Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 408: Gặp mặt Triệu Thự.




Nhan Ngọc Như nhìn về phía đối diện xem đám người Tào Dĩnh vẻ mặt biến hóa, làm cho nàng càng khẩn trương hơn, thậm chí vẫn cúi đầu không dám nhìn tới đám người Tào Dĩnh phía đối diện, nhưng Triệu Nhan lại cười ha hả lôi kéo nàng đi lên trước, lúc này mới buông tay nàng ra hướng Tào Dĩnh cười nói:

- Nương tử, ta đã trở về, trong khoảng thời gian này vất vả cho nàng rồi!

- Ha ha, phu quân khách khí rồi, chúng ta mỗi ngày nhàn nhã ở nhà, cũng không nguy hiểm gì, làm sao so bì với phu quân bên ngoài vất vả vào sinh ra tử như vậy?

Tào Dĩnh ngoài cười nhưng trong lòng không cư nói, nói xong lời cuối cùng, ánh mắt còn cố ý nhìn Nhan Ngọc Như một cái, ý tứ châm chọc hàm súc không nói mà rõ.

Nhan Ngọc Như nghe Tào Dĩnh nói hận không thể, lập tức chui vào kẽ đất trốn đi, tuy nhiên Triệu Nhan lại không vội vã giải thích, mà quan tâm hỏi tình huống trong nhà, đổi với điều này Tào Dĩnh cũng không nói thêm cái gì nữa, đồng thời nàng thấy Triệu Nhan cũng hết sức quan tâm gia sự, cho nên đơn giản giới thiệu một chút tình huống về sau, cùng với Tiết Ninh Nhi các nàng hỏi việc Triệu Nhan bị bắt cóc.

Đối với việc mình bị bắt cóc có một số việc Triệu Nhan cũng không tính nói cho người khác biết, tỷ như Nhan Ngọc Như và tổ chức đó có quan hệ, mặt khác có chút tình huống quá mức hung hiểm trải qua hắn cũng đơn gián hoá và xử lý mơ hồ, miễn cho khiến Tiết Ninh Nhi các nàng nghe xong lo lắng quá mức, dù sao sự tình đều đã qua rồi.

Nghe được Triệu Nhan nói không chút nào mạo hiểm, thậm chí còn có chút bình thản trải qua và trốn thoát, Tào Dĩnh các nàng tuy rằng biết Triệu Nhan đã che giấu rất nhiều tình tiết trọng yếu, nhưng cũng không có truy vấn quá mức, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là do các nàng đem lực chú ý đều đặt ở tình cảm của Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như có biến hóa, chỉ tiếc Triệu Nhan cũng không nhắc tới phương diện này.

- Được rồi, sự tình đại khái trải qua chính là như. vậy. Hôm nay liền nói tới đây, ta hiện tại phải vào cung đi gặp phụ thân, nếu có chuyện gì, có thể đợi ta buổi tối trở về nói sau!

Triệu Nhan cuối cùng mở miệng lần nữa nói, hắn vốn chính là đi đường vòng đi vào biệt viện, hắn mất tích nhiều ngày thế này, trở về chuyện đầu tiên chính là phải đi gặp Triệu Thự bẩm báo, tuyệt đối không thể trì hoãn nữa rồi.

- Được rồi, phụ thân nói vậy cũng đang sốt ruột chờ, Tam đệ đệ đi nhanh về nhanh!

Bảo An công chúa sợ Tào Dĩnh giằng co với Triệu Nhan, cho nên là người đầu tiên mở miệng đồng ý Nhìn đến Bảo An công chúa đồng ý, Tào Dĩnh mặc dù có vô số vấn đề muốn hỏi Triệu Nhan, nhưng cũng phải để Triệu Nhan đi hoàng cung trước một chuyến.

Tuy nhiên ngay khi Triệu Nhan rời đi, bỗng nhiên chỉ vào Nhan Ngọc Như kề bên nói

- Dĩnh nhỉ nàng giúp Ngọc Như chuẩn bị một căn phòng, nàng vì cứu ta bản thân bị trọng thương, hiện tại thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, có chuyện gì chờ ta trở lại nói sau!

- Không... Không cần, ta... ta về nhà mình nghỉ ngơi!

Nhan Ngọc Như nghe đến Triệu Nhan nói cũng vô cùng kinh hoảng, vốn nàng cũng không dám đối mặt với đám người Tào Dĩnh, tất cả đều là do Triệu Nhan cứng rắn lôi kéo mới tới đây, hiện tại Triệu Nhan phải rời khỏi, chính nàng cũng không dám ở lại.

- A ha, Ngọc Như muội muội làm gì khách khí như vậy. Ngày sau chúng ta đều là người một nhà, vừa vặn cạnh viện tử của ta có một viện tử trống. Ta cho người ta lập tức đi thu dọn, Ngọc Như muội muội sẽ ngụ ở nơi đó đi!

Tào Dĩnh nói xong cũng không cho Nhan Ngọc Như biện bạch, tiến lên lôi kéo nàng liền rời khỏi hoa viên, chỉ có điều Nhan Ngọc Như lúc rời đi, vẫn là ánh mắt cầu cứu nhìn Triệu Nhan, tuy nhiên Triệu Nhan biết Nhan Ngọc Như sớm hay muộn đều phải cùng Tào Dĩnh ở chung. Cho nên cửa ải này là trốn không thoát đâu.

Nhìn Tào Dĩnh và Nhan Ngọc Như rời khỏi, Triệu Nhan lúc này mới cùng đám Tiết Ninh Nhi bịn rịn chia tay, ngoài cửa Tào Trung và Hứa Sơn đã sớm sốt ruột chờ rồi, khi thấy Triệu Nhan đi ra, lập tức mời hắn lên xe ngựa, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất hướng Đông Kinh tiến đến.

Tào Dĩnh kéo Nhan Ngọc Như đến gian phòng của mình, sau đó mới mở miệng cười nói:

- Ngọc Như muội muội liền tạm thời trước ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, viện bên cạnh lập tức sẽ sai người quét tước!

- Đa... Đa tạ quận vương phi!

Nhan Ngọc Như lúc này xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, vẫn cúi đầu hồi đáp, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Tào Dĩnh một cái đều không có, nghĩ đến vẫn muốn giả vờ mất trí nhớ, tuy nhiên may mắn không có thực thi, nếu không chỉ riêng đối mặt với Tào Dĩnh liền sẽ lộ ra vô số dấu vết.

Nhìn thấy Nhan Ngọc Như gò bó như vậy, Tào Dĩnh lại khẽ mỉm cười nói

- Ngọc Như muội muội, vừa rồi phu quân nói muội đã cứu chàng một mạng, vì thế bản thân bị trọng thương, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

- Chuyện này...

Nghĩ đến mình và Triệu Nhan ở trên thuyền mờ ám vượt qua mấy ngày này, tuy rằng khi đó vừa mệt vừa khát, hơn nữa cũng nhìn không thấy bất kỳ vật gì, nhưng lúc đó chỉ có hai người bọn họ gắt gao rúc vào với nhau, nghĩ đến đây, Nhan Ngọc Như trên mặt lại lộ ra vài phần đỏ ứng.

- Ngọc Như muội muội đang suy nghĩ gì đấy?

Đúng lúc này, vẫn không đợi Nhan Ngọc Như trả lời Tào Dĩnh bỗng nhiên mở miệng lần nữa hỏi.

- Không... Không có gì.

Nhan Ngọc Như có chút bối rối mà nói.

- Hả?

Tào Dĩnh nhìn đến đây trong lòng càng thêm khả nghị, lập tức lại truy vấn:

- Hiện tại Ngọc Như muội muội không phải nên trả lời câu hỏi vừa rồi của ta sao, muội cứu phu quân như thể nào?

Nghe được Tào Dĩnh lại hỏi vấn đề này, Nhan Ngọc Như trên mặt cũng lộ ra vẻ do dự, vốn nàng không muốn chủ động nhắc tới chuyện này, nhưng hiện tại Tào Dĩnh lại truy vấn, làm cho nàng không trả lời cũng không được rồi, cho nên cuối cùng rốt cục vẫn phải giơ cánh tay lên nói với Tào Dĩnh:

- Vương phi mời xem!

Tào Dĩnh nhìn Nhan Ngọc Như nâng cánh tay lên, trong lúc nhất thời cũng có chút kỳ quái, tuy nhiên rất nhanh nàng liền hiểu được, chỉ thấy Nhan Ngọc Như nhẹ nhàng vén tay áo lên, lộ ra từng vết thương đã lên vảy trên cổ tay, từ vị trí và hình dạng vết thương này, liếc mắt một cái có thể nhìn ra này đó tất cả đều là vết cắn.

- Những... Những vết thương này là chuyện gì xảy ra,ai cắn hay sao?


Tào Dĩnh nhìn làn da của nàng ngọc ngà trơn bóng xuất hiện nhiều vết cần, hơn nữa nhìn bộ dáng đều là vết thương mới, điều này làm cho nàng cũng hoảng sợ, thật sự nghĩ không ra là ai nhẫn tâm như vậy, không ngờ đi cần một mỹ nhân như vậy?

Nhìn đến Tào Dĩnh bộ dáng khiếp sợ, Nhan Ngọc Như tỉnh ý cũng lập tức đoán được ý nghĩ của nàng, lập tức mỉm cười giải thích nói:

- Vương phi chớ sợ, những vết thương này là tự chính mình cần đấy!

- Cái gì? Nàng... Chính nàng cần hay sao?

Tào Dĩnh nghe đến đó lại khiếp sợ quát to một tiếng nói, trên mặt cũng lại lộ ra không thể tin nổi.

- Kỳ thật chuyện là như vầy, ta cùng với quận vương từ địa cung trốn đi, thâm nhập đến một mạch nước ngầm bên nhánh sông

Nhan Ngọc Như nói xong liền đem chuyện nàng và Triệu Nhan trải qua nói một lần, mà khi Tào Dĩnh nghe được Triệu Nhan sinh bệnh hôn mê bất tỉnh, trong lòng cũng không khỏi đau xót, hận bản thân không thể bên cạnh hắn lúc ấy, tuy nhiên sau khi nàng nghe được Nhan Ngọc Như vì cứu Triệu Nhan, không ngờ cẩn cổ tay của mình, lấy máu tươi của mình đối lấy mạng Triệu Nhan, trong lúc nhất thời cũng càng thêm khiếp sợ, tuy nhiên nàng rất nhanh lại kiêu ngạo nghĩ đến, nếu là mình ở tình huống đó, khẳng định cũng sẽ làm như vậy.

- Chuyện đã trải qua chính là như vậy, sau ta cùng quận vương bị hôn mê, vốn cho là mình chết chắc rồi, tuy nhiên có thể chết cùng một chỗ với quận vương, ta cũng không có bất kỳ sợ hãi, nhưng không nghĩ tới lại được cứu, chẳng qua là khi ta vừa mới tỉnh lại thì, nhất thời không nhận ra ai hết, quận vương vì che giấu tung tích, liền cùng ta đóng giả làm phu thê, lúc ấy ta thật sự tin tưởng mình là thê tử của quận vương, nhưng sau trí nhớ khôi phục, lại phát hiện đây chỉ là một giấc mộng.

Nhan Ngọc Như khi nói tới đây, cũng sâu kín thở. dài một tiếng, đây cũng là lần đầu tiên nàng thổ lộ tiếng lòng.

- Thì ra là thế, Ngọc Như muội muội, tâm ý của nàng ta đã hiểu, trong khoảng thời gian này nàng cứ an tâm ở nơi này, sự tình từ nay về sau liền giao cho ta xử lý đi!

Tào Dĩnh nghe đến đó cũng thở dài một tiếng nói, Nhan Ngọc Như làm, nàng cũng hết sức cảm động, đồng thời cũng cảm kích việc cứu Triệu Nhan một mạng, chỉ có điều cảm động và cảm kích rất nhiều, nhưng cũng không khỏi có chút buồn rầu, Triệu Nhan càng ngày càng ưu tú, cũng hấp dẫn rất nhiều nữ tử, hiện tại đã có Âu Dương Uyển Linh và Nhan Ngọc Như những cô gái này, nếu chẳng may về sau lại có nữ tử ưu tú xuất hiện, chẳng lẽ cũng phải giúp Triệu Nhan đưa vào nội trạch?

Khi hai người họ nói chuyện, Triệu Nhan rốt cục cũng chạy tới trong cung, Triệu Thự vừa mới nhận được tin tức cũng hết sức hưng phấn, ném xuống chính vụ đang xử lý chạy đến trước cửa cung nghênh đón, khi thấy Triệu Nhan đi tới, Triệu Thự cũng kích động tiến lên nhanh đi vài bước nói:

~ Nhan nhỉ con cuối cùng cũng an toàn đã trở về, rong khoảng thời gian này phụ thân rất lo lắng!

- Đều là nhi thần quá mức sơ suất, khiến kẻ ác nhất thời đạt được, làm phụ thân lo lắng.

Triệu Nhan lúc này cũng gấp vội mở miệng nói.

- Nói tới tên bắt cóc con, Hoàng thành ti đến nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được cái tin tức gì hữu dụng, Nhan nhỉ con từ trong tay bọn họ trốn ra, có tìm được tin tức có giá trị hay không?

Triệu Thự nghe được Triệu Nhan nói cũng tỏ vẻ oán hận, đối với cái tổ chức thần bí kia năm lăn bảy lượt nhảy ra làm rối, ông cũng là hận thấu xương, đáng tiếc đối phương quá giảo hoạt, Hoàng thành tỉ hoàn toàn bị áp chế vì thế ông cũng gọi Hoàng Ngũ Đức đến mắng mỏ không ít.

- Ha hả, nhi thần thật ra biết không ít chuyện của đối phương, tuy nhiên sự tình quan cơ mật, phụ thân có phải nên tìm một chỗ rồi từ từ nói không?

Triệu Nhan cũng hiểu được giữ Âm Minh Ti lại quả thực giống như là để bên cạnh mình một quả bom hẹn giờ, cho nên biện pháp tốt nhất chính là đem bọn chúng hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc.


Triệu Nhan lúc này cười lạnh một tiếng nói, hẳn nghĩ đến, sau khi Từ Đắc Tổ biết mình thoát đi, nhất định sẽ chạy trốn trước tiên, cho nên Triệu Nhan mới yêu cầu như thế.

- Truy bắt Từ Đắc Tổ? Điều đó không có khả năng!

Khiến Triệu Nhan tuyệt đối không nghĩ tới chính là, Triệu Thự cũng không chút suy nghĩ liền cự tuyệt đáp lại.