Sau khi quyết định phương án trị liệu của Hô Diên Bình, Trực Lỗ Cổ buộc y mỗi ngày phải đến chỗ ông ta một chuyến, tiến hành châm cứu và mát xa. Mặt khác về phương thuốc thì ông ta sẽ thương lượng với Tào Dật, tranh thú tìm ra phương thuốc tốt nhất. Khi bọn họ đang nói chuyện chợt nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân. Tiếp đó liền thấy Tào Dật tiên phong đạo cốt đi đến, nhưng khi y nhìn thấy Triệu Nhan thì cười khổ một tiếng nói: - Tôn tế, ngươi lừa bịp chúng ta!
Nhìn thấy Tào Dật đi vào, Hô Diên Bình và Triệu Nhan lập tức đứng lên thi lễ, sau đó Triệu Nhan có chút khó hiểu hỏi:
- Tổ phụ nói gì vậy, tại sao ta lại lừa bịp các ngài?
- Còn không phải là khinh khí cầu kia sao. Lúc trước ngươi để cho chúng ta giúp ngươi tạo ra khinh khí cầu, và cho phép chúng ta sử dụng khinh khí cầu. Nhưng sau triều đình nhúng tay, chỉ cho phép chúng ta sử dụng khinh khí cầu truyền giáo ở phía nam xa xôi. Ở kinh thành và vùng phía bắc cấm khinh khí cầu xuất hiện. Hôm nay ta vốn muốn tìm người nói giúp ta một chút, hy vọng có thể để cho chúng ta sử dụng khinh khí cầu ở kinh thành, nhưng lại không có người nào bằng lòng ra mặt. Tào Dật lại cười khổ mở miệng nói.
Nghe được thì ra là chuyện này, Triệu Nhan cũng hết sức bất đắc dĩ. Tuy rằng hắn đã sớm phát minh ra khinh khí cầu, hơn nữa còn dựa vào nó tránh được một kiếp. Nhưng sau khi Triệu Thự bọn họ biết khinh khí cầu thì cho rằng khinh khí cầu có thể ứng dụng vào quân sự, vì phòng ngừa loại phương tiện này truyền bá đến Tây Hạ và nước Liêu nên đã cấm đạo môn ở phương bắc sử dụng. Ở phía nam xa xôi cách nước Liêu và Tây Hạ quá xa thì có thể sử dụng.
- Chuyện này tôn tế không giúp được ngài rồi. Tuy rằng Quân Khí Giám cho rằng khinh khí cầu có tác dụng có hạn trong quân sự, nhưng phụ thân và vài vị tướng công lại không cho là như vậy, vì thế chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn khinh khí cầu không thể nào xuất hiện trên không kinh thành được. Lúc này Triệu Nhan cũng là bất đắc dĩ mở miệng nói, tuy rằng hắn biết, đợi cho sau khi tiêu diệt Tây Hạ, phỏng chừng Triệu Thự sẽ bỏ lệnh cấm khinh khí cầu. Chỉ là hiện tại hắn không thể nói, miễn cho truyền đi khiến cho người xấu đoán được gì đó.
- Ôi, quên đi, ta cũng biết phải lấy đại cục làm trọng, coi như là một chút cống hiến của đạo môn chúng ta làm cho triều định đi! Tào Dật cũng biết Triệu Nhan cũng không giúp được gì. Y nói những điều này đều chỉ là giận một chút, ngay sau đó y lại nhìn Hô Diên Bình hỏi: - Tôn tế, hai người các ngươi sao lại cùng nhau tới đây?
Hô Diên Bình vội vàng nói nguyên nhân mình tới nơi này, sau khi Tào Dật nghe xong lập tức bắt mạch cho y. Kết quả sắc mặt y vui mừng nói: - Không tệ không tệ, mấy năm trước ta xác thực bất lực với bệnh của ngươi. Nhưng hiện tại khác rồi, hơn nữa lại có y thuật của lão ca Trực Lỗ Cổ. Chí ít là nắm chắc bảy phần trở lên chữa khỏi bệnh của ngươi!
Cho dù là ở đời sau, tỉ lệ chữa trị thành công bệnh tật ở não bộ giống Hô Diên Bình cũng không cao, bây giờ Tào Dật lại nói nắm chắc bảy phần, có thể nói đã là tương đối cao, điều này cũng làm cho trong lòng Hô Diên Bình càng thêm yên tâm. Sau khi nói lời cảm tạ với hai người Trực Lỗ Cổ và Tào Dật, lúc này mới cùng với Triệu Nhan rời khỏi Hiển Vi Quan chưa xây dựng xong.
- Hô Diên huynh, chúng ta lập tức trở về nói tin tức này cho Tam tỷ, đến lúc đó không biết nàng ấy sẽ vui sướng đến chừng nào đâu. Sau khi hai người ngồi trên xe ngựa, Triệu Nhan lập tức hưng phấn mở miệng nói, bệnh tình Hô Diên Bình có thể chữa khỏi, người vui mừng nhất còn người nào ngoài vợ của y chứ.
Nhưng khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là Diên Bình nghe được đề nghị của hẳn cũng do dự một chút, sau đó bỗng nhiên mở miệng nói: - Tam ca nhị, hiện tại ta rất muốn đi trường quân đội nhìn một cái. Dù sao nơi này cách trường quân đội cũng không xa, không bằng ngươi dẫn ta đi một chuyến!
Sau khi xe ngựa đi qua cầu bắc qua sông Thanh Thủy, trường quân đội cũng đã hiện ra ở xa xa. Lúc này Triệu Nhan phát hiện Hô Diên Bình bên cạnh vén rèm xe nhìn về phía trường quân đội ở phía trước. Tuy rằng xe ngựa còn cách trường quân đội một quãng đường khá dài, nhưng có thể nghe được rõ ràng tiếng hô của các học sinh khi thao luyện trong trường quân đội, làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Nhìn thấy vẻ khao khát trên mặt Hô Diên Bình, Triệu Nhan dường như đoán được cái gì, đợi cho xe ngựa đi đến trước cửa trường quân đội, hắn quay đầu nói với Hô Diên Bình: - Hô Diên huynh, bây giờ sắc trời còn khá sớm, không bằng chúng ta đi vào trường quân đội một chuyến được không?
Nhưng lúc này Hô Diên Bình lại lắc đầu nói: - Không cần, trường quân đội là nơi quan trọng, không phải là nơi để người không có phận sự như ta đi vào Đợi đến khi ta khỏi bệnh sẽ đường đường chính chính tiến vào trường quân đội học tập, trở thành một tướng lĩnh chân chính, cùng với những đường huynh đường đệ cùng ra trận giết địch. Nói không chừng di nguyện của tổ tiên sẽ được thực hiện ở trong tay chúng ta!
Tổ tiên của Hô Diên Bình là Hô Diên Tán mặc dù không nổi tiếng lắm, nhưng cứng rằn, mạnh mẽ, một lòng muốn công phạt nước Liêu thu phục Yến Vân. Đáng tiếc lúc ấy thực lực của Đại Tống không đủ, nước Liêu lại hết sức cường thịnh, cho nên Đại Tống căn bản không dám khiêu khích nước Liêu quá mức. Vì thế Hô Diên Tán để lại chữ trên mặt của con cháu đời sau lam ro y chỉ, ví dụ như trên ót của Hô Diên Bình có bốn chữ lớn "Xích tâm sát tặc”, từ sau tai đến hai má cũng có hai hàng chữ nhỏ "Xuất môn vong gia vi quốc, lâm trận vong tử vĩ chủ”. Đây là dấu hiệu của nam nhân Hô Diên gia, từ đó có thể biết tấm lòng trung thành với quốc gia của Hô Diên Tán, đáng tiếc bởi vì đủ loại nguyên nhân làm cho Yến Vân hiện tại vẫn ở trong tay của nước Liêu. Điều này cũng đã trở thành một tâm bệnh của Đại Tống.
- Thì ra là thế, không nghĩ tới Hô Diên huynh lại có chí hướng như thế. Đợi sau khi huynh khỏi bệnh thì ta cũng đại biểu trường quân đội hoan nghênh huynh vào học tập. Sau này nói không chừng có thể thu phục được Yến Vân! Lúc này vẻ mặt Triệu Nhan trịnh trọng nói, nhất định là không kịp tham gia vào cuộc chiến Tây Hạ lần này rồi. Nhưng đợi sau khi tiêu diệt Tây Hạ, cường địch của Đại Tống cũng chỉ còn lại Bắc Liêu, chỉ là nếu muốn đối phó với nước Liêu thì chỉ sợ phải chuẩn bị ít nhất là vài năm. Khi đó Hô Diên Bình phỏng chừng cũng đã tốt nghiệp học viện quân sự rồi.
Hô Diên Bình nghe được lời nói của Triệu Nhan không khỏi hưng phấn gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn trường quân đội, bỗng nhiên lại có chút thâm trầm nói: - Lúc trước ta nghe nói tin tức Tam ca nhỉ thành lập trường quân đội thì lúc đầu cũng không thèm để ý, sau lại gặp các đường huynh đệ Khánh ca nhi, nghe bọn họ nói rất nhiều về trường quân đội. Lúc này mới khiến ta biết trường quân đội là để làm gì, mặt khác cuộc sống trong trường quân đội cũng rất thú vị.
Nói tới đây, Hô Diên Bình dừng một chút lại nói tiếp: - Từ đó về sau, ta vẫn nghĩ đến trường quân đội, thậm chí ta còn đi tìm cha ta nói cho ông ấy biết về ý nghĩ của mình. Nhưng cha ta lại nói, cho dù đưa ta đến trường quân đội, sau khi họ thành đưa đến quân đội, nhưng trên chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, bệnh của ta không thể khống chế. Đến lúc đó nếu chẳng may trên chiến trường phát bệnh, chỉ sợ sẽ làm mình và thủ hạ chịu chết, cho nên còn không bằng thành thật ở nhà.
Hô Diên Bình nói xong lời cuối cùng, giọng điệu cũng có chút nghẹn ngào, điều này làm cho Triệu Nhan không kìm nổi thở dài an ủi: - Hô Diên huynh, chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại nữa. Bây giờ bệnh của huynh đã có hy vọng khỏi hắn, đợi đến khi huynh hết bệnh thì chắc chắn có thể trở thành một đại tướng của Đại Tống ta!
- Ha hả, ta cũng không dám suy nghĩ được làm đại tướng, nam nhân của Hô Diên gia chúng ta ngoại trừ Khánh ca nhỉ thì không có ai có đầu óc cả. Ta cũng chỉ hy vọng có thể giống tổ tiên như vậy, ra chiến trường giết kẻ thù là được rồi! Hô Diên Bình không hổ là kế thừa truyền thống tốt đẹp của nam nhân Hô Diên gia, thần kinh thép, rất nhanh khôi phục lại cười nói.
Nghe được Hô Diên Bình nói như thế, Triệu Nhan cũng không khỏi cười ha hả. Hô Diên Bình không muốn vào trường quân đội trong lúc này, Triệu Nhan tự nhiên cũng không miễn cưỡng y. Vì thế miễn cưỡng dừng một lát ở trước cửa trường quân đội, thủ vệ trường quân đội nhìn thấy xe ngựa của bọn họ dừng lại quá lâu, lập tức tiến lên chuẩn bị hỏi, nhưng khi nhìn đến bên trong là Triệu Nhan thì lui xuống.
Đợi cho Triệu Nhan và Hô Diên Bình trở lại trạch viện bên cạnh bờ sông Biện thì đã là hoàng hôn. Lúc này đã đến giờ ăn cơm tối, Triệu Nhan vốn tưởng rằng thê tử của Hô Diên Bình hẳn là đã trở lại, không nghĩ đến về nhà Hô Diên Bình mới biết được, hoá ra Tào Dĩnh mở tiệc ở đối diện nhà y, vì thế hôm nay Hô Diên phu nhân không về nhà ăn cơm tối.
- Bệnh? Bệnh gì? Ngươi ngã bệnh sao? Tam tỷ của Tào Dĩnh trong lúc nhất thời không phản ứng, thậm chí nàng sớm đã thành thói quen với bệnh tật của Hô Diên Bình, bởi vậy căn bản không nghĩ đến vấn đề này.
- Không phải, ta là nói... Hô Diên Bình nhìn thấy thê tử không rõ, cũng không khỏi vội vã muốn giải thích, kết quả lại cà lăm. Điều này làm cho Triệu Nhan có chút bất đắc dĩ, chỉ đành thay y kể lại một lần chuyện xem bệnh ngày hôm nay.
- Chuyện này... chuyện này có thật không vậy? Sau khi Hô Diên phu nhân nghe được tin tức này, nhất thời cũng không thể tin được, ngay sau đó nước mắt liền rơi xuống. Tào Dĩnh nhìn đến đây, lập tức đưa mắt ra hiệu Triệu Nhan. Sau đó hai người ra khỏi Noãn các, nhường không gian lại cho vợ chồng Hô Diên Bình. Vừa vặn Triệu Nhan cũng có một ý tưởng muốn thương lượng với Tào Dĩnh một chút.