Mặt trời mới nhô lên ở phía đông, Trình Mộ Dương cũng đã từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó cầm dụng cụ rửa mặt đi đến lu nước trong viện bắt đầu rửa mặt, không đợi y rửa mặt xong, cửa của hai phòng khác trong viện cũng bị mở ra. Sau đó một người trẻ tuổi tương đương với y ngáp đi ra ngoài.
- Vân Khởi huynh thức dậy thật sớm!
Một người trẻ tuổi đi từ căn phòng phía đông cười chào hỏi với Trình Mộ Dương, Vân Khởi là tên chữ của y. Người trẻ tuổi này có thân hình hơi béo, trời sinh một khuôn mặt tươi tắn, thoạt nhìn rất thoải mái, làm cho người ta có cảm giác hết sức thân thiết.
- Ha ha, Trọng Khải huynh thức dậy cũng không trễ đâu.
Trình Mộ Dương nhìn thấy đối phương cũng cười chào hỏi, sau đó quay đầu lại cười nói với một người trẻ tuổi khác:
- Lệnh Học huynh hôm nay thức dậy cũng rất sớm, xem ra chúng ta có thể cùng đi ăn điểm tâm!
- Ha hả, hôm qua thật vất vả mới khiến cho Quận Vương đồng ý để cho chúng ta nhập học dự thính, đương nhiên muốn đi sớm một chút để giành vị trí tốt!
Người trẻ tuổi kia cũng mở miệng cười nói, người này có dáng người cao gầy, khuôn mặt dài một cách kì lạ, ngũ quan thì rất cân đối, chỉ có điều khuôn mặt dài kia thật sự khiến cho người ta nhìn thấy lần đầu tiên thì khó có thể quên, ngược lại sẽ không chú ý diện mạo của gã.
- Đúng vậy, lại nói tiếp cũng ít nhiều nhờ Quận Vương mềm lòng, nếu không hôm nay chúng ta đã thu dọn hành lý về quê nhà rồi.
Người trẻ tuổi có dáng người hơi béo bưng dụng cụ rửa mặt đến trước lu nước cười nói. Gã họ Tôn tên Lâm, tên chữ là Trọng Khải, nhiều thế hệ trong nhà gã đều làm nghề kinh thương, nghe nói nhà gã kinh doanh rất lớn ở phía nam. Đến học viện Truy Nguyên chủ yếu là học toán học, để tiện cho sau này tiếp quản cơ nghiệp của gia đình.
- Thực hâm mộ Hưng Đức huynh, trong bốn người chúng ta cũng chỉ có một mình y thi đậu, trở thành học sinh chính thức của học viện, tiền đồ sau này không thể đo lường được!
Lúc này Trình Mộ Dương bỗng nhiên cười mở miệng nói, viện tử này của bọn họ là thuê từ thôn dân Thủy Trang, tổng cộng có bốn người ở. Nhưng một người trong số đó đã thi đậu vào học viện, hôm qua đã chuyển đến học viện.
- Hưng Đức huynh đến đây sớm hơn chúng ta. Nghe Quận Vương giảng bài lâu nhất, vì thế thi đậu cũng rất bình thường, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ một năm, năm sau cũng có thể thi đậu được!
Ở đây phải nói rõ một chút, khoa học ở triều Đường tuy rằng chỉ thiết lập một khoa minh toán, nhưng cho dù là thi đậu cũng chỉ có thể đảm nhiệm chức quan cửu phẩm, địa vị tương đối thấp. Thời Bắc Tống lúc trước tuy rằng đã hủy bỏ minh toán, nhưng trong Quốc Tử Giám lại thiết lập một khoa chuyên về toán học. Chia giám sinh thành ba cấp, nếu giám sinh học toán học có thể thi đến cấp cao nhất thì có thể trực tiếp nhận được chức quan, không cần trải qua khoa cử. Vì thế so sánh thì triều Tống còn coi trọng toán học hơn nhiều so với triều Đường. Thậm chí có vài quan lớn bản thân chính là chuyên gia nghiên cứu toán học.
Vương Tuân vốn là muốn vào Quốc Tử Giám học toán học. để kiếm một chức quan. Nhưng gã lại lo lắng căn bản toán học của mình quá kém, chỉ sợ rất khó thông qua kì thi vào Quốc Tử Giám. Vừa hay gã nghe Triệu Nhan giảng về toán học rất đơn giản dễ hiểu, hơn nữa cực kỳ trật tự, cho nên gã không vội vã vào Quốc Tử Giám, mà tính vào học viện Truy Nguyên học tập toán học một thời gian ngắn. Chỉ tiếc gã lại không thi đậu, may mắn hôm qua Triệu Nhan đồng ý cho bọn họ thêm một cơ hội nữa.
Trình Mộ Dương ba người lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, sau đó cùng đi đến học viện Truy Nguyên. Tuy rằng Triệu Nhan đổi Hiển Vi Quán thành học viện Truy Nguyên, nhưng cũng không phá bỏ chợ trước cửa học viện. Ngược lại sau khi học viện thành lập, nhân số nhiều hơn rất nhiều so với trước kia, vì thế chợ có vẻ càng thêm náo nhiệt. Buổi sáng trên chợ gần như đều bán bữa sáng, bánh bao, bánh bột ngô, sữa đậu nành, cháo gạo, cái gì cần có đều có. Chẳng những chủng loại phong phú mà hương vị cũng rất ngon. Vì thế bất kể là trước kia hay là hiện tại, mọi người đi qua đều dừng lại ở chợ mua thức ăn sáng mình thích ăn.
Trình Mộ Dương ba người cũng không ngoại lệ, nhưng hôm nay bọn họ không có tâm tư để thưởng thức bữa sáng, mà là lấy tốc độ nhanh nhất nhét bữa sáng vào trong bụng, sau đó chạy tới học viện, Trình Mộ Dương thì đi đến khoa vật lý để nghe giảng bài, Vương Tuân và Tôn Lâm lại đi khoa toán.
Hôm qua Trình Mộ Dương bọn họ quỳ gối trước cửa học viện, rốt cục khiến Triệu Nhan nghĩ đến một phương pháp vẹn toàn đôi bên, đó là tuyên bố tất cả chương trình học của học viện Truy Nguyên đều công khai, bất kể là tiết học của giáo viên nào, chỉ cần có người muốn đến nghe thì có thể đến nghe giảng bài. Nhưng bọn họ chỉ có thể dự thính, không có quyền hỏi lại giáo viên. Mặt khác sau khi tan học cũng phải rời khỏi học viện, đó là điểm khác biệt so với các học sinh chính thức của học viện.
Trình Mộ Dương vội vã chạy tới phòng học của khoa vật lý, vốn cho là mình tới sớm, lại không nghĩ tới trong phòng học lớn đã ngồi đầy người. Trong đó hàng đầu là một đám trẻ tuổi mặc trường bào xanh, đầu đội khăn chít màu xanh. Bọn họ là học sinh của học viện, vì thế ngồi ở những hàng đầu tiên, khi nghe giảng cũng có thể giao lưu với giảng sư. Về phần những học sinh dự thính như Trình Mộ Dương thì cũng chỉ có thể ngồi ở phía sau, hơn nữa khi nghe giảng bài không thể phát ra tiếng ồn, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài.
Vật lý xem như một ngành học khá thu hút người, ngoại trừ ngành toán học thì người ở khoa vật lý là đông nhất. Mặt khác khoa vật lý còn có một vị giáo viên, vị giáo viên này họ Lý tên Dụng, là một trong những bạn tốt của Thẩm Quát. Trước kia có nghiên cứu một số phương diện của vật lý, sau này nghe Triệu Nhan giảng dạy thì tiến bộ thần tốc. Lần này thông qua cuộc thi chiêu sinh mà trở thành giáo viên duy nhất của khoa vật lý, tiết học hôm nay y giảng giải một số nguyên lý cơ bản trong vật lý cho các học sinh.
Quê nhà của Trình Mộ Dương ở phía nam Giang Lăng phủ, cách kinh thành rất xa. Hai tháng trước y mới biết được Triệu Nhan dạy học ở Hiển Vi Quán, lúc này mới không ngại ngàn dặm xa xôi đến nghe giảng bài, mười ngày trước mới đi đến thuê nhà ở gần Hiển Vi Quán. Nhưng rất không khéo léo chính là mười ngày này tuy rằng Triệu Nhan cũng sẽ đi dạy học, nhưng nội dung dạy học chủ yếu lại tập trung vào toán học. Đối với vật lý thì chỉ nói đại khái, hơn nữa hắn cũng không giảng từ căn bản, vì thế Trình Mộ Dương nghe không hiểu.
Nhưng hiện tại vị Lý giáo thụ này bắt đầu nói từ căn bản trong vật lý. Đây đối với Trình Mộ Dương mà nói thì quả thực như mở ra một cửa chính trước nay chưa từng có. Thông qua cánh cửa chính này, y có thể tìm được tất cả đáp án trong lòng mình. Cũng chính trong nháy mắt này, Trình Mộ Dương cảm giác quyết định ngàn dặm xa xôi tới kinh thành của mình là vô cùng chính xác. Về phần cực khổ trên đường cùng với chuyện quỳ gối trước học viện ngày hôm qua, tất cả những việc này đều vô cùng đáng giá.
Giờ ngọ rất nhanh đã trôi qua, khi tiếng chuông vang lên thì Lý giáo thụ trên đài tuyên bố chấm dứt giảng bài. Trình Mộ Dương có loại cảm giác chưa thỏa mãn, thậm chí vừa rồi bởi vì nghe giảng quá mức nghiêm túc mà quên ghi lại bài. Nhưng chuyện này cũng không có vấn đề gì, trí nhớ của y rất tốt, hơn nữa nghe giảng nghiêm túc nên những nội dung Lý giáo thụ nói y đều nhớ rõ, cùng lắm thì trở về ghi lại là được.
Ôn tập lại nội dung hôm nay nghe được, Trình Mộ Dương là người cuối cùng rời khỏi phòng học. Hôm qua y đã xem qua bản đồ của học viện Truy Nguyên, biết trong học viện có thực đường. Mặc dù bọn họ là học sinh dự thính nhưng cũng có thể đến thực đường ăn cơm, đương nhiên học viện không có khả năng cung cấp cơm trưa miễn phí cho bọn họ, nhưng nghe nói giá cả không đắt lắm.
Trình Mộ Dương dựa theo bản đồ trong trí nhớ mà tìm được thực đường, kết quả mới đến cửa thực đường thì nhìn thấy Tôn Lâm và Vương Tuân cũng kết bạn đi tới, điều này làm cho y hết sức vui mừng kêu lên:
- Trọng Khải huynh, Lệnh Học huynh, không nghĩ tới trùng gặp được các ngươi, tiết học hôm nay như thế
Tôn Lâm và Vương Tuân nhìn thấy Trình Mộ Dương cũng lộ ra tươi cười, lập tức đi nhanh về phía trước nói:
Ba người cầm dụng cụ đựng thức ăn ở cửa, sau đó đứng xếp hàng đi đến cửa chắn. Chỉ thấy một đâu bếp mập mạp mặc trường bào trắng đứng trong cửa chắn, trước mặt đặt vài cái chậu rất lớn. Trong đó gồm vài món ăn, ngoài ra trên chậu có ghi chú giá cả, có thể chọn lựa mua cơm.
Trình Mộ Dương xuất thân từ thư hương môn đệ, gia cảnh không tính là nghèo, nhưng cũng không được xem là quá tốt. Vì thế y lấy một phần thịt kho tàu có giá khá rẻ, được làm từ thịt heo, một phần có giá năm văn tiền. Ở bên cạnh là thịt dê có giá mười văn, sau đó y lại lấy một phần cơm. Một chén lớn đầy ắp cơm chỉ tốn một văn tiền, giá cả như vậy ở bên ngoài là không có. Nhưng học viện không phải khách sạn, căn bản không cần dựa vào thực đường kiếm tiền của học sinh, đồ ăn giá rẻ coi như là một trong các phúc lợi của học viện đưa cho các học sinh.
Nhìn thấy Trình Mộ Dương lấy thịt kho tàu, Tôn Lâm và Vương Tuân có gia cảnh tương đối giàu có liếc nhìn nhau, sau đó cũng đều chọn thịt kho tàu. Nhưng sau khi bọn họ ngồi xuống thưởng thức một chút hương vị thịt kho tàu, bọn họ đều chấn động vô cùng, bọn họ chưa bao giờ biết hoá ra thịt heo cũng có thể làm ra món ngon đến như vậy.
Sau khi ăn một bữa cơm ngon ngoài dự đoán, Trình Mộ Dương ba người thừa dịp buổi trưa nghỉ ngơi một canh giờ, đi đến một bãi đất trống vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm. Ba người hàn huyên về thu hoạch hôm nay của bản thân, sau đó thì ngủ một giấc. Tuy rằng mục đích của bọn họ khác nhau, nhưng bọn họ đều tin chắc rằng ở học viện Truy Nguyên này nhất định có thể tìm được con đường thực hiện giấc mơ của mình!