Phu quân, đại sư Huệ Ninh của Minh Trần am đã tính giúp chúng ta rồi, chàng và thiếp đều là mệnh hỏa vượng, vốn đĩ đây là một chuyện tốt, có thể khiến vương phủ càng hưng thịnh, nhưng tiếc rằng mệnh của hai ta đều thuộc hỏa, khiến thế hỏa quá lớn, gọi là vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại), vì vậy sẽ nảy sinh một số ảnh hưởng không tốt lầm, ví dụ như hai chúng ta không dễ có con nối dõi, muốn hóa giải vấn đề khó này, cách tốt nhất là tìm một nơi thủy khí dõi dào để ở, nên thiếp mới mua cho phu quân tòa nhà này! Tào. Dĩnh giống như một chú mèo con nép trong lòng Triệu Nhan, ngữ khí nhẹ nhàng nói.
- Đợi chút, nàng nói nàng tìm một người pháp danh Huệ Ninh giúp chúng ta xem tướng? Triệu Nhan lại không hề để ý nguyên nhân Tào Dĩnh mua nhà, mà mặt mày không tin nổi hỏi lại, vì hẳn cảm thấy não Tào Dĩnh có phải bị hư rồi không, tướng số rõ ràng là nghề của đạo sĩ, nhưng vừa xong nàng lại nói nhờ một đại sư trong am gì đó giúp họ xem tướng, chuyện này e răng chỉ có mấy thôn phụ cục mịch không hiểu chuyện gì mới làm, với học thức của Tào Dĩnh, sao có thể dễ dàng bị lừa.
Nhìn thấy biểu cảm không thể tin nổi của Triệu Nhan, Tào Dĩnh cũng không kìm được cười xì một tiếng, một lát sau mới mở miệng: - Biết thế nào phu quân cũng hỏi như vậy, Huệ Ninh đại sư tuy là ni cô,
nhưng am hiểu sâu sắc tướng số, đây cũng không phải điều gì kì lạ, ví dụ giống như tố phụ thiếp tuy là đạo sĩ, nhưng cũng cực kì tinh thông kinh phật, không hề thua kém cao tăng thông thường, huống hồ Huệ Ninh đại sư không dễ dãi xem tướng cho người khác, nếu không phải ông nội và bà ấy có giao hảo, e rằng thiếp cũng không mời được bà.
- Vãi, lại còn là ni cô? Triệu Nhan nghe đến đây lại bất ngờ lẩm bẩm, tuy có người uy tín như Tào Dật làm chứng, nhưng Triệu Nhan vẫn cảm thấy chuyện này quá khó tin, thậm chí vô tri vô giác trong đầu hiện ra hình ảnh một ni cô đầu trọc căm trong tay một lọng cờ, bên trên viết bốn chữ lớn "Thiết miệng thần đoạn", tình huống này nghĩ thế nào cũng thấy kì quặc.
- Gọi là ni cô. Huệ Ninh đại sư chính là ni cô nổi tiếng ở kinh thành, bình thường luôn ở trong am không ra ngoài, lần trước hoàng hậu nương nương muốn mời bà vào cung giúp xem mệnh, nhưng lại bị bà từ chối, từ đây có thể thấy vị đại sư này khó mời như thế nào! Tào Dĩnh khi nói đến đoạn Huệ Ninh đại sư từ chối lời mời của hoàng hậu, gương mặt cũng lộ ra vẻ đắc ý. Dù sao chuyện đến mẫu nghi thiên hạ của Đại Tống cũng không làm được, nàng lại có thể làm được, khiến nàng cũng có cảm giác thành công lớn lao.
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Tào Dĩnh, Triệu Nhan vốn muốn đả kích nàng một chút, đặc biệt là đối với thứ huyễn hoặc khó hiểu như tướng số, hẳn căn bản không tin, nhưng hắn chợt lại nghĩ đến dưới bối cảnh thời đại như bây giờ, tướng số thứ này vẫn rất có thị trường, đặc biệt là Tào Dĩnh vẫn cứ chưa mang thai, trong lòng sớm đã cực kì sốt ruột, bây giờ có lí do tướng số này giải thích, cũng có thể khiến nàng ấy an tâm một thời gian.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan liền thuận theo lời Tào Dĩnh cười nói: - Chả trách nàng ban đầu kiên quyết muốn mua ngôi nhà này như vậy, đoán rằng cũng nhìn trúng nơi đây năm ở bờ sông Biện, hơn nữa còn có một nhánh sông chảy qua, cũng chính là nơi gọi là thủy khí đồi dào.
- Hi hi, phu quân nói không sai, Huệ Ninh đại sư không những tỉnh thông tướng số, đối với thuật phong thủy cũng cực kì tỉnh tường, ngôi nhà này là do bà đích thân đến xem qua. Hơn nữa phòng thiếp ở cũng là do bà đích thân chọn, theo bà ấy nói đây là một trong những thủy nhãn của sông Biện, chỉ căn ở đây, trong vòng một năm nhất định có thể khiến thiếp mang thai hài nhĩ! Tào Dĩnh mặt mày hưng phấn nói, nàng không phải Triệu Nhan, là một nữ nhi Bắc Tống từ nhỏ nhận được sự truyền thụ giáo dục, vô cùng tin vào số phận, đặc biệt là bây giờ nàng và Triệu Nhan đã lâu chưa có con, càng khiến nàng vững tin không hề hoài nghỉ tướng số.
Tào Dĩnh ôm Triệu Nhan nói rất nhiều, nội dung lời nói đa số đều là giả thiết sau khi họ có con, nên làm những việc gì, ví dụ như hài nhỉ tên là gì, nên thuê vú nuôi như thế nào, lại phải chuẩn bị đồ chơi gì cho con, ngày thường hài nhĩ ăn gì vân vân.
Tào Dĩnh trước đó bị Triệu Nhan dày vò toàn thân rã rời, Triệu Nhan vốn cho rằng nàng ấy nói một lúc sẽ ngủ thiếp đi, nhưng lại không ngờ Tào Dĩnh càng nói càng thích thú, cuối cùng lại ngõi dậy mặc quần áo, xem ra là muốn dậy khỏi giường, điều này khiến Triệu Nhan thực sự có chút không chịu nối người con gái này, liền ấn nàng lên giường nói: - Muộn như vậy rồi, nàng cố gắng ngủ một lát, nếu không rất dễ già nua đấy!
- Như vậy không được, thiếp cứ nghĩ đến những chuyện sau khi con trai ra đời, thì phấn khích không ngủ nổi, bây giờ thiếp phải đi giúp con trai gây dựng sản nghiệp nhiều một chút, như vậy cho dù sau này nó phá sản, cũng có thể phá thêm được một thời gian! Tào Dĩnh nói rồi lại ngồi dậy, mặc quần áo xong thì tiếp tục đi viết kế hoạch phát triển xưởng đõ hộp của nàng.
Triệu Nhan lúc này cũng tức vỗ bốp vào đầu, sau đó cả người tê liệt trên giường không động đậy, trong lòng nghĩ sau này dù cho có con trai, cũng tuyệt đối không thể để Tào Dĩnh nuông chiều như vậy, không thì cho dù vốn không phải là đồ vô dụng cũng sẽ bị chiều chuộng thành phá gia chỉ tử.
Vài ngày sau, triều định chính thức đặt hàng xưởng đồ hộp của Triệu Nhan, so sánh với loại làm ăn nhỏ như Tào Tung, triều đình thì giàu có quyền thế, lập tức đặt đơn hàng cả năm sau với xưởng đõ hộp, dù gì Đại Tống được xưng là trăm quân vạn mã, số lượng quân đội khống Iồ như vậy, đồ hộp căn thiết đương nhiên không phải con số nhỏ, hơn nữa lô đồ hộp đầu tiên này cũng chỉ cho quân đội dùng thử, nếu hiệu quả tốt đẹp, sau này chắc chắn sẽ tăng lượng đơn hàng.
Đối với đơn đặt hàng báu bở như thế này của triều đình, Tào Dĩnh đương nhiên sung sướng khôn xiết, thường xuyên nhìn thấy nàng điều Mịch Tuyết viết viết tính tính gì đó trong thư phòng, chuyện quản gia cũng được nàng chỉ đạo sát sao, sau này Tiết Ninh Nhi nhìn thấy Tào Dĩnh quá bận, Tư Nguyệt cũng không cần nàng ta ngày ngày trông nom, thế là cũng gia nhập vào, vừa cùng Tào Dĩnh học chằm lo việc nhà, vừa giúp nàng ấy làm một số việc trong khả năng.
Việc trong nhà Triệu Nhan không quản quá nhiều, thứ nhất hẳn tin tưởng năng lực của Tào Dĩnh, thứ hai những người phụ nữ như Tào Dĩnh bọn họ chịu sự ràng buộc của lễ giáo, không thể tùy tiện ra khỏi nhà, nếu ngày ngày cứ nhốt mình trong phòng cũng thật đáng thương, cho nên chỉ bằng để bọn họ làm việc, như vậy cuộc sống cũng có thể sinh động hơn nhiều.
Hôm nay Triệu Nhan rảnh rỗi không có việc gì, vừa hay Hô Diên Bình chiều nào cũng phải đi Hiển Vi Quán để Trực Lỗ Cổ chữa bệnh, thế là Triệu Nhan liền cùng đi với y, nhưng Triệu Nhan không đến Hiển Vĩ Quán, mà tới thăm học viện Truy Nguyên trước, nơi này là một tay hẳn gây dựng lên, hơn nữa còn đảm đương chức vị hiệu trưởng đứng đầu, tuy rằng bình thường có Thẩm Quát giúp hắn quản lí, căn bản không cần hắn bận tâm, nhưng thông lệ cứ cách vài ngày hẳn sẽ đến lộ mặt một chút, thậm chí còn giáng dạy vài tiết học, như vậy để chứng minh sự tồn tại của người hiệu trưởng là mình một chút.
Khi Triệu Nhan tìm thấy Trương Tái và Dương Hoài Ngọc, hai người đang họp với nhân viên quản lí rong trường quân sự, Triệu Nhan không làm phiền họ, mà đứng ở ngoài cửa lắng nghe một lúc, kết quả phát hiện lần này chủ yếu là do Dương Hoài Ngọc chủ trì hội nghị, chủ yếu là bố trí vài thứ sau khi y đưa những học sinh còn lại của trường quân sự rời khỏi, nhân viên đóng giữ trong trường phải làm những gì, và những chỗ cần chú ý.
Chu Đồng đã mang học viên khóa đầu tiên của trường quân sự đến Khánh Châu, học viên khóa thứ hai và thứ ba còn lại vì thời gian học tập chưa đủ, nên không thể trực tiếp tham gia vào trong trận chiến này, nhưng đầu xuân năm sau họ cũng sẽ tới Khánh Châu, đến lúc đó sẽ thống nhất thành một đội quân, nhìn theo hướng khách quan toàn bộ quá trình của chiến tranh diệt Hạ này, bất luận trận chiến này thẳng hay là thua, đều có thể giúp họ từ đó học được một số điều mà bình thường không học được ở trong trường quân sự.
Triệu Nhan đứng ở bên ngoài hội nghị gần nửa canh giờ, cuộc họp bên trong cuối cùng kết thúc, khi người trong đó ra ngoài nhìn thấy Triệu Nhan, cũng đều lập tức hành lễ với hẳn, Trương Tái và Dương Hoài Ngọc lúc này cũng mới phát hiện thấy Triệu Nhan, liền ra ngoài bái kiến, Triệu Nhan lại bảo hai người họ ở lại, thảo luận một chút chuyện của trường quân sự, trong đó chủ yếu là dặn dò Dương Hoài Ngọc cẩn thận không được phân tâm, dù sao y lần này đưa tất cả học viên còn lại của trường quân sự đi, nếu xảy ra biến cố gì trên chiến trường, e rằng trường quân sự cũng sẽ chịu sự đả kích lớn, cho nên tuyệt đối không thể lơ là.
- Quận vương yên tâm, cuộc chiến diệt Hạ lần này thần chỉ dẫn dắt học sinh ở hậu phương của đại cùng lảm là đứng ở chỗ cao quan sát chiến trường, tuyệt đối không để chúng tham gia chiến đấu! Dương Hoài Ngọc lúc này cũng cam đoan, nhưng ngay sau đó y lại lộ ra vẻ mặt khó xử, sau đó liếc nhìn Trương Tái rồi lại lên tiếng: - Quận vương, khi chiến tranh diệt Hạ phát đông vào năm sau, người sẽ ra tiền tuyến chứ?