Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 404: “Bọn cướp” hung hăng.




- Chuyện gì vậy, Hắc Nương đã xảy ra chuyện gì? Triệu Nhan nghe thấy vậy lập tức chạy ra ngoài cửa hỏi Hứa lão đại.

- Không... không biết bốn năm tên cướp từ đâu đến, lập tức bắt Hắc Nương đi, tôi trở về muốn gọi thêm vài người, nhất định không thể để bọn chúng bắt Hắc Nương đi được.

Hứa lão đại khẩn trương nói, nói xong nhấc chân chạy đi, lại đến trong thôn gọi người khác, kể ra tính cách của chàng tuy nhu nhược, nhưng vẫn vô cùng quan tâm đến người muội muội duy nhất Hắc Nương này.

Nghe đến có cướp, Triệu Nhan cũng sửng sốt, vội vàng tìm một cây gậy chuẩn bị ra ngoài, tuy hắn không biết võ, nhưng Hắc Nương có ơn với hẳn, cho dù không giúp được gì, phô trương thanh thế trong đám người thì vẫn có thể.

- Chờ một chút, thiếp cũng cùng đi!

Lúc này Nhan Ngọc Như chợt vén chăn nhảy xuống giường nói. 

- Sức khỏe của nàng có được không?

Triệu Nhan nhìn thấy vậy lại lo lắng hỏi, mấy ngày nay Nhan Ngọc Như tuy bình phục rất nhanh, nhưng. cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi vài bước, xa hơn một chút vẫn cần Triệu Nhan dìu.

- Không sao, sức khỏe thiếp tốt nhiều rồi!

Nhan Ngọc Như lúc này cố sức bình tĩnh nói, chỉ là sắc mặt lại không biết vì sao trở nên hơi đỏ, Triệu Nhan nhìn thấy vậy ngẩn người, ngay sau đó lập tức hiểu ra, trong lòng cũng không cảm thấy buồn cười, nhưng hẳn cũng không đâm thọt.

Lúc đó Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như củng nhau ra khỏi nhà Hắc Nương, đi nhanh về phía trước khoảng vài trăm mét thì đến bên hồ, lúc này bên hồ đã tập trung rất nhiều người, dù sao dân làng Đại Hồ đều cùng tộc, bây giờ Hắc Nương gặp nguy hiểm, gần như tất cả dân làng đều đến. Vô số nam nữ đều căm các vũ khí như xiên xá, gậy gộc, đang hướng về một con thuyền nhỏ bên hồ lớn giọng hò hét.

Chiếc thuyền này chính là thuyền đánh cá của Hắc Nương, trên chiếc thuyền nhỏ chen chúc năm sáu người, trong đó phần lớn đều là đàn ông có võ tay đầm vũ khí, Hắc Nương dáng người mảnh mai bị một người đàn ông trong đó cầm kiếm kề vào cổ, nhưng xem ra đến lúc này Hắc Nương vẫn chưa bị thương, đang hướng về dân làng hét lớn.

- Bọn cướp bên này quá táo bạo, bắt người xong lại không chạy trốn, ngược lại còn dám chạy đến bên thôn?

Triệu Nhan nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ đó bị vây quanh một đầu cũng không kìm được kinh ngạc thăm nghĩ, phải biết rằng dù hung ác thế nào, nhưng cũng chỉ có một con thuyền nhỏ, thôn Đại Hồ lại có hơn trăm gia đình, hơn nữa phương bắc chiến loạn nhiều năm, dân làng trước nay dũng mãnh, bọn cướp này thật sự hơi to gan rồi.

- A. Đám người trên chiếc thuyền đó thoạt nhìn không giống cướp?

Tuy nhiên lúc này Nhan Ngọc Như lại nghi hoặc cất tiếng, Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng mới chú ý, chỉ thấy đàn ông trên thuyền tuy đều tay cầm vũ khí, nhưng ai nấy đều ngũ quan tinh anh, hơn nữa thống nhất cùng mặc áo đen, vũ khí cũng hết sức tỉnh xảo, xem ra đích thực không giống cướp.

- A, người kia sao lại nhìn quen vậy?

Đúng lúc này, Triệu Nhan chợt phát hiện một tên “cướp” cụt một tay ở đầu thuyền vô cùng quen mắt, chỉ là khoảng cách hơi xa nên nhìn không rõ lắm, liền tiến lên vài bước muốn nhìn rõ dung mạo đối phương, lại không ngờ lúc này Hắc Nương bỗng nhiên hét lớn:

- Trương công tử mau chạy đi, lũ cướp này là tới bắt huynh đó!

Triệu Nhan nghe thấy tiếng hét của Hắc Nương đầu tiên ngây người, ngay sau đó lại lộ ra nụ cười sáng lạn, không những không bỏ chạy, ngược lại đối mặt với đám người trên thuyền đẳng trước cao giọng hét:

- Hứa Sơn, không ngờ người đầu tiên tìm thấy ta lại là ngươi!

Người đàn ông cụt một tay trên thuyền đó nghe thấy tiếng của Triệu Nhan, cũng không giấu nổi bất ngờ, khi quay đầu nhìn thấy Triệu Nhan, gương mặt cũng lộ ra biểu cảm sướng điên. Lúc đó vừa định hét lớn một tiếng “quận vương” nhưng y nhanh chóng nhớ đến mình mang theo quá ít trợ thủ, không tiện tiết lộ thân phận của Triệu Nhan, thế là lập tức sửa lại nói

- Công tử, thuộc hạ cuối cùng tìm thấy người rồi! 

Hứa Sơn nói rồi nhảy xuống thuyền, không nhìn vũ khí trong tay những dân làng kia bước nhanh đến trước mặt Triệu Nhan hành lễ, y chính là Hứa Sơn mà đã lưu lạc cùng Triệu Nhan đến chỗ người Nữ Chân, cánh tay của y cũng bị hủy hoại ở đó, kể ra Hứa Sơn vốn là người bên cạnh Hoàng Ngũ Đức, sau này sau khi về tới kinh thành, Triệu Nhan đã điều Hứa Sơn tới trường quân sự nhậm chức, chuyên môn dạy một số kiến thức liên quan đến phương diện mật thám, với tư cách bổ sung kiến thức cho học viên ở trường quân sự, nhưng Hứa Sơn chỉ là kiêm thêm trong trường quân sự, y vẫn thích làm việc ở Hoàng thành ty hơn, hiện tại cũng là một trong những nhân vật có thực quyền ở Hoàng thành ty.

Nghe thấy Hứa Sơn gọi mình là công tử, Triệu Nhan cũng lập tức hiếu ra nỗi lo của y, liền vô cùng phối hợp nói:

- Các ngươi làm rất tốt, không ngờ lại có thể tìm thấy ta, đợi sau khi trở về, ta chắc chẳn sẽ bảo cha ta trọng thưởng!

- Đa tạ công tử!

Lúc này đám người Hứa Sơn mang đến cũng xuống thuyền, liền cùng hành lễ với Triệu Nhan.

- Trương công tử, những người này thật sự là tới tìm hai người sao?

Lúc này Hắc Nương vẫn bị một người trong Hoàng thành ty bắt trói chợt kêu lớn.

- Mau thả bạn của ta ra!

Triệu Nhan nhìn thấy vậy lập tức hạ lệnh, ban nãy chỉ lo vui mừng, lại quên mất chuyện của Hắc Nương, nhưng hẳn cũng có hơi kì lạ, với sự điềm đạm của Hứa Sơn, sao lại vô duyên vô cớ đụng chạm tới Hắc Nương?

Thuộc hạ của Hứa Sơn trước đó đều từng nhìn bức họa chân dung Triệu Nhan, đương nhiên không dám chậm trễ với mệnh lệnh của Triệu Nhan, lập tức thả Hắc Nương, sau đó chỉ thấy Hắc Nương hét lớn với dân làng xung quanh:

- Các vị thúc bá huynh đệ không cần lo lắng, đây chỉ là sự hiểu lầm, đa tạ mọi người đến giúp đỡ, mọi người đều giải tán đi!

Dân làng xung quanh ban nãy cũng nhìn ra đây là hiểu lầm, chỉ là họ tuy không có học thức, nhưng không đồng nghĩa với họ ngốc, khi nhìn thấy đám người Hứa Sơn này lại là đến tìm kiếm người mà Hắc Nương trước đó cứu, hơn nữa ai nấy đều mang dao  mang súng, liếc mắt đã biết không phải người tầm thường, điều này cũng khiến họ càng hiếu kì thân phận của Triệu Nhan hơn, tất cả mọi người đều vây quanh không chịu rời đi. 

- Quận vương, đây không phải nơi để nói chuyện, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ nói tiếp!

Hứa Sơn lúc này ghé vào tai Triệu Nhan nói nhỏ, có thể tìm thấy Triệu Nhan đương nhiên là công lao lớn, nhưng trước khi Triệu Nhan an toàn đến được kinh thành, y vẫn không dám có bất kì sơ suất gì.

Triệu Nhan nghe xong cũng gật gật đầu, sau đó chào hỏi với Hắc Nương, cả đoàn người trở về nhà Hắc Nương, dân làng vây xem bên ngoài cũng cứ đi theo đến bên ngoài cổng nhà Hắc Nương, rồi mới đần đần bỏ đi, nhưng chốc lát cả thôn làng đều đang đoán mò xem Triệu Nhan rốt cuộc là nhân vật lớn cỡ nào?

- Hứa Sơn, ngươi sao lại tìm được tới đây, rồi tại sao xảy ra xích mích với Hắc Nương?

Vừa vào trong sân, Triệu Nhan lập tức hỏi Hứa Sơn.

Vừa nhắc đến chuyện này, Hứa Sơn cũng có chút ngượng nghịu nhìn Hắc Nương một cái giải thích:

- Chuyện này kể ra đều trách thuộc hạ, trước đó Hoàng công công nhận được tin tức, chúng thần tìm ra được địa cung trước đây từng giam giữ người.

Nghe thấy tường thuật của Hứa Sơn, Triệu Nhan lúc này mới nắm rõ nguyên nhân bọn họ đến, hóa ra là Liễu Không khổ sở chờ mình lại không có tin tức, bất đắc dĩ mới thông báo cho Hoàng Ngũ Đức, kết quả Hoàng Ngũ Đức sau khi tìm thấy địa cung, lập tức phán đoán ra Triệu Nhan rất có khả năng vào nhầm nhánh khác trong mạch nước ngầm, dưới tình hình này, Hoàng Ngũ Đức nghĩ ra một cách ngu ngốc nhất cũng thực dụng nhất, đó chính là phân chia người vào tất cả các nhánh của mạch sông ngầm tìm kiếm.

Vận may của Hứa Sơn không tồi, lại tình cờ vào cùng một nhánh sông với Triệu Nhan, hơn nữa họ lại không giống như Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như c cũng không có, họ mang đầy đủ thức ăn và lửa trên thuyền, có điều cho dù như vậy, cuối cùng họ cũng trải qua vô số gian nguy, sau cùng đuốc cũng dùng hết, trôi dạt trong bóng tối một ngày mới tìm thấy lối ra

Vốn dĩ Hứa Sơn phiêu dạt trong mạch sông ngầm thời gian dài như vậy, theo y nghĩ Triệu Nhan chắc không vào trong nhánh sông này, dù sao trong thời gian lâu như thế, cho dù họ có chuẩn bị đầy đủ cũng chịu biết bao khổ cực, đừng nói chỉ là Triệu Nhan vội vàng thoát ra ngoài.

Tuy nhiên cho dù như vậy, Hứa Sơn vẫn dự định cùng thuộc hạ nghe ngóng một chút, kết quả cũng thật trùng hợp, họ lại gặp được Hắc Nương đang đánh cá 

Trên hồ, thế là lên phía trước hỏi thăm, kết quả Hắc Nương nghe thấy đối phương hỏi thăm chuyện hai người trẻ tuổi một nam một nữ từ muội ấy, khiến muội ấy lập tức nhớ ra Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như.

Vốn dĩ nếu Hứa Sơn cho thấy mình là người đi tìm Triệu Nhan, Häc Nương chắc chẳn sẽ nói cho họ, nhưng vì giữ bí mật, Hứa Sơn bọn họ căn bản không nhắc đến tên của Triệu Nhan, chỉ miêu tả một chút tướng mạo của hẳn và Nhan Ngọc Như, thêm nữa họ lại đều mang theo vũ khí, dáng vẻ ai nấy lạnh lùng hung dữ, khiến Hắc Nương hiểu lầm họ có ý đồ không tốt với Triệu Nhan, thế là định bịa ra một lời nói dối lửa cho xong, đáng tiếc Hứa Sơn bọn họ đều là người của Hoàng thành ty là chuyên gia phân biệt nói dối, iếc mất cũng nhận ra Hắc Nương đang nói dõi, thậm chí họ từ trong vẻ mặt cử chỉ của Hảc Nương đoán ra muội ấy nhất định biết tung tích của Triệu Nhan.

Hứa Sơn bọn họ trước đó khổ cực truy tìm Triệu Nhan nửa tháng trời, lại mạo hiểm vào trong mạch nước ngăm trôi nổi mấy ngày, có thể nói là trải qua muôn vàn khó khăn, bây giờ nhìn thấy Häc Nương biết chỗ ở của Triệu Nhan, đương nhiên kích động khôn tả, cũng bất chấp không sử dụng biện pháp nào khác, trực tiếp rút kiếm ép cung, kết quả để mọi người khác trên hồ nhìn thấy, còn cho rằng Hắc Nương gặp phải bọn cướp, thế là mới xảy ra hiểu lầm sau đó.

- Khanh khách, tôi không nhỏ mọn đến vậy, lúc trước cũng là tôi hiểu nhầm các vị có ý đồ không tốt với Trương công tử, cho nên mới nói dối trước, vì vậy chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách các vị!!

Hắc Nương vô cùng rộng lượng nói, muội ấy tuy chưa từng được đi học, nhưng trên người lại có khí chất đặc trưng của phụ nữ phương bắc, cũng căn bản không để tâm chuyện trước đó.

Hắc Nương là một cô nương hết sức khéo léo, biết Triệu Nhan và những người tìm kiếm gặp mặt, chắc chẩn có rất nhiều chuyện muốn hàn huyên, cho nên muội ấy sau khi mời Triệu Nhan và Hứa Sơn vào nhà, bản thân mượn cớ rời đi.