Vài ngày sau, các đạo sĩ trong Hiển Vi quán lấy tốc độ nhanh nhất dời đi ra ngoài, ngay sau đó một đội dân phu tiến vào đạo quán, bắt đầu tiến hành cải tạo đạo quán một chút, tỷ như mang một vài tượng thần trong đạo quán ra ngoài, mặt khác tiến hành cải tạo một vài phòng của đạo quán, đương nhiên những cải tạo này cũng không hoàn toàn, có nhiều chỗ vẫn lưu lại rất nhiều dấu vết của đạo quán, điều này cũng trở thành ký hiệu đặc sắc quan trọng của học viện với đời sau, đồng thời cũng là một trong những điều mà đạo môn đời sau thổi phồng lên với tư bản.
Đối với cải biến đạo quán cũng không ảnh hưởng đến việc dạy học bình thường của Triệu Nhan, Vạn Pháp điện hắn dùng để dạy học cũng không tiến hành bất kỳ cải biến gì, đây là bởi vì Triệu Nhan cảm thấy Vạn Pháp điện là nơi mình chính thức bắt đầu dạy học, có ý nghĩa lịch sử vô cùng quan trọng, vì vậy vẫn nên giữ nguyên thì tốt hơn.
Ngay tại lúc Hiến Vi quán tiến hành cải biến, thông báo tuyển dụng của học viện cũng đã bắt đầu rồi, buổi sáng mỗi ngày, Triệu Nhan đều đã ngồi ở trong Hiển Vi quán đích thân tiến hành tuyển dụng, lập ra một học viện cũng không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt nội dung giảng dạy của học viện trước đó trong lịch sử trung nguyên chưa từng thấy, vì vậy học viện như vậy khởi đầu lại càng khó khăn hơn, tuy nhiên đối với điều này Triệu Nhan có đầy đủ kiên nhấn.
Học viện lúc mới bắt đầu khó khăn nhất chính là lực lượng dạy các ngành học, cũng chính là giảng sư giảng dạy, thời gian Triệu Nhan bắt đầu dạy học cũng không dài, trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của đất nước Đại Tống cũng có hạn, vì vậy người có thể đảm nhiệm làm giảng sư đều rất ít, càng miễn bàn đến giảng sư cấp bậc rất cao, tuy nhiên đối với điều này Triệu Nhan cũng không nản lòng, ở trong kế hoạch của hẳn, từng ngành học có thể có một vị giảng sư trở lên là có thể chính thức bắt đầu giảng dạy, về phần học sinh thì càng đơn giản, dù là chỉ có một học sinh nguyện ý nghe giảng, như vậy ngành học liền có thể thiết lập rồi.
- Lưu Đúc, chúc mừng ngươi trở thành giảng sư hệ hai của luyện kim và đúc tạo. Bởi vì hệ hai này khá đặc thù, người có thể đảm nhiệm giảng sư hệ hai này cũng rất ít, hiện tại cũng chỉ có một mình ngươi thông qua tuyển dụng, vì vậy sau này hệ hai có thể phát dương quang đại hay không, liền phải xem năng lực của ngươi rồi! Triệu Nhan tiến hành phỏng vấn xong, sau đó cười ha hả nói với xảo thủ Lưu trước mặt. Lưu Đúc chính là tên chính thức của xảo thủ Lưu, kỳ thật người xuất thân nghèo khổ thợ thủ công như y, bình thường còn không có nổi một cái tên, tên này vấn là lúc trước học thành, lão sư của y đặt tên cho y.
- Đa đa tạ quận vương, tiểu nhân nhất định không phụ ủy thác của quận vương, giúp quận vương phát dương quang đại học viện!
Xảo thủ Lưu nghe thấy chính mình không ngờ thông qua tuyển dụng, điều này khiến cho y trong lúc nhất thời vô cùng mừng rỡ, thậm chí có cảm giác như rơi vào trong mộng, quả thật không thể tin được.
- Ha ha, học viện không phải là của một mình ta. Đồng dạng cũng là của các ngươi đó, ta nói những lời này ngươi có khả năng không thể lý giải được, tuy nhiên đợi cho sau này khi ngươi vào học viện thì sẽ rõ. Triệu Nhan nhìn xảo thủ Lưu vẻ mặt vô cùng khiêm tốn cười nói, bây giờ xảo thủ Lưu còn chưa có từ thợ thủ công chuyển biến sang giảng sư, quan niệm giai cấp trong lòng vẫn như cũ vô cùng bảo thủ, vì vậy bây giờ căn bản không có một chút bộ dạng của giảng sư đại học đời sau, tuy nhiên điều này cũng không thể trách y, dù sao y cũng đã sống nửa đời người trong xã hội phân biệt giai cấp nghiêm trọng này. Nếu lập tức chuyển biến ngược lại còn có chút không bình thường.
Sau khi tiễn xảo thủ Lưu đi, tuyển dụng buổi sáng hôm nay cũng đã tương đối hoàn thành. Lại nói tiếp từ khi Triệu Nhan bắt đầu đưa ra thông báo tuyển dụng giảng sư, người đến nhận lời mời cũng không ít, nhưng người thực sự đủ tư cách lại vô cùng ít, đặc biệt giống như luyện kim và đúc tạo, thợ thủ công có tay nghề chuyên nghiệp lại cực ít người đến tiếp nhận lời mời, vốn Triệu Nhan còn lo lắng ngành học khá là chênh lệch này sẽ bởi vì không có giảng sư mà không thể xây dựng. Tuy nhiên hiện tại có xảo thủ Lưu, thật ra đã khiến hắn rất yên lòng.
- Tổ phụ, ta cũng không phải nói không để cho đạo môn các người đến, chỉ là nếu người của đạo môn muốn đến học.
viện của ta dạy học mà nói, nhất định phải cởi đạo bào, mặt khác khi dạy học cũng không cho đạo môn các người pha trộn giáo lý vào, lại càng không được mở rộng tín đồ trong học viện, chỉ cần người của đạo môn có thể làm theo vài điểm này, ta đây hoan nghênh còn không kịp. Triệu Nhan cười ha hả mở miệng nói.
Lần trước Triệu Nhan đề xuất với Tào Dật mua lại Hiển Vi quán, do đó lúc hắn xây dựng học viện, Tào Dật hao tốn khí lực rất lớn mới nói cho các thế lực khắp nơi trong đạo môn phục, tuy nhiên người trong đạo môn lại đê xuất một điều kiện, đó chính là hy vọng có thể để người trong đạo môn tiến vào học viện dạy học hoặc là vào trong học viện, đối với chuyện học trong học: viện, Triệu Nhan một lời liền có thể đáp ứng, về phần điều kiện dạy học còn lại, điều này Triệu Nhan xem xét, học viện là thuần túy nghiên cứu giao lưu học thuật các nơi, nếu cho người của đạo môn vào mà nói, rất có thể sẽ mang đến cho học viện một ít sắc thái tôn giáo, đây cũng không phải là điều mà hắn muốn nhìn thấy.
- Đến triều đình cũng không cấm chúng ta truyền giáo trong Đại Tống, dựa vào cái gì mà khi chúng ta tiến vào học viện lại không thể truyền giáo hả? Tào Dật nghe thấy lời Triệu Nhan nói lại vô cùng không phục nói, đối với yêu cầu này của Triệu Nhan, y và những người đứng đầu khác của đạo môn đều vô. cùng không hiểu, vì thế vẫn đến tranh luận với Triệu Nhan một phen, đáng tiếc lại không có bất cứ hiệu quả nào.
- Tổ phụ bớt giận, trước đó ta không phải là đã nói rồi ấy ư, học viện là một nơi thuần túy giao lưu học thuật nghiên cứu, hoan nghênh bất cứ ai đến học viện giao lưu học vấn, nhưng trừ cái đó ra, học viện cũng cự tuyệt bất kỳ loại tôn giáo, chính trị nào tiến vào, đương nhiên tổ phụ ngài cũng có thể xây dựng một khu riêng cho tôn giáo, chuyên môn giảng thụ đạo giáo cho đệ tử trong đó. Triệu Nhan cười ha hả mở miệng nói, bất kể Tào Dật nói thế nào, hắn chính là chết cũng không buông.
Nhìn thấy bộ dạng cố chấp của Triệu Nhan, Tào Dật cũng đành chịu thở dài một tiếng, kỳ thật sở dĩ bọn họ muốn để người của đạo môn tiến vào học viện, xác thực là muốn lấy một chút ảnh hưởng của học viện này đến học sinh, chỉ là không nghĩ đến Triệu Nhan để ý như vậy, không ngờ một chút cơ hội cũng không cho bọn họ.
Tuy rằng giảng sư đủ tư cách rất ít, nhưng cuối cùng Triệu Nhan vẫn chiêu mộ đủ giảng sư của mấy ngành học mới thiết lập, lúc này Hiển Vi quán cũng tiến hành cải thiện tương đối hoàn thành rồi, dưới tình huống như vậy, toàn bộ phần cứng phần mềm của học viện đều tương đối hoàn thành rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành chiêu sinh.
Vê phần vấn đề sinh nguyên, Triệu Nhan cũng căn bản không cần lo lắng, lúc trước khi hắn dạy học đã tích lũy được danh vọng rất lớn, chỉ dùng một trường tiểu học vỡ lòng đã khiến cho vô số quý tộc thành Đông Kinh chen chúc đến, chớ nói chỉ là học viện giảng dạy tri thức cao hơn, vì vậy khi tin tức Triệu Nhan muốn thành lập học viện vừa mới truyền ra, liền có không ít người đến bái phỏng Triệu Nhan, hy vọng sớm có thể mang đến một ít học sinh vào học viện.
Mặt khác Triệu Nhan còn biết, Thẩm Quát người này đối với quan chức khá là để ý, cũng chính là danh lợi trong tâm nặng hơn, phó viện trưởng học viện của mình cũng không phải là quan viên gì, vì vậy muốn Thẩm Quát từ bỏ chức quan đi đến học viện, quả thực có chút không có khả năng. Đương nhiên Triệu Nhan cũng nghĩ để Thẩm Quát kiêm nhiệm chức phó viện trưởng, chỉ có điều nếu hắn muốn thanh nhàn, sự tình của học viện đều sẽ đặt hết trên người Thẩm Quát, nhưng bình thường Thẩm Quát phải quản lý Quân Khí giám, trước kia đều không có thời gian đến nghe giảng, chớ nói chỉ là để y gánh thêm một phần chức vụ nặng nề.
Cũng chính là nghĩ những điều trên, vì vậy Triệu Nhan càng nghĩ nhiều hơn, vẫn là quyết định tạm thời gạch tên của Thẩm Quát trong danh sách của mình, sau đó đành thông qua thông báo tuyển dụng tìm một phó viện trưởng thích hợp, chỉ tiếc yêu cầu của Triệu Nhan đối với phó viện trưởng này thật sự rất cao, vì vậy tuy rằng hắn phỏng vấn không ít người, nhưng cũng không tìm được ai thích hợp, đại đa số mọi người chỉ có thể thỏa mãn một điều kiện trong đó, nhưng đối với điều kiện kia đều thiếu hụt rất nhiều.
Phỏng vấn nhiều người như vậy, lại không có một ai thích hợp cả, Triệu Nhan cũng không nhịn được lần nữa nghĩ đến Thẩm Quát, tuy rằng khả năng muốn khiến cho Thẩm Quát buông tha chức quan, sau đó đến học viện của mình quản lý vô cùng bé nhỏ, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, nếu có thể thuyết phục Thẩm Quát thì chính là tốt nhất, nếu không thể thuyết phục, như vậy cũng không sao.
Cũng chính là mang trong mình tâm lý này, hôm nay thừa dịp ngày nghỉ, Triệu Nhan đi xe ngựa đến nhà của Thẩm Quát ở Đông Kinh thăm hỏi, chỉ là vừa vào trong nhà của Thẩm Quát, hắn liền chứng kiến một hình tượng không biết nên khóc hay nên cười.