Trại Tam Xuyên cũng không phải lớn lắm, bình thường cũng chỉ đóng quân hai ngàn binh lính, khi nhiều nhất toàn bộ trại cũng chỉ đủ đóng quân khoảng mười ngàn người, lần này Triệu Húc tổng cộng mang đến gần một trăm ngàn đại quân ngoại trừ phân đi ba vạn ra, còn dư lại bảy vạn người căn bản chen chúc không vừa trại Tam Xuyên, tuy nhiên Dương Văn Quảng đối với loại tình huống này sớm có đoán trước, cho nên sau khi tới nơi này, lập tức xây dựng rầm rộ ở xung quanh trại Tam Xuyên doanh trại quân đội dùng để phòng ngự, tuy rằng so ra kiên cố kém thành trì chính thức, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải có thể công phá được.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân trên, cho nên đại bộ phận bảy vạn người Triệu Húc dẫn dắt đều ở tại phía ngoài trại Tam Xuyên trong doanh trướng, chỉ có điều bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, phía ngoài doanh trướng giữ ấm tự nhiên không bằng phòng ốc bên trong trại, bởi vậy nhóm binh sĩ đều hy vọng có thể trú đóng ở trong trại hơn, đối với việc này Dương Văn Quảng cũng sắp xếp cẩn thận, sau khi mỗi chỉ quân đội trải qua chiến trường, là có thể thay phiên đến trong trại nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai ngày, vậy cũng là một loại phương pháp thưởng cho, hơn nữa hết sức công bắng, tránh cho bố trí người bất công mà làm cho trong quân xuất hiện căm giận.
Triệu Húc vòng qua một chỗ ngoặt đi vào diễn võ trường trong trại Tam Xuyên, nơi này bình thường là chỗ quân đội đóng quân tập luyện, cách cửa thành phương Bắc rất gần, điều này cũng dẫn đến mỗi lần sau khi có quân đội tử chiến trường lui về, tại vùng diễn võ trường này sẽ nghỉ ngơi, buổi tối gió lạnh lạnh thấu xương là lúc trên diễn võ trường lại lửa trại khắp nơi, binh lính từ trên chiến trường lui vẽ đến vừa sưởi ấm, vừa băng bó vết thương trên người, sau đó lại được ăn một bữa đồ ăn nóng hổi, cũng có thể vào phòng không bị gió lùa ngủ một giấc ngon lành rồi
Khi Triệu Húc đi tới diễn võ trường này, chỉ thấy nơi này lửa trại khắp nơi, ít nhất có mấy ngàn người binh linh vây quanh đống lửa nghỉ ngơi, vừa vặn ở ngay phía trước y bên cạnh một đống lửa, một chỉ mấy chục quân đội đang vây ở đó sưởi ấm, thỉnh thoảng còn có thể truyền đến một trận tiếng cười sang sảng, mà Triệu Húc cũng là liếc mắt liền thấy đối diện y là một người đàn ông vóc dáng cực kỳ khôi ngô, cho dù ngõi ở chỗ kia cũng so với người bình thường cao hơn một nửa. Trên khuôn mặt dữ tợn mọc ra một bộ râu quai nón, một vết sẹo dài vạch từ trán xuống má, nhìn qua diện mạo hung ác cực kỳ. Tuy nhiên cũng chính bởi vì diện mạo gã có đặc điểm như thế cho nên Triệu Húc mới liếc mắt một cái nhận ra người đàn ông mặt sẹo này chính là đầu lĩnh hộ vệ bên cạnh Triệu Nhan - Lâm Hổ.
Nhìn thấy Lâm Hổ không ngờ hiện tại ở trại Tam Xuyên, Triệu Húc cũng là hết sức khó hiểu, dù sao Lâm Hổ là đầu lĩnh hộ vệ của Triệu Nhan, liền tương đương với Trần Định bên cạnh y, bình thường Triệu Nhan xuất hiện ở đâu, Lâm Hổ nhất định sẽ cùng ở đó, nhưng bây giờ đối phương không ngờ xuất hiện ở trại Tam Xuyên, đây cũng chính là chỗ Triệu Húc không hiểu rõ.
Cũng chính vì mang theo nghỉ ngờ trong lòng, Triệu Húc lập tức đi ra phía trước, sau đó đối với Lâm Hổ đang cùng nói đùa với người bên cạnh kêu lên: - Lâm Hổ, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Lâm Hổ đương nhiên nhận ra được Triệu Húc, cũng biết Triệu Húc chính là người Thống soái đại quân tối cao nhất, bây giờ nhìn thấy y gọi mình, lập tức nhảy dựng lên chạy tới hành lễ nói: - Mạt tướng tham kiến Dĩnh Vương điện hạ!
Lâm Hổ hành lễ, lập tức cũng làm cho các binh sĩ xung quanh nhận ra Triệu Húc, lập tức tất cả đều đứng lên thi lễ, Triệu Húc đối với việc này cũng đành phải
cười bảo mọi người không cần đa lễ, chỉ có điều lúc này y mới chợt phát hiện, trong binh lính bên cạnh Lâm Hổ vẫn còn có một số gương mặt quen. Hình như những người này hắn đều là hộ vệ bên cạnh Triệu Nhan, nhưng hiện tại những người này đều xuất hiện tại nơi này, thật sự có chút không giống bình thường
Nghĩ đến đây Triệu Húc cũng càng thêm khó hiểu, đợi cho sau khi người chung quanh đều đứng lên, y lúc này mới lôi Lâm Hổ lại truy vấn
- Sao lại thế này, ngươi và hộ vệ bên cạnh Tam đệ sao lại xuất hiện tại nơi này, chẳng lẽ Tam đệ hắn cũng tới?
Nghe được Triệu Húc truy hỏi, Lâm Hổ không khỏi cười khổ một tiếng nói: - Khởi bẩm điện hạ, Quận Vương điện hạ không có tới, những người chúng tôi, là vì phạm vào sai lam lớn đã không thích hợp theo bên cạnh Quận vương nữa, cho nên Binh bộ ra lệnh điều chúng tôi đến Khánh Châu. Lần này lại theo Điện hạ tiến đến ngăn chặn người Tây Hạ!
- Đúng vậy, vốn Quận Vương muốn đi Binh bộ xin tha thứ, khiến Binh bộ thu hồi mệnh lệnh, có điều huynh đệ chúng ta thật sự không mặt mũi nào lại ở quận vương phủ, cho nên liền khuyên can ý tốt của Quận vương, một tháng trước bị điều đến Khánh Châu, không nghĩ tới vừa đến Khánh Châu liền gặp được chiến sự lớn như vậy, thật ra khiến huynh đệ chúng ta có thẻ lập chút công lao! Lâm Hổ gật đầu hồi đáp, khi nói xong lời cuối cùng lập nhiều công lao, trên mặt y lại hiện lên một tia thần sắc phức tạp, bọn họ tuy rằng lập chút công lao, nhưng lại hao tổn vài huynh đệ, những người còn lại cũng phần lớn mang theo thương tích, may mắn cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nếu không, cũng không phải tới doanh thương binh này, mà đã tới địa bàn của Diêm La vương rồi.
Khi Triệu Húc rời khỏi kinh thành, Triệu Nhan còn chưa từ trong địa cung trốn thoát, lúc ấy y cũng vô cùng lo lắng an nguy của Triệu Nhan, chỉ có điều tình huống biên cảnh nguy cấp, y cũng chỉ có thể lấy quốc sự làm trọng, có điều y khi rời đi trước vẫn dặn dò Hoàng Ngũ Đức đem tình hình của Triệu Nhan truyền cho y ngay, sau khi y biết được Triệu Nhan trốn ra được, cũng vui mừng hồi lâu, mặt khác y cũng biết rất nhiều tin tức Triệu Nhan bị bắt cóc, nghiêm chỉnh mà nói thật sự Lâm Hổ bọn hắn có chút không làm tròn bổn phận, bị dời vương phủ cũng là chuyện nên thế.
Nghĩ đến đây, Triệu Húc lập tức đối với Lâm Hổ nói: - Các ngươi đã tới, vậy an tâm ở trong quân giết địch lập công, tuy rằng các ngươi đã không phải người của Tam đệ, nhưng ít ra cũng theo chân đệ ấy một thời gian tương đối dài, trên người đều khắc dấu ấn của Quảng Dương quận vương phủ, nếu các ngươi trên chiến trường không tốt, vậy cũng làm Tam đệ mất mặt rồi!
- Dĩnh Vương điện hạ yên tâm, Quận Vương đối đãi với chúng tôi không tệ, lần này khi chúng tôi ra đi, Quận Vương còn cho gia quyến của chúng tôi ở lại vương phủ, cho nên những huynh đệ chúng tôi đây đến chiến trường đều là mang theo tâm tư lập công chuộc tội, đợi cho chúng tôi lập công lao đủ rồi, Quận Vương cũng không chê chúng tôi, ngày sau chúng tôi đều nguyện ý trở lại bên người Quận Vương! Lâm Hổ lúc này cũng lớn tiếng nói, nói ra thì y và huynh đệ trong vương phủ ra đi cũng đều thương lượng qua, bọn họ đều cho rằng ở nơi nào cũng không thoải mái bằng ở trong Quận Vương phủ, hơn nữa Triệu Nhan đối đãi người ngoài chân thành, cũng không có chút nào tự cao tự đại, cho nên bọn họ cũng đều nguyện ý sau khi lập được công trở về vương phủ ở lại đó.
- Ha ha, không tệ không tệ, xem ra Tam đệ vẫn rất được các ngươi kính yêu đấy! Triệu Húc nghe được Lâm Hổ nói cũng không khỏi cao hứng cười to nói, có thể ở trại Tam Xuyên cách Đông Kinh ngàn dặm xa gặp được người quen, vốn cũng đã là một chuyện vui vô cùng giá trị, đặc biệt đối phương lại là người bên cạnh Triệu Nhan, càng làm cho Triệu Húc cảm thấy hưng phấn, kế tiếp y lại hỏi thăm một chút chuyện phát sinh trong kinh thành sau khi rời đi, đặc biệt tới chuyện Triệu Nhan làm thế nào trốn được, tuy rằng y đã từ nơi Hoàng Ngũ Đức được biết đến chuyện đã trải qua, nhưng khẳng định không bằng người bên cạnh Triệu Nhan kể lại tỉ mỉ.
Ngay tại lúc Triệu Húc và Lâm Hổ nói chuyện phiếm, thấy một đám binh sĩ đầu bếp có số mang thùng gỗ lớn từng cái một đi tới, sau đó đặt vào bên cạnh đống lửa, gõ thùng gỗ bắt đầu tiến hành chia cơm cho bọn tướng sĩ Lâm Hổ từ trên chiến trường lui về, lại nói tiếp bọn Lâm Hổ canh ba khi đi chiến trường, chém giết nửa đêm mới trở về, lúc này đương nhiên đều đói muốn chết, hiện tại vừa thấy đồ ăn đến, tất cả đều ùn ùn vây lại.
Lâm Hổ nhìn nhìn thùng cơm lớn cách đó không xa, lập tức cũng không khỏi liếm đôi môi khô ráo một chút, tuy nhiên Triệu Húc đang nói chuyện với y, cho nên y cũng không dám đi mua cơm, nhưng thật ra Triệu Húc lúc này đã chú ý tới vẻ mặt Lâm Hổ, lập tức cười ha hả đối với Trần Định phía sau phân phó nói:
- Đi lấy về cho ta và Lâm Hổ đều một phần, nghe nói tướng sĩ từ trên chiến trường xuống dưới có thể ăn một bữa ngon, vừa vặn ta xin ké một bữa cơm, một lát nữa cũng không cần ăn điểm tâm rồi
- Vâng! Trần Định nghe xong lập tức đáp một tiếng, xoay người đi mua cơm, cũng không có do dự chút nào, giống như sớm đã thành thói quen bình thường.
Lâm Hổ bên cạnh Triệu Húc nhìn đến đây đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lại nghĩ tới lúc trước nghe sau khi Triệu Húc đi vào trại Tam Xuyên, thường xuyên cùng các tướng sĩ cùng ăn cùng ở, không có chút nào vương gia tự cao tự đại, hiện tại xem ra truyền thuyết này hẳn là sự thật. Nghĩ đến đây, Lâm Hổ cũng không khỏi có chút cảm động, nghĩ đến Đại Tống có Vương gia Triệu Húc và Triệu Nhan bình dị gần gũi như vậy, thật sự là người trong thiên hạ có phức.
Chỉ trong chốc lát, thấy Trần Định bưng hai bát to của người đứng đầu đi tới đặt trước mặt Triệu Hú, chỉ thấy trong tô chồng chất mì cao cao lên trắng như tuyết, trong súp vài miếng rau xanh và mấy miếng thịt dê, Triệu Húc nhìn đến trong bát cơm cũng không khỏi mừng rỡ kêu lên:
- Không ngờ bổn vương thật là có lộc ăn, không ngờ gặp được Hỏa đầu quân!
Lâm Hổ nhìn mì trong bát cũng là mở to hai mắt nhìn nuốt một chút nước miếng nói: - Chém giết nửa đêm có thể đổi đến bát mì lớn nhất như vậy coi như là đáng giá!
- Điện hạ người có muốn một chút không?
Triệu Húc nghe đến đó vừa nghiêng đầu, lại phát hiện Lâm Hổ từ trong lòng ngực lấy ra một cái ống trúc, sau khi mở ra bên trong lập tức tản mát ra mùi thơm cay mũi, điều này làm cho Triệu Húc lập tức mừng như điên đến đoạt lấy nói: - Ớt! Vậy bổn vương không khách khí!
Triệu Húc nói xong dùng chiếc đũa từ trong ống trúc lấy ra một dúm ớt bột, trộn lẫn trong mì lập tức trở nên đỏ rừng rực, sau đó sốt ruột không chịu nổi gặm lấy gặm đế, chỉ chốc lát sau liền ăn tới mồ hôi đẫm. đìa, rốt cuộc không cần lo lắng gió lạnh sáng sớm rồi.