- Cái đồ vô dụng nhà ngươi, sai ngươi làm chút chuyện như này cũng làm không xong, lão nương cần ngươi còn có tác dụng gì, ngươi chỉ bằng chết luôn đi cho rồi, đỡ phí phạm lương thực trong nhà...
Tiếng động lớn bên ngoài vừa dứt, thì nghe thấy trong phòng đại ca Hắc Nương vọng tới một tràng tiếng mắng mỏ cay nghiệt của phụ nữ, không cần hỏi cũng biết là tẩu tẩu của Hắc Nương lại đang mảng đại ca Hắc Nương, mấy ngày nay gần như ngày nào cũng đều có thể nghe thấy, hơn nữa đều là vì vài chuyện nhỏ như con thỏ, đại ca Hắc Nương cũng nhãn nhịn, cho dù đối phương mảng thế nào vẫn không lên tiếng, mỗi lần đều đợi ả mắng mệt rồi, chuyện cũng coi như qua.
Nghe thấy đại ca lại đang bị chửi, khuôn mặt Hắc Nương cũng không giấu được vẻ tức giận, chỉ là muội ấy lại không dám ra mặt, vì muội ấy biết nếu muội ấy dám can thiệp, không những không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến đại ca sau này càng chịu ấm ức hơn, chuyện này trước đây đã từng xảy ra, cho nên Hắc Nương ở bên ngoài bất luận giận dữ thế nào, cũng chỉ có thể lặng lẽ nhịn nhục.
Tuy nhiên chuyện hôm nay lại có chút khác thường, tẩu tẩu Hắc Nương ở bên trong sau khi chửi mắng rất lâu, không những chưa nguôi giận, mà thanh âm càng ngày càng lớn, ngay sau đó thì thấy cửa phòng bọn họ ở chính giữa nhà mở ra, sau đó đại ca Hắc Nương bị đẩy ra ngoài, cuối cùng cửa phòng đóng “Rầm” một tiếng.
Hắc Nương họ Hứa, đại ca muội ấy được mọi người gọi là Hứa lão đại, người đàn ông trời sinh thật thà chất phác này sau khi bị đuổi ra khỏi phòng, cũng nhìn thấy ba người Hắc Nương và Triệu Nhan bên ngoài, nhưng chỉ thấy chàng vẫn mỉm cười hiền lành, cũng không đi đến chào hỏi, chỉ ngồi yên không nhúc nhích trước cửa phòng mình.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của đại ca mình, Hắc Nương cũng không kìm được đau buồn, liền bước nhanh lên trước nhẹ nhàng hỏi thăm. Mới đầu Hứa lão đại dường như vẫn không muốn nói, nhưng dưới sự truy hỏi của Hắc Nương, mới bất đắc dĩ nói vài câu. Vì đây là chuyện trong nhà người ta, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như cũng không tiện lên trước, vì vậy cũng không nghe rõ Hứa lão đại và Hắc Nương nói những gì, chỉ là khi chàng nói, chốc chốc lại liếc mắt nhìn phía Triệu Nhan, điều này khiến Triệu Nhan cảm thấy câu chuyện nhất định có liên quan đến mình.
Rất lâu sau, mới nhìn thấy Hắc Nương mắt đỏ au quay lại, Triệu Nhan liền mở miệng hỏi:
- Hắc Nương, sao muội không bảo đại ca đến đây ngồi một chút? Có chuyện gì có thể nói ra mọi người cùng bàn bạc.
- Đại ca huynh ấy không muốn đến.
Hắc Nương lắc lắc đầu nói, nước mắt cũng lại dàn dụa.
- Rốt cuộc vì chuyện gì,ừa nãy ta thấy đại ca liên tục nhìn về hướng chúng ta ở đây, có phải vì bọn ta gây thêm phiền toái cho hai người không?
Nhìn thấy Hắc Nương không muốn nói nhiều, Triệu Nhan liền truy hỏi tiếp. Tuy hắn hiện tại không thể giúp đỡ được gì, nhưng chỉ cần mình có thể quay về kinh thành, giúp Hắc Nương giải quyết phiền não trong nhà chỉ dễ như ăn cháo thôi.
Nghe thấy Triệu Nhan truy hỏi đến nguyên nhân, Hắc Nương lại ngập ngừng một lát, cuối cùng lắc lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ, Trương công tử không cần lo lắng, qua một đêm sẽ không sao nữa.
Nhìn thấy Hắc Nương vẫn không chịu nói, Triệu Nhan cũng hết cách, có điều lại không ngờ lúc này Nhan Ngọc Như đột nhiên cất tiếng:
- Hắc Nương. Hứa đại ca rõ ràng vì chúng ta mới chịu ủy khuất, nếu muội không chịu nói, chúng ta e rằng cũng khó lòng yên tâm ở lại đây nữa.
- Ngọc Như tỷ tỷ...
Hắc Nương nghe thấy lời Nhan Ngọc Như lại do dự một lát, một lúc lâu sau cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn Nhan Ngọc Như, sau đó vô cùng ngại ngùng nói
- Ngọc Như tỷ tỷ đừng trách. Thực chất nói ra cũng hơi mất mặt, tẩu tẩu muội thích chiếc vòng tay của tỷ tỷ, cũng muốn bảo đại ca mua cho tỷ ấy một đôi, nhưng trong nhà có dư dả gì, vì vậy đại ca không đồng ý. Kết quả tẩu tẩu nổi trận lôi đình.
Khi Hắc Nương nói đến đây, cũng đưa mắt nhìn đôi vòng tay bạch ngọc trên tay Nhan Ngọc Như, chỉ thấy đôi vòng tay này trắng nõn không tì vết, liếc mắt đã biết hết sức xa xỉ. Tuy nhiên Triệu Nhan nhìn thấy bộ vòng tay này lại có chút kì lạ, bởi vì hắn nhớ Nhan Ngọc Như trước khi đến trường tiểu học, đến cơm cũng gần như không đủ ăn, sau này cho dù là vào trong trường tiểu học, tiền lương hằng tháng cũng không thấp, nhưng phải nuôi nàng và Ẩn Nương, e rằng cũng rất khó mua nổi trang sức cao cấp như vậy, càng khiến Triệu Nhan bất ngờ hơn là, hẳn luôn cảm thấy đôi vòng tay này hơi quen.
Nhan Ngọc Như nghe thấy vậy, cúi đầu nhìn vòng tay của mình, trong ánh mắt lộ ra biểu cảm không nõ, nhưng mau chóng giơ tay tháo vòng tay xuống mỉm cười nói với Hắc Nương:
- Không... tỷ tỷ muội không phải có ý này!
Hắc Nương nhìn thấy Nhan Ngọc Như lại muốn tặng vòng tay của nàng cho mình, khiến muội ấy hấp tấp giải thích, sợ nàng hiểu lăm ý của mình.
Tuy nhiên Nhan Ngọc Như lại mỉm cười kéo tay Hắc Nương, sau đó đặt vòng vào trong tay muội ấy nói:
- Hắc Nương muội đừng từ chối nữa, vì chút chuyện nhỏ này khiến Hứa đại ca chịu thiệt thòi thực sự không đáng, hơn nữa ta trước đây cũng có một muội muội giống như muội vậy, vòng tay này coi như làm quà gặp mặt của chúng ta đi!
-Hả?
Triệu Nhan nghe thấy vậy lại kinh ngạc nhìn nàng một cái, Nhan Ngọc Như lại nhắc đến nàng có một muội muội đây rõ ràng là chỉ Ẩn Nương, nhưng nàng trước đó không phải mất trí nhớ sao, sao bỗng nhiên nhắc đến Ấn Nương, lẽ nào nàng đã nhớ lại chuyện trước đây rồi sao?
Tuy nhiên Nhan Ngọc Như lại dường như căn bản không chú ý đến sự kinh ngạc của Triệu Nhan, sau khi tặng vòng tay cho Hắc Nương cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Hắc Nương nhìn ngắm chiếc vòng trong tay mình, lại nhìn đại ca ngồi xổm trước cửa không nói tiếng nào, cuối cùng cũng đành thở dài nói với Nhan Ngọc Như:
- Đã như vậy, thì đa tạ tỷ tỷ!
Nhan Ngọc Như nghe thấy thế chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó chỉ thấy Hắc Nương đứng dậy đi đưa vòng tay cho Hứa lão đại, nhân cơ hội này, Triệu Nhan chợt kích động hỏi Nhan Ngọc Như:
- Ngọc Như, nàng nhớ ra chuyện trước kia rồi sao?
- Chưa!
Nhan Ngọc Như lại không thèm nghĩ ngợi quả quyết trả lời.
- Vậy lúc nấy nàng sao lại nhắc đến có một muội muội, chẳng lẽ không phải chỉ Ẩn Nương sao?
Triệu Nhan lại không hiểu truy vấn
- Ta cũng không biết tại sao, ban nấy tự nhiên mà nói thôi.
Phản ứng của Nhan Ngọc Như lúc này rất kì quái, trên mặt tuy cố gắng biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng khi nghe đến cái tên Ẩn Nương này, đáy mắt chợt thoáng qua tia đau khổ, những thay đổi này đều bị Triệu Nhan thu vào tầm mắt, điều này khiến trong lòng hắn càng hoài nghỉ hơn, nhưng cũng không tiện truy hỏi thêm, chuyển hướng nhìn về phía Hắc Nương.
Chỉ thấy Hắc Nương giao vòng tay cho Hứa lão đại xong, đối phương cũng từ chối thắng thừng vài lăn, nhưng cuối cùng lại vẫn bị Hắc Nương thuyết phục, đưa tay nhận chiếc vòng tay, sau đó lại nói vài câu với Hắc Nương, mới quay người vào trong phòng, kết quả không lâu sau, thì nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng cười của tẩu tẩu Hắc Nương, thậm chí còn vô cùng hiếm có khen ngợi Hứa lão đại vài câu.
Hắc Nương quay lại nghe thấy tiếng cười của tẩu tẩu sau lưng, lại không khỏi thở dài lần nữa, tẩu tẩu ngang ngược càn rỡ hiếp đáp đại ca thành như vậy,
sao khiến muội ấy yên tâm mà xuất giá chứ?
Sau khi ăn tối, Triệu Nhan vốn định tìm Nhan Ngọc Như nói chuyện một chút, vừa nãy nàng nhắc đến chuyện Ẩn Nương khiến Triệu Nhan nhìn thấy một tia hi vọng nàng hồi phục trí nhớ, tuy nhiên Nhan Ngọc Như dường như không muốn nói về chuyện này, ăn cơm xong lập tức đi nghỉ ngơi.
Nhìn thấy biểu hiện kì lạ của Nhan Ngọc Như, trong lòng Triệu Nhan càng nghỉ ngờ, hắn đợi ở ngoài cửa phòng Nhan Ngọc Như rất lâu, vẫn chưa thể nghĩ thông. Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy tẩu tẩu Hắc Nương đi ra từ trong phòng, trên tay đeo chiếc vòng bạch ngọc của Nhan Ngọc Như, khi nhìn thấy Triệu Nhan đứng trong sân, lại còn cố ý chiếu rọi chiếc vòng, dường như là đang khoe khoang.
- A, cái này... cái này hình như là vòng tay của nhị tỷ?
Triệu Nhan khi nhìn thấy bộ vòng tay bạch ngọc đó, chợt trong đầu lóe lên ý nghĩ nói, hắn cuối cùng nhớ ra vì sao cảm thấy bộ vòng tay này lại quen mắt, nếu hẳn nhớ không nhầm, bộ vòng tay này chắc là đồ vật yêu quý của Bảo An công chúa, nhưng vì sao lại ở trong tay Nhan Ngọc Như chứ?
Tuy nhiên Triệu Nhan nhanh chóng đã nghĩ ra nguyên nhân chiếc vòng xuất hiện trong tay Nhan Ngọc Như, thiết nghĩ là Bảo An công chúa sau khi biết nàng là muội muội của Liễu Không, thế là tặng chiếc vòng yêu thích cho Nhan Ngọc Như làm quà, nếu là do người khác tặng, với tính cách của Nhan Ngọc Như e là cũng không nhận, nhưng Bảo An công chúa thì lại khác, Nhan Ngọc Như nhận cũng là điều dễ hiểu.
- Thì ra là vậy, chẳng trách Nhan Ngọc Như trước đó lộ ra vẻ mặt không nỡ, nhưng nàng rõ ràng mất trí nhớ mà?
Triệu Nhan lúc này không kìm được lẩm bẩm, nếu Nhan Ngọc Như đã hồi phục trí nhớ, thì phản ứng trước đó của nàng cũng rất bình thường, nhưng nàng rõ rằng mất trí nhớ, khiến Triệu Nhan không hiểu nổi
- Chẳng lẽ... nàng đã hồi phục trí nhớ rồi?
Nhưng nếu không đi tìm quan phủ địa phương, Triệu Nhan lại không nghĩ ra cách nào khác truyền tin tức của mình đến kinh thành, để hắn và Nhan Ngọc Như cùng nhau trở về kinh thành càng không có khả năng, nơi này cách kinh thành tuy không xa, nhưng họ lại ngay cả lộ phí đi đường cũng không có, huống hồ sức khỏe hai người cũng chưa hoàn toàn bình phục.
Cũng chính vì suy nghĩ đến những điều trên, Triệu Nhan nhất thời lại không nghĩ ra cách nào hay hơn, mà Nhan Ngọc Như cũng giống như căn bản chưa nghĩ đến chuyện hồi kinh, hãng ngày chỉ ăn uống ngủ nghỉ dưới sự chăm sóc của Triệu Nhan, thỉnh thoảng còn dạy Hắc Nương một số nữ công gia chánh, ngày tháng trôi qua vô cùng nhàn nhã.
Sáng hôm nay, Hắc Nương ra ngoài đánh cá giống thường ngày, Triệu Nhan ngồi ngẩn người bên bàn, trong đầu nghĩ đến việc làm sao hồi kinh, Nhan Ngọc Như lại nằm trên giường sau lưng hắn, không rõ tỉnh hay thức cũng không biết đang nghĩ những gì, tuy nhiên cũng chính lúc này, chỉ thấy Hứa lão đại hoang mang xông vào hét lớn:
- Không... không hay rồi, Hắc Nương xảy ra chuyện rồi!