Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 411: . Mở quan tài khám nghiệm tử thi.




Núi nhỏ Hoàng Ngũ Đức chỉ vốn cũng không nổi danh, tuy nhiên bởi vì Đại Tống lập quốc tới nay, thái giám trong cung qua đời đều đã được an táng ở trong này, Trung Nguyên từ trước đến nay đều có nói "Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” (Có 3 tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội nặng nhất), cho nên thái giám bất kể khi còn sống trong cung đến cỡ nào phong quang, nhưng sau khi chết lại không thể nhập phần mộ tổ tiên, thậm chí bọn thái giám tự mình cũng không nguyện ý đem thân thể không trọn vẹn chôn trong phần mộ tổ tiên nhà mình, vì bọn họ cảm thấy bản thân không mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông đã chết, cho nên dưới tình huống như vậy, chỗ chôn cất thái giám này cũng có một cái tên là Vô Nhan Sơn.

Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức đi vào sườn núi Vô Nhan Sơn, ở trong này có một suối nước từ núi đá ở giữa chảy qua, vừa vặn ở bên dòng suối có một mảnh đất trống không nhỏ, có thể nói là dựa vào núi nước vây quanh, xem như ở Vô Nhan Sơn là nơi có phong thuỷ bảo địa, mộ Từ Đắc Tổ ở nơi này.

- Đây chính là nơi tốt để cất mộ, ta cùng mấy vị công công khác trong cung đều nhìn trúng nơi này, đáng tiếc nhưng vẫn là bị Từ Đắc Tổ giành trước một bước!

Hoàng Ngũ Đức chỉ vào trên ngôi mộ trên đất trống cười mở miệng nói, y và Từ Đắc Tổ cũng không có giao tình, thậm chí sau khi biết Từ Đắc Tổ chính là đầu lĩnh Âm Minh Ty, càng làm cho Hoàng Ngũ Đức đối với lão là hận thấu xương, cho nên y hiện tại thật sự hy vọng nấm mồ chôn nơi này đúng là Từ Đắc Tổ.

Triệu Nhan cũng không để ý tới lời Hoàng Ngữ Đức, chỉ thấy hẳn tiến lên dạo qua một vòng quanh mộ, chỉ thấy cái mộ tuy rằng không phải rất lớn, nhưng xây' dựng cải tạo lại hết sức tỉnh xảo, hình tròn xung quanh phủ lên bằng gạch xanh, trước mộ phần dựng một tấm bia mộ cao lớn, mặt trên khắc rõ vài chữ to "Từ công. Đắc Tổ chỉ một, trừ thứ đó ra, trên bia mộ một mảnh trống không, không còn giới thiệu gì khác, tuy nhiên này cũng không kỳ quái, bởi vì thân là thái giám, thân phận của bọn họ vốn là bị người khinh bí, cho nên sau khi ra đi tuyệt đối không muốn lại để người ta biết thân phận mình là thái giám.

- Lão Hoàng. Đừng cảm khái nữa, nhanh lên gọi người đào nấm mồ này ra, mới vừa vặn hạ tầng vài ngày, thi thể hẳn là vẫn chưa hoàn toàn hư thối, ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy Từ Đắc Tổ là cái dạng gì mà chết?

Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu phân phó nói.

- Tuân mệnh!

Hoàng Ngũ Đức nghe đến đó lập tức khom người hồi đáp, sau đó chỉ thấy y chỉ bảo một tiếng, bọn họ hộ vệ đi theo phía sau lập tức cầm công cụ tiến lên, ba chân bốn cẳng bắt đầu đào, kết quả chỉ trong chốc lát, miệng phong thạch của mộ đạo đã bị đánh mở, lộ ra lối vào phía dưới tối om.

Ngay sau đó mười mấy hộ vệ nhảy xuống mộ đạo, chỉ trong chốc lát, liền từ bên trong mang ra một cỗ quan tài rất nặng, sau đó "Ầm" một tiếng thả trên mặt đất, Triệu Nhan tuy rắng nhìn không ra miệng quan tài này là làm bằng vật liệu gì, nhưng dựa vào phần sức nặng này phỏng chừng cũng là loại vật liệu vô cùng quý giá, xem ra hắn là Tào Thái hậu cố ý sai bảo.

-Mở ra đi!

Triệu Nhan thản nhiên mở miệng phân phó nói, theo sau bốn thị vệ cầm trong tay côn, cắm vào trên khe hở quan tài, dùng loại thủ đoạn vô cùng bạo lực mở quan tài ra, tuy nhiên đây cũng là do không có cách nào khác, dù sao lúc chôn cất, quan tài cũng đã bị phong kín, cũng chỉ có thế dùng loại bạo lực này để mở ra.

Theo vài thị vệ hợp lực, quan tài rần chắc rốt cục được mở ra, từ miệng quan tài bị khiêng xuống, trong quan tài lập tức tản mát ra một cỗ mùi hôi thối, may mắn Triệu Nhan bọn họ đã sớm thối lui đến chỗ cao, đợi cho mùi hôi trong quan tài bị thổi đi kha khá, lúc này mới dùng khăn mặt tẩm dấm chua bịt mũi đi lên rước.

-A. Thi thể không ngờ không có hư thối bao nhiêu?

Triệu Nhan đi lên trước thăm dò vừa thấy, lập tức hết sức kinh ngạc lầm bẩm, chỉ thấy thi thể nằm trong quan mộc tuy rằng mùi hôi ngút trời, nhưng ở mặt ngoài cũng không có biến hóa quá lớn, như vậy trong khí trời nóng thế này thật vô cùng khó có được.

- Quận Vương không căn kinh ngạc. Mặt quan tài Từ Đắc Tổ dùng thật không đơn giản, là Thái hậu cố ý sai người ta từ Nam Dương tìm tới cây lim, vốn là để Thái hậu dùng làm quan tài, tuy nhiên tài liệu vận tới có chút nhiều, kết quả còn dư lại cây lim này đã bị Thái hậu đưa cho Từ Đắc Tổ, kết quả làm thành quan tải tuy non, thoạt nhìn không lớn, nhưng lại có thể phòng ngừa thi thể hư thối.

Lúc này Hoàng Ngũ Đức cũng cười mở miệng nói.

- Thì ra là thế, không nghĩ tới cây lim còn có công hiệu như vậy, vậy ta cũng phải chuẩn bị cho mình một chiếc rồi.

Triệu Nhan nghe đến đó không khỏi lại kinh ngạc lầm bẩm, hắn đối với sinh tử từ trước đến nay không kiêng ky gì, chắng qua lấy tuổi của hắn hiện tại nói ra như vậy, lại làm cho bọn người Hoàng Ngũ Đức xung quanh có chút không thể chấp nhận, dù sao hắn không giống Hoàng Ngũ Đức đã qua nửa đời người, bây giờ nói lời này có vẻ có chút quá ủ rũ rồi.


Tuy nhiên Triệu Nhan cũng không có để ý phản ứng người chung quanh ra sao, mà bắt đầu rất nghiêm túc đánh giá người trong quan tài, tuy rắng thi thể có chút phù thũng, hơn nữa làn da cũng có chút đen ban, nhưng vẫn như cũ có thể thấy được cỗ thi thể này đích xác giống Từ Đắc Tổ như đúc, thậm chí Triệu Nhan nhìn đến lão, cũng bắt đầu có chút tin tưởng thi thể rong quan tài chính là Từ Đắc Tổ, tuy nhiên rất nhanh lý trí của hắn liền nói cho hẳn biết Từ Đắc Tổ chắc chẳn sẽ không dễ dàng như vậy mà chết đi.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan bỏ khăn che mũi, cầm lấy một đôi găng tay mang theo trên tay, sau đó tự mình kiểm tra thi thể, đầu tiên hắn xác định trước tiên xem cổ thi thể này là thật hay giả, tỷ như bên ngoài có bị người động tay chân hay không, nhưng hắn rất nhanh liền thất vọng rồi, cỗ thi thể này nhìn không ra bất cứ dấu vết kẻ nào mất công cải tạo, mặt khác Triệu Nhan tuy rằng cùng Từ Đắc Tổ gặp mặt không nhiều lắm, nhưng nhớ rõ vài đặc thù trên mặt lão, kết quả đều tìm được những điểm đặc thù này trên thi thể.

- Kỳ quái, chẳng lẽ đây thật sự là thi thể Từ Đắc Tổ?

Triệu Nhan lúc này cũng đối với chính mình kiên tì cảm thấy có chút hoài nghĩ, trước mắt cỗ thi thể này thấy thế nào đều không giống như là giả dối, bất kế diện mạo hay là một số đặc thủ, gần như giống Từ Đắc Tổ như đúc, thậm chí Triệu Nhan còn vặn bung miệng ra nhìn một chút hàm răng của lão, kết quả cũng không phát hiện khác biệt gì quá lớn.

- Quận Vương, ta tuy rằng cùng lão kết giao không nhiều lắm, nhưng coi như là người quen, cho nên ta dám khẳng định, cỗ thi thể này chính là lão, tuyệt đối không có khả năng nhận sai đâu!

Lúc này Hoàng Ngũ Đức nhìn đến Triệu Nhan không tìm ra sơ hở, lập tức cũng mở miệng nói, kỳ thật vừa mới bắt đầu, y đã biết mở quan tài khám nghiệm từ thí vốn không thu được gì, bời vì trong cung niều người như vậy không có khả năng đồng thời nhận lầm người, cũng không có khả năng đồng thời nói dối

- Không đúng, ngươi và Từ Đắc Tổ bất hòa lẫn nhau, kết giao không nhiều lắm, ta cũng cùng Từ Đắc Tổ chỉ thấy qua vài lần, cho nên hai người chúng ta phán đoán rất có thể xảy ra sai lam, lão Hoàng ngươi hiện tại vào trong cung, tìm vài người quen thuộc nhất con người lão tới đây, đến lúc đó cho bọn họ phân biệt!

Triệu Nhan bình thời là một người vô cùng hiền hoà, cũng nguyện ý nghe ý kiến của người khác, tuy nhiên Từ Đắc Tổ ở trong lòng hắn để lại ấn tượng quá mức khắc sâu, cho nên hắn tuyệt đối không tin Từ Đắc Tổ sẽ như vậy mà đơn giản chết đi.

Nhìn Triệu Nhan cố chấp, Hoàng Ngũ Đức cũng hết sức bất đắc dĩ, chỉ đành sai người trở về tìm vài kẻ quen thuộc nhất với Từ Đắc Tổ, kết quả Triệu Nhan bọn họ đợi hơn nửa canh giờ, mới thấy một chiếc xe ngựa chạy như bay đến, sau đó từ phía trên đi xuống mấy người trẻ tuổi là thái giám, nhìn thấy Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức, mấy người kia lập tức quỳ xuống thi lễ.

- Quận Vương, mấy người kia chính là những người bình thường hầu hạ Từ Đắc Tổ, có thể nói là quen thuộc nhất con người lão!

Hoàng Ngũ Đức lúc này mở miệng giới thiệu nói

Triệu Nhan nghe đến đó cũng là ánh mắt sáng lên, lập tức tiến lên mở miệng hỏi:

-Mấy người các ngươi nếu hầu hạ Từ Đắc Tổ, vậy nhất định rõ ràng nhất một số đặc thù trên người lão, hiện tại các ngươi tất cả đều cố gắng hồi tưởng một chút, ai có thể nói ra một đặc thù, bổn vương liền thưởng cho mười quan tiền!

Lấy thân phận của Triệu Nhan, tự nhiên có thể mệnh lệnh những tiểu thái giám này làm việc, tuy nhiên Triệu Nhan còn ưa thích dùng tiền vàng khiến cho bọn hắn chủ động làm việc, dù sao so sánh với mệnh lệnh, tiền vàng hấp dẫn có khi sẽ làm cho bọn họ càng thêm gắng sức, đặc biệt đối với tình huống giống như bây giờ, hồi tưởng đặc thù trên người một người đây là nhiệm vụ không có tiêu chuẩn gì.

Vài tiểu thái giám nghe được Triệu Nhan nói, trước hết phản ứng cũng không phải hưng phấn, ngược lại là một đám ngơ ngác nhìn nhau có chút không dám in tưởng, phỏng chừng bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp một vị hoàng tử như Triệu Nhan, may mắn Hoàng Ngũ Đức lúc này tức giận mắng to:

- Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, quận vương ban cho còn có nghĩ xem muốn hay không à?

Nghe được Hoàng Ngũ Đức nói, mấy tiểu thái giám này mới tỉnh ngộ lại, trong đó tiểu thái giám béo tròn đứng ở chính giữa mở miệng đầu tiên nói:

- Khởi bẩm quận vương, tiểu nhân bình thường phụ trách hầu hạ Từ công công thay quần áo, đặc thủ ở trên người ông ấy ta quen thuộc nhất, ta nhớ được. tay trái của ông ấy trên cố tay có một nốt rưồi tử, bụng và trên đùi phải đều có một vết sẹo không lớn.

- Đúng vậy, ngươi tên là gì?

Triệu Nhan nghe đến đó cũng hết sức cao hứng nói, này đó thông tin trên thân thể Từ Đắc Tổ chỉ sợ cũng chỉ có người bên cạnh Từ Đắc Tổ mới có thể nhận ra.

- Khởi bẩm quận vương, tiểu nhân tên là Ngô Đàn.

Tiểu thái giám thập phần hưng phấn hồi đáp.

- Tốt lắm, đế cho ngươi tìm lão Hoàng bên cạnh ta lĩnh thưởng!

- Quận vương, người Từ Đắc Tổ tiếp xúc trong cung ta đều đã điều tra, mấy tiểu thái giám này là đối tượng trọng điểm điều tra, tuy nhiên tạm thời vẫn chưa phát hiện vấn đề, hơn nữa có một số việc không chỉ có bọn họ biết, cho nên lời của họ vẫn có thế tin được. 

Hoàng Ngũ Đức lúc này lại bất đắc đĩ nói, đặc thù đều trùng khớp, lại không ngờ rằng Triệu Nhan vẫn không tin.

- Một khi đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng!

Triệu Nhan bỗng nhiên cắn răng nói.