Triệu Nhan thấp giọng phân phó vài câu với Từ Đắc Tố, kết quả Từ Đắc Tổ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại do dự một lát, cuối cùng gật đầu, sau đó lập tức sai người đi làm. Sau nửa canh giờ, người được phái đi rất nhanh đã trở về, sau đó bẩm báo lên tình báo mà Triệu Nhan đang cần.
Nhận được tình báo trong lòng Triệu Nhan vui vẻ, nhưng ở ngoài mặt lại như bình thường, đi đến trước mặt đám người Ngô Quần hỏi
-Mấy người các ngươi đều là người hầu hạ Từ Đắc Tổ, như vậy các ngươi có biết trước khi Từ Đắc Tổ qua đời thì thứ cuối cùng ông ta ăn là cái gì không?
Nghe được câu hỏi kì quái của Triệu Nhan, đám người Ngô Quần lại sửng sốt, sau một lúc lâu một tên thái giám vóc dáng nhỏ nhần đứng ở bên trái trả lời
- Khởi bẩm quận vương, tiểu nhân phụ trách chuẩn bị ba bữa cơm hàng ngày cho Từ công. Nếu ta nhớ không nhầm thì đêm đó Từ công ăn cải trằng xào, thịt dê nướng và canh trứng gà. Món chính là bánh mỳ và cháo gạo. Ngoài ra mỗi sáng sớm sau khi thức dậy thì Từ công đều có thói quen ăn trái cây, buổi sáng
hôm đó ta chuẩn bị dưa đỏ cho ông ta, ông ta ăn sạch toàn bộ dưa đỏ rồi mới dựa theo thói quen bình thường đi múc nước rửa mặt, những chuyện lặt vặt này vốn là do chúng ta làm, nhưng Từ công lại quen tự mình làm việc này, kết quả lại gặp chuyện.
- Cải trắng, thịt dê và canh trứng gà, còn có dựa. đỏ, còn tỉ mi hơn cả tình báo ta nhận được, không tệ không tệ!
Triệu Nhan nghe đến đó cười lẩm bẩm, lập tức lại cổ vũ đối phương vài câu, sau đó xoay người đi đến trước thi thể Từ Đắc Tổ.
- Quận Vương, ngài trước chờ một chút!
Lúc này Hoàng Ngũ Đức bỗng nhiên mở miệng ngăn cản, sau đó nói với đám người Ngô Quần và các thị vệ xung quanh:
- Tất cả các ngươi lui ra ngoài, không có lệnh của ta cùng với quận vương thì bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần, nếu không giết không cần hỏi!
Hoàng Ngũ Đức quản lý Hoàng Thành Ty, bình thường tuy rắng đối mặt với Triệu Nhan đều là vẻ mặt cười ha hả, nhưng khi phát ra mệnh lệnh của cấp trên thì toàn thân lại tản ra một loại khí chất uy nghiêm của kẻ bề trên, đây mới là diện mạo thật của y, đồng thời cũng làm cho người ở xung quanh giật mình, lập tức không do dự mà gật đầu đồng ý, sau đó trong nháy mắt rời khỏi nghĩa địa.
- Quận Vương, sau này làm loại chuyện này nhất định phải chú ý ảnh hưởng. Tuy rằng ta biết ngài không quan tâm, nhưng chẳng may bị người khác truyền đi, sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với danh vọng của Quận Vương.
Lúc này Hoàng Ngũ Đức lại xoay người cười khổ nói với Triệu Nhan.
Vừa rồi khi Triệu Nhan phân phó y điều tra thức ăn trước khi chết của Từ Đắc Tổ, y cũng đã đoán được Triệu Nhan muốn làm gì rồi, chỉ là trước đó Triệu Thự chỉ đồng ý cho bọn họ mở quan tài khám nghiệm tử thi, cũng không cho bọn họ hủy hoại thi thể, Phải biết răng luật pháp của Đại Tống có văn bản quy định, hủy hoại thi thể là trọng tội. Thậm chí cho dù là khám nghiệm tử thi thì trong lúc khám nghiệm tử thi cũng chỉ có thể kiểm tra ở bên ngoài, trừ khi cấp trên ra lệnh, nếu không cũng không dám hủy hoại thi thể.
Nhìn thấy Hoàng Ngũ Đức đuổi người xung quanh đi, Triệu Nhan cũng hiểu được khổ tâm của y, tuy rằng trong lòng cảm động, nhưng trên mặt lại vẫn cười hì hì mà nói:
Triệu Nhan nói xong thì căm lấy cái bọc ở bên cạnh, sau khi mở ra, trong bọc có một vài thanh dao găm có độ dài khác nhau. Đây cũng là vừa rồi hẳn bảo Hoàng Ngũ Đức chuẩn bị, chỉ thấy hắn chọn ra một thanh dao găm thích hợp từ trong đó, sau đó tự tay mổ bụng thi thể "Từ Đắc Tổ".
Trên đời này tìm được hai người có tướng mạo. gần như giống nhau tuy rằng rất khó, nhưng đối với tổ chức khổng lồ như Âm Minh Ty thì cũng không phải là chuyện không thể. Vết thương bên ngoài có thể ngụy trang, nhưng Triệu Nhan không tin Từ Đắc Tổ sẽ không có sơ hở. Đặt giả thiết thi thể này là thế thân của Từ Đắc Tổ, như vậy thức ăn trong cơ thể y sẽ không giống với Từ Đắc Tổ. Nếu như người của Âm Minh Ty ngay cả chỉ tiết rất nhỏ này mà cũng có thể nghĩ ra được thì Triệu Nhan không còn gì để nói nữa rồi.
Triệu Nhan mổ ra thi thể của Từ Đắc Tố, bên trong một đống nội tạng đen thùi, thi thể hư thối thường là bắt đầu từ bên trong trước, vì thế nội tạng hư thối cũng nghiêm trọng nhất. Triệu Nhan vốn cũng không tính dùng biện pháp này, chỉ có điều không nghĩ tới th thể của Từ Đắc Tổ bảo tồn hoàn hảo như vậy, hơn nữa từ bên ngoài cũng không thể phân biệt nên chỉ có thể dùng biện pháp này.
Chỉ thấy Triệu Nhan cố nén mùi tanh hôi tìm dạ dày trong đống nội tạng. Khi tay của hẳn tiếp xúc với dạ dày đã phù thũng thì sắc mặt không khỏi lộ ra vui vẻ. Bởi vì trong dạ dày rõ ràng có thức ăn chưa bị tiêu hóa, hơn nữa còn không ít, nhưng dựa theo người trong cung nói thì buổi sáng khi rửa mặt Từ Đắc Tổ không cẩn thận rớt xuống giếng chết. Thử nghĩ một người còn chưa rửa mặt, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn thì trong dạ dày làm sao có thức ăn chưa tiêu hóa được?
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan giơ tay cắt bỏ đi dạ dày của thi thể, sau đó đặt ở trên mặt đất cẩn thận mở ra. Kết quả phát hiện trong dạ dày chất đầy các loại thức ăn sớm đã biến thành chất sẽn sệt, tuy rằng đã biến chất thành màu đen, nhưng vẫn có thể thấy được phần lớn là thịt. Hơn nữa căn bản vẫn chưa tiêu hóa, điều này nói rõ người chết sau khi ăn những thức ăn này không lâu thì bị giết chết, vì thế mới khiến cho thức ăn trong dạ dày chưa kịp tiêu hóa.
- Lão Hoàng có thể xác định rồi, người chết không phải Từ Đắc Tổ!
Lúc này Triệu Nhan đứng lên kêu to với Hoàng Ngũ Đức đang tránh ở đầu gió, nếu không phải thi thể phát ra mùi tanh hôi quá khó ngửi thì chỉ sợ lúc này hắn sẽ cao hứng cười ha hả mất.
- Cái gì?
Hoàng Ngũ Đức nghe thấy lời nói của Triệu Nhan cũng là hết sức khiếp sợ, lập tức đi vài bước đến trước mặt Triệu Nhan, sau đó cúi đầu nhìn một chút thành quả giải phẫu của hẳn. Kết quả tuy rằng y đã xem không ít thi thể, nhưng mổ bụng một thi thể đã hư thối lấy ra dạ dày như bây giờ, vẫn như cũ khiến y cảm thấy khó thích ứng.
Nhưng dù sao thì Hoàng Ngũ Đức cũng không phải là người thường, rất nhanh liền bình ổn nỗi khó chịu ở trong lòng, ngược lại rất nghiêm túc quan sát phát hiện của Triệu Nhan. Kết quả khi y nhìn thấy cặn của các loại thức ăn trong dạ dày th trên mặt cũng lộ ra vẻ âm trầm, y vốn tưởng rằng Từ Đắc Tổ đã chết rồi, nhưng hiện tại xem ra mình thiếu chút nữa bị đối phương trêu đùa rồi.
- Lão Hoàng, xem ra Từ Đắc Tổ thật rất cẩn thận. Tên thế thân này chỉ sợ là ông ta đã chuẩn bị từ sớm, thậm chí ngay cả vết thương trên người cũng giống như đúc. Cho dù diện mạo có chút khác khác nhưngngâm ở trong nước giếng một ngày, chỉ sợ chút khác nhau đó cũng sẽ không khiến người ta chú ý. Chỉ tiếc ông ta đã quên một điểm, tên thế thân này đã ăn một bữa cơm phong phú trước khi bị giết, phỏng chừng ông ta cũng không ngờ ta sẽ giải phẫu thi thể.
Lúc này vẻ mặt Triệu Nhan đắc ý mở miệng nói có thể nghĩ đến từ đồ ăn trong dạ dày để xác định thân phận của ông ta là nhờ vào kiến thức y học hẳn học được ở đời sau. Chỉ có điều những thứ này thuộc phạm trù pháp y, hắn cũng chỉ biết một ít mà thôi
- Quận Vương anh minh, nếu không có sự kiên trì của ngài thì lão nô cũng bị Từ Đắc Tổ che mắt.
Khi Từ Đắc Tổ nói xong lời cuối cùng, trên mặt cũng không kìm được mà lộ ra vài phần phẫn nộ. Hiện tại gã hận không thể trực tiếp bắt lấy Từ Đắc Tổ, sau đó tự tay xé nát đối phương. Dù sao mấy năm gần đây gã bị Từ Đắc Tổ ức hiếp rất nhiều lần rồi.
- Bây giờ không phải là thời điểm nói những điều này. Lão Hoàng ngươi lập tức đi bố trí chuyện bắt giữ Từ Đắc Tổ, cho dù bắt không được cũng không thế để ông ta sống yên ổn. Ta đây trở về bẩm báo cho phụ thân!
Triệu Nhan lập tức mở miệng nói.
Hoàng Ngũ Đức nghe đến đó cũng lập tức đáp ứng một tiếng, xoay người liền rời khỏi. Triệu Nhan thì thu dọn lại thi thể thế thân của Từ Đắc Tổ, chẳng hạn như nhét dạ dày vào trong bụng, qua loa may lại một chút, mặc lại y phục cho y, như vậy chỉ căn không mở y phục ra thì cũng sẽ không bị phát hiện thi thể đã bị giải phẫu.
Kế tiếp Triệu Nhan gọi thị vệ chung quanh đến khiêng thi thể vào trong quan tài, sau đó một lăn nữa mai táng vào mộ. Lại nói tiếp tên thế thân này cũng là người đáng thương, ngay cả cái tên cũng không để lại, hơn nữa còn bị Triệu Nhan mổ bụng. Vì thế ngôi mộ có phong thủy rất tốt này xem như là một chút bồi thường cho y.
Người một nhà cứ như vậy hàn huyên với nhau nửa canh giờ, tuy rằng còn có rất nhiều lời chưa nói, nhưng Tiết Ninh Nhi, Gia Luật Tư và Âu Dương Uyển Linh cũng đứng dậy cáo từ. Bởi vì các nàng biết trong khoảng thời gian Triệu Nhan bị bắt cóc thì Tào Dĩnh một mình chống đỡ quận vương phú, có thế nói là người cực khổ nhất. Mặt khác Triệu Nhan còn mang Nhan Ngọc Như về phủ, chuyện này cũng chỉ có Tào Dĩnh mới có thể xử lý, cho nên thời gian còn lại của đêm nay chắc chắn phải để cho nàng ta.
Nhìn thấy ba người Tiết Ninh Nhi rời khỏi, Triệu Nhan cũng nghĩ đến chuyện của Nhan Ngọc Như. Nhưng không đợi hắn mở miệng, chỉ thấy Tào Dĩnh nói trước:
- Phu quân, hôm nay ta đã tán gẫu với Ngọc Như muội muội, để nàng ấy vào phủ cũng không phải là không thể được, nhưng ta có môt điều kiện!