Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 417: Ước hẹn ba năm.




Rõ ràng Liễu Không đã năm giữ Âm Minh Ty, nhưng lại đem chuyện cơ mật trong Âm Minh Ty báo cho Hoàng Ngũ Đức, để mặc cho Hoàng Thành Ty quét sạch thế lực trong tay mình, điều này khiến cho Triệu Nhan có chút nghĩ không thông,

Tuy nhiên đối với nghĩ vấn của Triệu Nhan Liễu Không chỉ khế mỉm cười nói: - Quận vương có điều không biết, tuy rằng ta kế thừa vị trí thủ lĩnh của Âm Minh Ty, nhưng bởi vì trước đây đối lập với người kia, khiến cho rất nhiều người trong Âm Minh Ty cũng không biết sự tồn tại của ta, hơn nữa ta cũng không được bất kỳ công lao gì với Âm Minh Ty, tự nhiên kẻ dưới khó lòng phục tùng mình, trước đó khi biểu tỷ ở đó thì còn tốt một chút, đợi cho biểu tỷ vừa đi, sự phản đối của Âm Minh Ty đối với ta cũng liên tục không dứt, đặc biệt là các nhân vật có quyền ở các cứ điểm, lại càng đối với ta vô cùng không phục.

Khi nói tới đây, chỉ thấy Liễu Không dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Mặt khác sở dĩ ta nguyện ý kế thừa vị trí thủ lĩnh của Âm Minh Ty, chủ yếu là muốn mượn lực lượng trên biển của Âm Minh Ty, cơ cấu trên đất không thể lộ ra ngoài ánh sáng cho dù có thể cung cấp cho ta một lực lượng nhất định, nhưng chỉ là hiện tại nếu chỉnh hợp bọn họ sẽ lại tốn rất nhiều tinh lực, một khi đã như vậy, không bằng bán bọn họ cho triều đình Đại Tống, cùng lúc biểu hiện quyết tâm của ta không muốn đối địch với Đại Tống, thứ hai cũng có thể mượn để uy hiếp các lực lượng khác trong Âm Minh Ty, để bọn họ biết rằng ta là người như thế nào.

Thấy được Liễu Không thẳng thắn như vậy, Triệu Nhan cũng không nhịn được sửng sốt, sau đó quay lại nhìn Bảo An công chúa bên cạnh, tuy nhiên lại phát hiện ánh mất đối phương chỉ nhìn về phía Liễu Không, 'tựa hồ không chút dị nghị nào đối với những việc y' làm, xem ra nữ nhân đang trong tỉnh yêu cuồng nhiệt quả nhiên không còn lý trí, phỏng chừng dù Liễu Không làm gì nàng cũng sẽ ủng hộ.

- Liễu Không, vậy kế tiếp ngươi chuẩn bị làm như thế nào?

Triệu Nhan suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi.

- Ta đưa những tình báo kia cho Hoàng Thành Ty dường như đã có tác dụng, đợi cho Hoàng Thành Ty quét sạch những thế lực còn lại của Âm Minh Ty này, ta sẽ mang theo những người trung thành với ta đi về phía nam, sau đó từ nơi ấy ra biển tiếp quản lực lượng trên biển của Âm Minh Ty, đến lúc đó liền có thể dựa theo kế hoạch lúc trước tiếp tục làm rồi. Liễu Không lại vô cùng thản nhiên mở miệng nói. Bất kể là Triệu Nhan hay là Bảo An công chúa, y đều không cần thiết phải giữ bí mật.

- Liễu Không, kỳ thật chàng không cần phải làm như thế, bây giờ chúng ta như thế này cũng không tệ, tuy rằng không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ, nhưng bình thường chỉ cần có thể đưa thư qua lại, ta cũng thấy thỏa mãn rồi. Đúng lúc này, Bảo An công chúa vẫn im lặng mở miệng nói, trong ánh mắt cũng. toát ra vài phần không muốn.

Đối với lời của Bảo An công chúa, Liễu Không cũng cười nói: - Công chúa, người không cần phải lo lắng cho ta, tuy rằng ta là người xuất gia, nhưng cũng tuyệt đối không có cách nào tha thứ cho mình khi trơ mắt nhìn người yêu ngay trước mặt mà không có biện pháp cưới nàng làm vợ, vì vậy ta phải cố gắng bù lại chênh lệch thân phận giữa chúng ta. Chỉ là mấy năm nay ta e rằng không có cách nào ở bên cạnh nàng rồi.

- Không sao, ta sẽ chờ chàng trở về, bất kể là vài năm hay vài chục năm, ta đều sẽ chờ chàng quay trở về! Lúc này Bảo An công chúa vẻ mặt kiên quyết nói, nếu Liễu Không đã đưa ra quyết định, vậy nàng sẽ luôn ủng hộ y, đợi đến khi y quay về cưới mình làm vợ.

Nhìn biểu hiện kiên quyết như vậy của Bảo An công chúa, trên mặt của Liễu Không cũng lộ ra vài phần nhu tình, ánh mắt thâm tình mà nhìn Bảo An công chúa nói: - Không cần đến vài chục năm, công chúa chỉ cần chờ ta ba năm. Ba năm sau nhất định ta sẽ quang minh chính đại trở về cầu hôn công chúa với Đại Tống.


- Tốt, ngày này ba năm sau, ta nhất định sẽ mặc áo cưới ngồi trong nhà chờ người đến! Lúc này Bảo An công chúa cũng vô cùng thâm tình mà nói. Triệu Nhan lúc này cảm thấy mình biến thành một bóng đèn siêu cấp vô địch lớn, đáng tiếc trong khoang thuyền lớn như vậy, hắn muốn trốn cũng không có chỗ, vì vậy chỉ có thể làm như không ngồi đó, coi như là không nhìn thấy gì.

Tiếp đó Liễu Không và Bảo An công chúa nói không ít lời tâm tình, quả thực coi Triệu Nhan như. người trong suốt, đối với điều này Triệu Nhan cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười, không nghĩ đến bình thường nhị tỷ nhìn vô cùng điềm đạm nho nhã, khi lâm vào. rong tình yêu cường nhiệt, lại cũng không để người khác vào trong mắt như vậy. Nếu là lúc bình thường chỉ sợ sẽ khiến cho không ai có thể tưởng tượng nổi.

Từ lúc Liễu Không và Bảo An công chúa nói chuyện với nhau, thời gian cũng đần dần trôi qua, mãi cho đến khi chân trời phía đông đã sáng, lúc này hai người bọn họ mới ngừng lại, lúc này Triệu Nhan cũng biết được mình cần phải trở về, lập tức mở miệng nói với Liễu Không: - Liễu Không, ngươi đã đưa ra quyết định, như vậy ta cũng không khuyên được ngươi nữa rồi, tuy nhiên trên biển gió lớn sóng cao, nhất định ngươi phải cẩn thận!

- Đa tạ quận vương! Liễu Không khom mình thi lễ nói.

Bảo An công chúa dù vô cùng không nỡ, nhưng nàng cũng biết đây là lúc phải chia ly, lập tức đứng lên dặn dò vài câu với Liễu Không, cuối cùng lúc này mới cùng với Triệu Nhan cáo từ, Liễu Không tiễn hai người bọn họ đến đầu thuyền, sau đó đưa mắt nhìn hai người bọn họ đi lên bến tàu, đi đến xe ngựa cách đó không xa.

Nhìn Bảo An công chúa càng lúc càng đi xa, Không đứng ở đầu thuyền không nhịn được thở dài, một chữ "Tình" quả thực khiến cho người ta không nắm được, y vốn cho là mình có thể làm bạn với phật một đời một kiếp, lại không nghĩ được sau khi gặp nữ tử ôn nhu Bảo An công chúa này, tu hành trước kia tất cả đều biến thành một câu chuyện cười, hiện tại đối với y mà nói, điều quan trọng nhất chính là nghĩ biện pháp cưới đối phương làm vợ.

Liễu Không nhìn Triệu Nhan và Bảo An công chúa đi đến chỗ hai hộ vệ canh giữ trước xe ngựa, sau đó. lúc trèo lên xe ngựa, bỗng nhiên thấy dường như Triệu Nhan nghĩ đến điều gì, liền xoay người lại vội vã đi tới chỗ Liễu Không nói: - Liễu Không, vừa rồi thiếu chút nữa đã quên không nói cho ngươi biết, triều đình đã chú ý đến lợi nhuận thật lớn của hải mậu, vì vậy triều đình đang chuẩn bị mang tổ chức hải thương Đại Tống rên biển, hình thành hợp lực, như vậy mới có thể phát triển hải mậu tốt hơn, hơn nữa chuyện này triều đình không tiện ra mặt, vì vậy tạm thời do đại tỷ của ta Đức Ninh công chúa phụ trách, nếu ngày sau trên biển ngươi gặp phải chuyện gì, có thể đi tìm đại tỷ của ta, sau khi trở về ta sẽ viết thư cho nàng!

- Ha ha, chuyện này ta cũng có nghe nói, tuy nhiên triều đình càng coi trọng buôn bán trên biển, đợi cho sau khi thực lực của ta phát triển, triều đình sẽ càng để ý hơn, ngày sau ta cầu thân với triều đình cũng sẽ nắm chắc hơn, về phần Đức Ninh công chúa ở nơi đó, ta khẳng định cũng sẽ không khách khí đâu! Liễu Không nghe đến đó cũng cười lớn mở miệng nói, từ sau khi y chú ý đến hải ngoại liền đặc biệt lưu ý đến tình hình nơi đó, đổi với Đức Ninh công chúa cũng có chút hiểu biết, cho dù Triệu Nhan không nói, ngày sau y cũng sẽ tìm cơ hội hợp tác với Đức Ninh công chúa.

- Như vậy tốt lắm, mặt khác ta biết ở Tuyền Châu hải ngoại có một khu đại đảo Lưu Cầu, hai đầu nam bắc của đảo đều là cảng tự nhiên rất được, nếu có thể chiếm cứ nơi đó, thứ nhất có thể liên quan với Đại Tống, thứ hai phía nam lưu thông với Nam Dương quần đảo của Lã Tống, phía bắc có thể thông suốt đến Lưu Cầu quốc và Oa quốc, Cao Ly, có thể nói là một nơi phong thủy vô cùng tốt, Liễu Không ngươi có thể suy nghĩ một chút! Triệu Nhan lại đề nghị

Cái gọi là Lưu Cầu đại đảo, kỳ thật chính là đảo. Đài Loan của đời sau, hắn là muốn đề nghị triều đình Đại Tống chiếm cứ nơi này, đáng tiếc Triệu Thự mang toàn lực chú ý đặt trên Tây Hạ và Liêu quốc, đối với việc khuếch trương lãnh thổ về phía nam cũng không quá để ý, tuy rằng Đức Ninh công chúa có thể tổ chức buôn bán trên biển, nhưng cũng chỉ là khống chế hải mậu, cũng không thể chiếm cứ lãnh thổ ở hải ngoại, nếu không liền chạm vào tối kỵ của triều đình, vì vậy hiện tại chỉ có thể tiện nghỉ cho Liễu Không.

- Đa tạ quận vương nhắc nhở, kỳ thật từ lúc lần trước khi người giảng giải đến tình huống của hải ngoại, ta cũng đã lưu ý đến Lưu Cầu đại đảo này rồi, mặt khác phương bắc của Lưu Cầu đại đảo người ít lực yếu, cách nói chuyện cũng giống nhau, Đại Tống đối với tình hình ở hải ngoại không hiểu biết nhiều lảm, căn bản không phân rõ điểm khác biệt giữa chúng, nếu †a chiếm cứ Lưu Cầu đại đảo, rồi sau đó thâu tóm Lưu Cầu, ngày sau lấy danh nghĩa Lưu Cầu quốc cầu thân, sẽ càng đễ dàng hơn một chút. Liễu Không mang kế hoạch của mình nói ra một chút.


~ Được rồi, ba năm thì ba năm, trong ba năm này ta sẽ giúp đỡ nhị tỷ tranh thủ, hy vọng phụ thân và hoàng hậu sẽ không bức tỷ quá chặt! Nghe đến đó Triệu Nhan cũng không nhịn được thở dài nói, Bảo An công chúa cũng đã hai mươi tuổi rồi, hơn nữa lại đã từng gả một lần, Cao hoàng hậu sớm đã muốn gả nàng ra ngoài, Bảo An công chúa muốn đợi Liễu Không ba năm, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

~ Ha hả, như vậy phải tạ ơn tam đệ rồi! Bảo An công chúa cũng biết ý tứ trong lời nói của Triệu Nhan, lập tức nói lời cảm tạ với hẳn, trong khoảng thời gian này nàng cũng phát hiện, ý nghĩ lập gia đình cho nàng của Cao hoàng hậu dường như ngày càng kiên định, điều này cũng khiến cho áp lực của nàng tăng lên gấp bội, ở lại biệt viện của Triệu Nhan vừa là một nơi nàng yêu thích, thứ hai nàng cũng muốn mượn điều này né tránh Cao hoàng hậu. 

Trên xe Triệu Nhan hàn huyên vài câu với Bảo An công chúa, bởi vì hai người đều là một đêm không ngủ, rất nhanh liền đều có vẻ buồn ngủ, kết quả là ngủ luôn rên xe ngựa, đợi cho lăn nữa tỉnh dậy, xe ngựa đã chở bọn họ đến biệt viện, lúc này cũng đã là xế chiều, đầu tiên Triệu Nhan cám ơn Chu Đồng và Hà Lực, dù sao người ta cũng không tính là thị vệ của hắn, chỉ là được hắn mời đến giúp, sau đó lại đưa Bảo An công chúa về phòng nghỉ ngơi.

Vốn Triệu Nhan cũng buồn ngủ đến chết, vừa định trở về phòng của mình nghỉ ngơi, tuy nhiên đúng lúc này, lão Phúc quản gia vội vã chạy đến, sau đó ghé vào tai hẳn nói vài câu, nghe xong khiến cho sắc mặt của Triệu Nhan không nhịn được âm trầm xuống.