Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 456: Chuyện vui lớn?




Đông qua xuân đến, một năm mới lại bắt đầu, không khí cũng dăn trở nên ấm áp, Dương Hoài Ngọc rong trường quân sự sau khi qua một thời gian chuẩn bị, cuối cùng mang theo những học viên còn lại rời khỏi trường quân sự, bước trên con đường tới Khánh Châu, hôm bọn họ đi Triệu Nhan đến đó đưa tiễn, nhưng hắn không cùng xuất phát với hội Dương Hoài Ngọc.

Năm ngoái Dương Hoài Ngọc khi ở trường quân sự từng hỏi Triệu Nhan sẽ đích thân tham gia cuộc chiến diệt Hạ chứ, thực ra là ngăm hỏi Triệu Nhan có thể cùng bọn họ đi Tây quân được không, dù sao trường quân sự trong quân đội không có bất kì chỗ dựa nào, Dương Hoài Ngọc đưa nhiều học sinh đi như vậy, cũng không biết sẽ gặp phải chuyện gì, thậm chí có thể sẽ bị người khác cố tình gây khó dễ, nếu Triệu Nhan có thể đi cùng họ, có hoàng tử là hắn ở đó, người ta dù có muốn làm khó cũng không dám.

Tuy nhiên Triệu Nhan cuối cùng lại lắc lắc đầu, hẳn không hề có ý định tham dự vào chiến tranh đánh quân Hạ, thứ nhất là vì chuyến đi Liêu quốc trước đó đã dạy cho hẳn bài học sâu sắc, khiến người trong nhà cũng cứ lo lắng cho hắn, lại thêm sau này gặp phải chuyện của Từ Đắc Tổ, càng giúp hẳn hiểu ra giá trị của người thân, cho nên hẳn sớm đã tự nhủ lời thề, tuyệt đối sẽ không tùy tiện mạo hiểm. Thứ hai Triệu Nhan cũng muốn để trường quân sự độc lập đối diện với những chuyện kế tiếp, dù sao trường quân sự không thể cứ luôn trưởng thành dưới bóng của hẳn, trước đây hẳn có thể che chở cho trường, nhưng cùng với trường quân sự ngày càng thu hút chú ý của nhiều người, một số việc sớm muộn cũng phải do Dương Hoài Ngọc bọn họ tự mình đứng ra giải quyết.

Đối với quyết định không nguyện đi tây bắc của Triệu Nhan, Dương Hoài Ngọc lúc mới đầu còn hơi thất vọng, nhưng Trương Tái lại có thể đọc được tâm tư của Triệu Nhan, sau khi nhỏ nhẹ nói với Dương Hoài Ngọc vài câu, đối phương cũng không bảo thủ nữa, thế là trong khoảng thời gian tiếp theo, y bắt đầu chuẩn bị việc đưa các học viên trường quân sự xuất phát, vì điều này Triệu Nhan cũng trợ giúp y không ít.

Sau khi tiễn Dương Hoài Ngọc và các học viên còn lại của trường quân sự, cả trường quân sự phút chốc trở nên vắng vẻ, nhân viên canh giữ chỉ còn lại Trương Tái và một số nhân viên quản lí. Tuy nhiên bọn họ cũng không hề vô công rồi nghề, thực ra còn hoàn toàn ngược lại, sở dĩ giữ lại Trương Tái có năng lực tốt hơn ở lại, chủ yếu là vì tiếp sau đây trường quân sự sẽ đón chào một chuyện quan trọng hơn, đó chính là tuyển sinh.

Khóa học viên đầu tiên của trường sẽ chính thức. bắt đầu giảng dạy vào khoảng tết âm lịch, kì thứ hai lại khá đặc biệt, chỉ chậm hơn so với kì học viên thứ nhất nửa năm, đợt thứ ba cũng chiêu sinh vào sau tết âm lịch, hơn nữa từ kì này, Trương Tái đã đặt ra quy định rõ ràng đối với việc chiêu sinh, sau này chiêu sinh mỗi năm một lần, hơn nữa thời gian tuyển sinh là sau tết âm lịch, làm như vậy không những là truyền thống của trường quân sự, quan trọng nhất vẫn là để không trùng với đợt tuyển sinh của học viện Truy Nguyên, dù sao hai học viện này cũng đều là do Triệu Nhan đứng đầu. Cho dù bình thường không căn đến hắn quản lí, nhưng khi chiêu sinh vẫn căn phải ra mặt.

Đối với đợt chiêu sinh của trường quân sự lần này, Triệu Nhan cũng hết sức coi trọng, vì thông qua ba lăn chiêu sinh trước, những thiếu niên đúng độ tuổi trong nhà tướng đều đã được tuyển hết, số lượng chiêu sinh lần thứ tư này lại rất lớn, cho nên chắc chắn không thể chỉ thu nhận con nhà tướng như ba lần trước, cũng chính là nói phải mở rộng phạm vi đối tượng tuyển sinh.

Trường quân sự không giống như học viên Truy Nguyên. Cũng không giống các học viện thông thường, học sinh ở đây sau khi tốt nghiệp đều phải gia nhập. quân đội. Mà quân đội lại là nền tảng của quốc gia, cho nên những học viên để có thể vào được trường quân sự bắt buộc cần có một lí lịch trong sạch, ngoài ra năng lực cũng tuyệt đối không được thấp kém, dù sao điều binh đánh giặc không phải là việc mà ai cũng có thể làm được.

Cũng chính vì tính đặc thù của việc chiêu sinh cho trường quân sự, cuối cùng Triệu Nhan còn đặc biệt đi tìm Triệu Thự thảo luận một chút, kết quả ông đồng ý chọn ra một số tướng sĩ trẻ tuổi trong quân đội vào trường quân sự. Tuy nhiên chuyện này nói ra thì dễ, nhưng thực hiện thì lại không hề dễ dàng.

Đầu tiên quân đội của Đại Tống lực lượng hùng hậu, muốn chọn ra một số tướng sĩ trẻ tuổi xuất chúng trong đó, chỉ có thể dựa vào sự đề cử của các tướng lĩnh trong quân đội, nhưng những tướng lĩnh này chắc chắn cũng muốn tư lợi cho riêng mình. Sau khi biết được vai trò của trường quân sự, rất có thể sẽ tiến cử thân tín của mình, thậm chí là con cháu nhà mình, tố chất những người này không đồng đều, nhất định không được để tất cả vào được trường quân sự, vì vậy cuối cùng Triệu Nhan nghĩ ra một cách, đó chính là để tướng lĩnh trong quân đội có quyền tiến cử, nhưng sau 

khi người được họ giới thiệu đến trường quân sự, còn phải tham gia sát hạch một lần, chỉ có những người thông qua lần khảo sát này mới có thể chính thức trở thành học sinh trường quân sự.

Chiêu sinh lần này sớm đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái, tướng lĩnh trong quân đội dựa theo thứ bậc chức vị, có số lượng đề cử khác nhau, những người này tùy theo đường xá xa gần, cũng đều đến kinh thành trước sau tết âm lịch, đợi sau khi Dương Hoài Ngọc dẫn học sinh đi, Trương Tái lập tức bắt đầu tiến hành tuyển sinh, trong thời gian ngắn trước cổng trường quân sự tập trung đông đúc các học sinh trong quân đội từ khắp mọi nơi đến.

Triệu Nhan ngày thường tuy không để ý đến công việc nhưng chuyện quan trong như chiêu sinh tất nhiên vẫn phải ra mặt, may mà Trương Tái đã sớm sắp xếp ổn thỏa tất cả, nên Triệu Nhan cũng chỉ cần lộ diện một chút hôm tuyển sinh, sau đó nói với các học sinh đến ứng thí vài câu, tiếp đó tuyên bố bắt đầu tuyển sinh, còn lại không còn việc của hẳn nữa.

Chiêu sinh của trường quân sự rắc rối hơn việc chiêu sinh của các học viện thông thường rất nhiều, dù đây đều là do các tướng lĩnh trong quân đội tiến cử, cũng đều phải kiểm tra thân thế trước, thậm chí còn 

phái chuyên gia đi xác minh thân phận của bọn họ, tránh khỏi bị gian tế nước địch trà trộn vào, chỉ quá trình này thôi cũng phải kéo dài một thời gian rất lâu, vì vậy thông thường đều tiến hành một cuộc kiểm tra với học sinh trước tiên, sau khi vượt qua thì có thể đỗ vào trường quân sự học tập, có điều đồng thời cũng sẽ thực hiện kiểm tra đối chiếu sự thật với thân phận của bọn họ, nếu điều tra ra học sinh nào đó có vấn đề gì, nhẹ thì cho đối phương thôi học, nặng thì rất có thể xử lí theo quân pháp, dù sao trong trường quân sự không làm việc theo cảm tính.

Bận bịu công việc tuyển sinh của trường quân sự xong, mấy tháng sau đó, Triệu Nhan coi như có một thời gian nhàn nhã, hằng ngày ở nhà cùng với vợ con, Tào Dĩnh bọn họ tuy đều có công việc của mình, nhưng phần lớn cũng không cần họ đích thân ra tay, vì vậy cũng có nhiều thời gian ở bên Triệu Nhan, cả gia định sống vui vẻ hòa thuận.


Buổi trưa hôm nay, Triệu Nhan nằm nghỉ trên ghế trong hậu hoa viên, nhìn Tư Nguyệt và Tư Lăng lăn lộn chơi đùa trên bãi cỏ, bây giờ đã vào đầu mùa hè, thời lết cũng nóng lên từng ngày, nên hai nhóc con mới được bế ra ngoài chơi, kể ra với trẻ con sợ nhất là mùa đông, không cẩn thận rất có thể cảm mạo phát sốt, trước đó Tư Lăng đã từng bị một trận sốt cao, khiến Gia Luật Tư lo lắng gần chết, may mà Trực Lỗ Cổ đến châm cứu cho Tư Lăng vài lần, và sắc một thang thuốc, trong đó cho thêm rất nhiều đường phèn, giống như sirô của hậu thế, mỗi ngày đút một ít, rất nhanh chóng nhóc con đã khỏe mạnh trở lại.

Hai con gái có vú nuôi với thị nữ trông nom, căn bản không cần Triệu Nhan phải lo lắng, lại thêm nắng hôm nay rất đẹp, gió thối hiu hiu khiến con người ta đều trở nên lười biếng, cuối cùng Triệu Nhan mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

-Tuy nhiên đúng lúc này, bỗng nhiên từ bên ngoài hoa viên vọng đến một tràng tiếng bước chân đồn dập, khiến Triệu Nhan không nén nổi tò mò mở mắt nhìn, kết quả lập tức nhìn thấy Nhan Ngọc Như mặt mày rạng rỡ bước nhanh vào, nhìn thấy hắn lập tức cất tiếng nói: - Phu quân mau đến đây với thiếp, bọn thiếp có một chuyện vui muốn nói với chàng!

Nhìn thấy dáng điệu vui vẻ của Nhan Ngọc Như, Triệu Nhan cũng không kìm được hơi ngạc nhiên, hiện tại Nhan Ngọc Như và Âu Dương Uyển Linh đang kết hợp dạy một số học sinh nữ, những học sinh nữ này đều xuất thân quý tộc, trước đó dạy học trong viện bên cạnh vương phủ, bây giờ Triệu Nhan chuyển đến ở ngôi nhà bên sông Biện, thế là Âu Dương Uyển Linh cũng chuyển địa điểm dạy học đến đây, dù sao so với sự huyên náo trong thành, môi trường yên tĩnh ở đây cũng hợp với việc học hành hơn.

- Không phải thành tích thì cử của đám học sinh. nữ của các nàng lại vượt qua những học sinh của tiểu học Đông Kinh chứ? Triệu Nhan bị Nhan Như Ngọc kéo đi về phía trước, nhưng lúc này hẳn lại có chút không đồng ý nói

Triệu Nhan thỉnh thoảng cũng tạt qua đây vài lần, nên các bé gái đều nhận ra hẳn, khi trông thấy hẳn vào cùng cô giáo của minh, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt hoan hi, thậm chí còn có vài cô bé lớn hơn một chút che miệng thầm thì bàn tán gì đó, chốc chốc lại nhìn về phía Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như lén cười trộm, trông như bà cụ non.

Đối với biểu cảm của những cô bé này, Triệu Nhan sớm đã quen rồi, liền cùng Nhan Ngọc Như nhanh chân đến phòng làm việc của họ, kết quả vừa vào trong, thì nhìn thấy Âu Dương Uyển Linh mặt mũi hớn hở cầm một chồng gì đó rất dày chăm chú quan sát.

- Rốt cuộc là chuyện vui gì, khiến các nàng lại mừng rỡ như vậy? Triệu Nhan lúc này lại ngạc nhiên hỏi, một mình Nhan Ngọc Như thì thôi đi, bây giờ đến Âu Dương Uyển Linh cũng phấn khích như vậy, lẽ nào thật sự là chuyên vui lớn gì đó?