khái, có câu có công mài sắt có ngày nên kim, bây giờ. đã có con rồi, cũng không uổng công hẳn và Tào Dĩnh nỗ lực trong hơn một năm nay.

- Ai nói không phải chứ, phụ hoàng cũng nói đại ca những mặt khác đều tốt, duy chỉ có chuyện lập thái tử phi vô cùng ngoan cố, lần này có hơi thái quá, phụ hoàng bảo ta đi Tây Hạ thay ông mảng cho đại ca tỉnh táo lại, nếu không thì bảo huynh ấy ở lại Tây Hạ không cần về nữa! Triệu Nhan cũng hết sức bất lực nói, hắn vốn không muốn xa nhà, bây giờ lại gặp chuyện Tào Dĩnh mang thai, càng khiến hẳn vạn phần không muốn, đáng tiếc chuyện này vẫn không thể không làm, nên hắn không đi không được. 

So sánh với nhau, Tào Dĩnh lại nghĩ thông suốt hơn Triệu Nhan, liền nhẹ nhàng năm tay hắn đặt lên cái bụng vẫn vô cùng nhỏ nhắn thon gọn của mình nói: - Lập thái tử phi tuy thoạt nhìn là chuyện riêng của đại ca, nhưng lại liên đới đến vận mệnh của giang sơn Đại Tống, vì vậy phu quân vẫn nên lấy quốc gia làm trọng, hơn nữa con trai chúng ta vẫn còn hơn nửa năm nữa mới chào đời, đến lúc đó phu quân chắc chắn đã từ Tây Hạ trở về rồi, thiếp và con trai sẽ ở nhà đợi phu quân quay về!

Nhìn thấy Tào Dĩnh rộng lượng như vậy, trong lòng Triệu Nhan lại càng áy náy hơn, còn trong lời nói của Tào Dĩnh rất tin tưởng chuyện mình mang thai là con trai, Triệu Nhan cũng không so đo nữa, dù sao bất luận con trai con gái hẳn đều yêu quý, chỉ cần Tào Dĩnh vui vẻ là được.

Tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên Tào Dĩnh vỗ trán lớn giọng nói: - Suýt nữa quên mất một chuyện lớn, trước khi phu quân rời kinh nhất định phải đi với thiếp đến một nơi!