Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 443: Chương 444: Vịt hoang kì lạ




Trong nước sông lạnh như băng, một con vịt hoang to mọng đang vui vẻ bơi qua bơi lại, chỉ có điều nó cũng không biết rằng nguy hiểm đang ập xuống, từ bên bờ sông truyền đến mọt tiếng "Vút”, tiếp theo mộ mũi tên lông vũ thật dài tựa như tia chớp bay tới, lập tức bắn trúng cánh con vịt hoang, kết quả con vịt hoang này ngã phịch trên mặt sông, sau đó liền nổi trên mặt nước không nhúc nhích.

- Bắn trúng rồi, tài bắn cung của Tư nhi muội muội thật lợi hại! Trên bờ sông Tiết Ninh Nhi nhìn thấy, cũng không khỏi vô cùng tần thưởng, chỉ thấy Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi các nàng mấy nữ tử đều mặc trang phục thợ sẵn, trong tay cầm cung tiễn tinh xảo, dáng vẻ như nữ thợ săn, thoạt nhìn có chút tư thế hiên ngang.

- Ha ha, tỷ tỷ chê cười rồi, tài bản cung của ta kỳ thực cũng không là gì, nếu thật sự là cao thủ bản cung chân chính, chỉ sợ sẽ một mũi tên bẳn trúng đầu vịt hoang, ta còn kém xa lắm. Gia Luật Tư nói cũng đúng tình hình thực tế, tài bản cung của nàng đừng nói trong quý tộc Khiết Đan, cho dù so với các tỷ muội của nàng cũng chỉ là bình thường, nhưng so sánh với nữ tử Đại Tống lại có vẻ vô cùng giỏi, dù sao nữ tử Đại Tống rất ít ra ngoài săn thú.

"Thấy Gia Luật Tư có thu hoạch, Tiết Ninh Nhi và Nhan Ngọc Như, Âu Dương Uyển Linh cũng đều không cam lòng yếu thế, đều kéo cung tiễn nhắm vào vịt hoang trên mặt sông. Phía sau tòa nhà Triệu Nhan mua không xa chính là một bãi sông không người, trên bãi sông cỏ lau khắp nơi, chỉ có điều bây giờ trời lạnh cho nên cỏ lau cũng đều biến thành một mảnh khô vàng, mà trong bãi sông đầy cỏ lau và trên mặt sông này, chỉ có vịt hoang du đăng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Gia Luật Tư các nàng chạy tới săn thú.

Từ lúc Tiết Ninh Nhi và Nhan Ngọc Như gia nhập, từng nhánh mũi tên lông vũ bay ra, chỉ có điều các nàng cũng không giỏi như Gia Luật Tư, cho nên sau khi liên tiếp bắn ra mấy mũi tên, không ngờ không bắn trúng con vịt nào, ngược lại còn hù dọa cho vô số hoang bay lên. Tuy nhiên chúng nó hình như rất thích bãi sông này, bay một vòng trên không trung rồi lại đáp xuống.

Cuối cùng Tiết Ninh Nhi là người đầu tiên không còn khí lực, rốt cuộc không kéo được dây cung, Nhan Ngọc Như đã từng luyện võ, tuy nhiên cũng chưa từng sử dụng cung tên, cho nên cuối cùng cũng không thu hoạch được gì. Vẽ phần Âu Dương Uyển Linh căn bản không kéo được cung ra, trong mấy nữ nhân nàng là người có khí lực yếu nhất.

Nhìn thấy mấy tỷ muội không biểu diễn được, Tào Dĩnh cũng không kìm được khẽ cười một tiếng, lập tức từ bao đựng tên rút ra một mũi tên dài gài lên dây cung, sau đó chậm rãi kéo chiếc cung tỉnh xảo, tay kéo cung đột nhiên buông ra, một mũi tên dài lập tức tựa như tia chớp bay ra, trong chớp mắt liền bắn trúng một con vịt hoang đang du động trên mặt sông.

- Oa. Không ngờ tài bản cung của Dĩnh Nhỉ tỷ tỷ cũng kinh người như thế? Nhìn thấy Tào Dĩnh một mũi tên bắn trúng mục tiêu, Gia Luật Tư bên cạnh lập tức kinh ngạc mở miệng kêu lên, vừa rồi biểu hiện của ba người Tiết Ninh Nhi làm cho nàng có chút lầm tưởng nữ tử Đại Tống đều không hiếu tiễn pháp, lại không nghĩ hóa ra Tào Dĩnh là cao thủ giấu tài không để lộ.

- Ha ha, thân là nữ nhỉ nhà tướng, đâu thể không hiểu về tiễn pháp được chứ, hơn nữa ta cũng chỉ học được chút mánh thôi. Không tính là gì! Tào Dĩnh lúc này cũng vô cùng khiêm tốn nói, lúc trước thời còn thiếu nữ nàng từng mơ ước được gả cho một vị thiếu niên anh hùng, tiễn pháp cũng vì vậy mà học, chỉ có điều giờ nghĩ lại, suy nghĩ lúc đó không khỏi có chút buồn cười, hơn nữa hiện giờ nàng thấy, Triệu Nhan so với phu quân trong mơ của nàng còn hoàn mỹ hơn.

Vừa nghĩ tới Triệu Nhan, Tào Dĩnh không tự chủ được quay đầu nhìn về chỗ Triệu Nhan, trước đó Triệu Nhan cũng đi theo các nàng săn thú, có điều khi nàng nhìn Triệu Nhan, lại thiếu chút nữa bật cười, bởi vì chỉ thấy Triệu Nhan đang ngồi trên một tảng đá ven bãi sông, trong tay tuy cầm cung tiễn nhưng ngồi đó bại lộ về trầm tư, ánh mắt cũng nhìn chăm chăm vào mặt sông, không biết đang suy nghĩ gì?

Phu quân đang suy nghĩ gì? Tào Dĩnh lập tức lên trước hỏi, Gia Luật Tư và Tiết Ninh Nhỉ các nàng cũng phát hiện dáng vẻ kì lạ của Triệu Nhan, lập tức tất cả đều xông tới.


- Kì lạ? Thật sự kì lạ? Chẳng lẽ các nàng không phát hiện ra chỗ kì lạ sao? Triệu Nhan lập tức ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tào Dĩnh các nàng, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc nghỉ vấn, dường như gặp phải vấn đề nan giải nào đó. Tào Dĩnh các nàng nhìn đến đây cũng đều thêm tò mò, dựa vào Triệu Nhan trong lòng các. nàng là một người cực kỳ bác học, trong thiên hạ hình như không có vấn đề nan giải nào làm khó được hẳn, thậm chí các nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Triệu Nhan.

- Phu quân, rốt cuộc có chỗ nào kì lạ? Gia Luật Tư tính cách thẳng thắn nhất, lập tức không kìm nổi mở miệng hỏi

- Các nàng xem! Triệu Nhan nói xong chỉ tay về đàn vịt hoang thản nhiên đắc ý trên mặt sông này, sau đó vẻ mặt không hiểu nói: - Hiện giờ cũng đã là mùa đông rồi, vịt hoang là một loài chim di trú, lẽ ra chúng đã sớm bay về phương nam tránh rét từ lâu, nhưng bây giờ vẫn ở chỗ này như trước, điều này làm cho ta bất kể ra sao cũng nghĩ không thông.

Triệu Nhan vừa thốt lên xong, lập tức khiến Tào Dĩnh các nàng cũng kinh ngạc, vừa rồi các nàng mải lo săn thú, căn bản không chú ý tới chuyện này, bây giờ nghe Triệu Nhan nói như vậy, lập tức cảm giác sự tình có hơi kì quái, chỉ có điều Triệu Nhan còn không nghĩ ra chuyện này, càng khỏi phải nói tới các nàng.

- Thôi đi, chuyện không nghĩ ra cũng đừng nghĩ nữa, dù sao những con vịt hoang kia đều là thật, chúng ta đi nướng vịt ăn! Thói quen tốt của Triệu Nhan lại phát huy tác dụng, chuyện không nghĩ ra thì không thèm nghĩ nữa, dù sao trên thế giới nhiều điều huyền bí như vậy, đừng nói là hẳn, cho dù là tập hợp trí tuệ của người đời sau cũng vẫn có tất nhiều bí mật cần được hé mở.

Nghe Triệu Nhan nói vậy, Tào Dĩnh các nàng cũng đều ném chuyện này sang một bên, tuy nhiên lúc này Gia Luật Tư cũng cười mở miệng nói: - Phu quân, ta cùng Dĩnh nhỉ tỷ tỷ đều bản trúng một con vịt hoang, chàng có phải nên hiển lộ chút tiễn pháp, để chúng ta được mở rộng tầm mắt không?

- Khụ, tiễn của nam nhân chỉ có thể giết địch sa trường, sao có thế tùy tiện hiển lộ? Huống chỉ hai con vịt vừa đủ cho chúng ta ăn, cho nên hôm nay đừng sát sinh nữa! Triệu Nhan vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt mở miệng nói, chỉ có điều lời nói mặt dày như thế phỏng chừng chỉ có hẳn có thể nói ra, đám người Tào Dĩnh bên cạnh sớm đã vì vậy mà cười ngả cười nghiêng rồi.

Tuy nhiên Triệu Nhan đối với điều này lại không chút phật lòng, dù sao hẳn cũng không phải siêu nhân không có khả năng toàn trí toàn tài, chắc chắn sẽ có một số nhược điểm của mình, huống chỉ hắn cũng biết, Tào Dĩnh các nàng thật ra thích mình có chút bất lực, dù sao ở thời đại này lúc mình có biểu hiện ưu việt quá nhiều, cho nên khiến Tào Dĩnh các nàng cảm thấy có chút không chân thực, chỉ có khi mình thể hiện là một người có nhược điểm, Tào Dĩnh các nàng mới có thể cảm thấy mình chân thực hơn.

Kế tiếp Triệu Nhan cùng Tào Dĩnh các nàng nói đùa vài câu, sau đó sai người đem vịt đã bản chết đến đây, Gia Luật Tư lo lắng vịt không đủ, vì thế lại ra tay bản chết hai con nữa, Tiết Ninh Nhi và Nhan Ngọc Như, Âu Dương Uyển Linh thì đi nhặt cành cây, các nha hoàn và người hầu xung quanh đều bị họ sai đi chỗ khác, bởi vì Triệu Nhan muốn cùng Tào Dĩnh các nàng tự mình nấu cơm dã ngoại

Triệu Nhan rất nhanh liền đốt cành cây thành một đống lửa trại, sau đó xử lý sạch sẽ vịt hoang, quết gia vị rồi trực tiếp xâu vào cảnh cây đặt trên đống lửa, lại nói tiếp mấy con vịt hoang này cũng có chút kì lạ, bình thường vịt sống ở dã ngoại vì nguyên nhân thực vật, trên người phần lớn là thịt nạc, nhưng những con hoang Gia Luật Tư các nàng săn được lại đều mập gầy như nhau, vô cùng thích hợp làm vịt nướng, đương nhiên đặt vịt nướng trực tiếp trên đống lửa như vậy sẽ không ngon bằng vịt nướng trong lò, tuy nhiên món ăn thôn quê chính là ăn như vậy, làm vịt nướng như vậy cũng càng thêm có thú vui thiên nhiên

Theo tiếng nổ trong đống lửa, thịt vịt cũng rất nhanh tản ra mùi hương mê người, Tào Dĩnh các nàng lúc này cũng đều xúm lại bên cạnh Triệu Nhan, líu ríu nói giỡn không ngừng, Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư đều giao con cho bà vú chăm sóc, hiện giờ nơi này chỉ có Triệu Nhan cùng năm nữ nhân Tào Dĩnh các nàng, tất cả mọi người hết sức thoải mái. 


Xem ra Tào Dĩnh quen biết đối phương, hơn nữa còn xưng hô tỷ muội, điều này khiến Triệu Nhan đoán đối phương rất có thể là nữ nhân của Tào gia, kết quả phán đoán của hẳn rất nhanh được chứng thực, chỉ thấy Tào Dĩnh kéo nữ tử kia tới trước mặt Triệu Nhan: - Phu quân, vị này là đường tỷ nhà mẹ đẻ của thiếp thân, phu quân của nàng chính là bạn tốt của người đó.

Tào Dĩnh lời còn chưa nói hết, chỉ thấy nữ tử này liền tùy tiện ngắt lời nàng nói: - Phu quân của ta chính là Hô Diên Bình, Quận vương khẳng định hết sức quen thuộc rồi!

- Á Triệu Nhan nghe đến đó cũng không kìm được hơi sửng sốt, hắn đã sớm biết người Hô Diên Bình cưới chính là đường tỷ của Tào Dĩnh, hơn nữa nghe nói vị đường tỷ này tính cách hung hãn, lúc còn thiếu nữ thanh danh đã nối tiếng ở ngoài, kết quả không ai dám cầu hôn, cuối cùng chỉ có thể gả cho tên Hô Diên Bình đầu óc có vấn đề, chỉ có điều tuy Triệu Nhan nghe qua kỳ danh, nhưng vẫn chưa từng gặp gia quyến Hô Diên Bình, đương nhiên cũng không biết vị đường tỷ này của Tào Dĩnh.

Tuy nhiên Triệu Nhan rất nhanh liền phản ứng kịp, ngay lập tức tiến lên chào hỏi vị thê tử của Hô Diên Bình này, sau đó Tào Dĩnh rất hưng phấn hàn huyên với đối phương, thông qua cuộc nói chuyện của nàng, Triệu Nhan giờ mới biết được hóa ra đối diện lại là thôn trang Hô Diên gia, thời gian trước Hô Diên gia ở riêng, kết quả Hô Diên chia đều tới thôn trang đối diện, không ngờ họ lại làm hàng xóm của nhau, có điều khi nói đến chuyện ở riêng này, trên mặt vị đường tỷ của Tào Dĩnh lại lộ ra vài phần cười khổ.