- Nước... nước...
Triệu Nhan trong lúc mê sảng chỉ cảm thấy toàn thân như lửa đốt, đặc biệt là cổ họng khô rát khó chịu, không cầm được hét lớn, rất nhanh hẳn liền cảm thấy một dòng nước trong veo ấm áp vào trong miệng, sau đó theo thực quản vào trong dạ dày, điều này cũng khiến Triệu Nhan cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vô tri vô giác lại chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết lăn này hôn mê bao lâu, đợi khi Triệu Nhan mê mê man man hồi phục một chút ý thức, lại cảm thấy bụng đói cồn cào, đặc biệt là giống như có người đốt lửa trong dạ dày, khiến hẳn trong lúc mê sảng không kìm chế được bản năng kêu lên:
- Đói... đói quá... ta... ta muốn ăn.
-Tuy nhiên lần này sau khi hắn hét lên, lại không lập tức có người đưa đồ ăn tới miệng hắn như lần trước, mà đợi rất lâu sau, Triệu Nhan trong lúc mê man mới chợt cảm thấy một chất lỏng ấm nóng đưa đến bên miệng, hơi ngọt cũng hơi tanh, điều này khiến hắn theo bản năng hút lấy, cũng không biết uống bao nhiêu, cuối cùng lại thiêm thiếp đi.
Có lẽ do có gì đó trong bụng, lần này Triệu Nhan tuy ngủ thiếp đi, nhưng hình như đã tỉnh táo một phần ý thức, thậm chí hắn cảm thấy mình không ngủ mê quá lâu, sau đó chợt có một tia sáng chói mắt chiếu lên mặt hẳn, cho dù nhảm mắt lại, vẫn khiến hắn cảm thấy hết sức khó chịu, không khỏi nâng cánh tay yếu ớt che trước mắt.
Tuy nhiên cũng may có tia sáng đột nhiên xuất hiện này, cũng khiến Triệu Nhan ngất vì bệnh cuối cùng tỉnh táo trở lại, chỉ là Triệu Nhan lúc này lại cảm thấy.
toàn thân mệt mỏi, cho dù là động tác vô cùng đơn giản như mở mắt này, lại cũng phải lấy sức lực rất lâu mới chầm chậm mở mắt, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của hắn không phải là bóng đêm nữa, mà là bầu trời màu xanh lam trong vắt, đến một áng mây màu cũng không có.
- Đây... Đây là
Ánh mắt Triệu Nhan đờ ra nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu, đầu óc cứng ngắc nhất thời căn bản chưa. thể phản ứng kịp, rất lâu sau, hẳn cuối cùng mới nghĩ tới cảnh ngộ lúc trước của mình, mới khiến tinh thần hắn phấn chấn, dùng thanh âm khô khốc nói:
- Ra... ra ngoài rồi, chúng ta cuối cùng ra ngoài rồi!
Nghĩ đến bản thân lại có thể sống lại ra ngoài từ trong mạch nước ngầm tăm tối, Triệu Nhan cũng không kìm được cảm giác tái sinh. Thậm chí trong khoảnh khác hắn cảm thấy cơ thể mình có thêm vài phần sức sống, liền gắng gượng hai tay chống đỡ thân mình ngồi dậy, sau đó xem xét môi trường xung quanh, kết quả phát hiện mình đang ở giữa một nơi non xanh nước biếc, chiếc thuyền bên dưới tuy bị hỏng nhiều, nhưng lại vững chắc nổi trên mặt nước, dưới thuyền là một hồ lớn trong veo rộng lớn, bên hồ có một ngọn núi nhỏ, dưới núi là một sơn động. Có một dòng nước. đang chảy ra từ sơn động đó, xem ra họ chính là thông qua sơn động này vào trong hồ.
Nhìn ngắm mặt hồ tĩnh lặng xung quanh, Triệu Nhan không căm nổi muốn cười thật lớn, nhưng lúc này hắn đột nhiên phát hiện Nhan Ngọc Như hai tay đang xiết chặt ngực mình, nằm trên người mình không nhúc nhích, khiến Triệu Nhan hoảng hốt, cố gượng thân thể không thích hợp ngõi dậy, sau đó muốn ôm Nhan Ngọc Như lại. Lại không ngờ hai cánh tay của nàng rất chặt, Triệu Nhan gần như dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng mới ôm nàng ngồi bên cạnh mình.
Nhưng khi Triệu Nhan nhìn thấy sắc mặt của Nhan Ngọc Nhự, lại không khỏi giật thót mình, chỉ thấy sắc mặt Nhan Ngọc Như tái nhợt vô cùng, thoạt nhìn quả thực giống như một tờ giấy trắng, mặt cắt không còn giọt máu, mặt khác hô hấp cũng cực kì yếu ớt. Có thể nói tình hình vô củng tồi tệ.
- Chuyện gì thế này, rõ ràng là ta bị bệnh, sao Ngọc Như lại biến thành bộ dạng này?
Triệu Nhan nhìn bộ dạng của Nhan Ngọc Như cũng không khỏi lo lắng nói, hắn lúc này toàn thân đuối sức, đến chèo thuyền cũng không làm nổi. Nhan Ngọc Như lại trở nên như thế này, nếu không được cứu chữa kịp thời, rất có thể sẽ vì thế mà mất mạng.
- A? Đây là gì?
- Cái này... cái này....
Triệu Nhan khi nhìn thấy vết cắn trên cố tay Nhan Ngọc Như, trong đầu bỗng nhiên lóe lên, nhớ tới dung dịch ngọt tanh mà mình uống lúc hôn mê trước đó, lại nhìn vết cắn trên tay Nhan Ngọc Như, những vết cắn này tuy nông sâu khác nhau, nhưng hình dáng lại rất giống như dấu răng, hàm răng vừa đều vừa nhỏ, rõ ràng là vết cần của nữ giới
Nhìn thấy vậy, Triệu Nhan cuối cùng hiểu ra là chuyện gì, thoáng chốc hẳn dường như nhìn thấy trên con sông dài đen kịt, Nhan Ngọc Như nhỏ bé yếu ớt ôm lấy mình bệnh nặng khóc lóc không ngừng, mà khi mình hét lớn đói khát trong lúc hôn mê, thực sự Nhan Ngọc Như không tìm thấy bất cứ thức ăn gì cuối cùng nghĩ ra một cách, đó chính là cắt đứt cổ tay của mình, sau đó lấy máu tươi của nàng đút cho mình, cuối cùng Triệu Nhan chính là dựa vào dinh dưỡng những giọt máu này cung cấp mà bảo toàn tính mạng, nhưng Nhan Ngọc Như lại vì mất máu quá nhiều mà nguy. hiểm tới tính mạng.
- Thì ra là vậy, thảo nào... thảo nào sắc mặt của nàng lại trắng bệch như vậy!
Triệu Nhan lúc này cũng khóe mắt rưng rưng lầm bẩm, đồng thời thò tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má trắng bệch như tờ giấy của Nhan Ngọc Như, trong lúc cảm động cũng xen lẫn một chút tâm trạng phức tạp khác.
- A? Huynh là công tử từ đâu đến, tại sao lại ở đây?
Chính lúc này, đột nhiên từ sau lưng Triệu Nhan vọng đến một giọng nói trong trẻo, khiến hắn giật thót mình, vội vàng quay đầu lại xem, thì phát hiện đẳng sau xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ cũ kĩ không biết đến từ lúc nào, trên thuyền có một thiếu nữ dáng người mảnh mai da ngăm đen đang đứng, khuôn mặt tò mò nhìn Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như.
Nhìn thấy thiếu nữ bất ngờ xuất hiện đẳng sau, gương mặt Triệu Nhan cũng lộ ra biểu cảm mừng điên, vốn dĩ hẳn còn lo ở đây hoang vu vâng vẻ, mình lại không còn sức chèo thuyền kêu cứu, nhưng không ngờ ở đây lại có người ở, như vậy Nhan Ngọc Như cuối cùng được cứu rồi. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan liền xúc động nói:
- Cứu... cứu mạng, ta và nương tử gặp phải sơn tặc, may mắn đi theo dòng nước thoát đến đây, bây giờ nương tử ta nguy hiểm cận kề, xin tiểu cô nương cứu lấy phu thê ta một mạng!
Triệu Nhan đương nhiên không dám tùy tiện bại lộ thân phận của mình và Nhan Ngọc Như, cho nên chỉ có thể bịa đặt một lời nói dối, ngoài ra hẳn cả chặng đường vừa rơi xuống nước vừa thoát thân, nữ trang trước đó đều rơi cả, tóc tai cũng bị hắn đánh rối, y phục trên người cũng mục nát nhiều, thoạt nhìn đúng là không còn giống một nữ tử, điều này cũng giảm bớt sự ngại ngùng của Triệu Nhan rất nhiều.
Thiếu nữ chèo thuyền không để ý đến lời nói dối Triệu Nhan bịa ra, chỉ là khi nhìn thấy Nhan Ngọc Như thật sự giống như sắp chết trong lòng Triệu Nhan, khiến muội ấy cũng sửng sốt, vội vàng trèo lên thuyền của Triệu Nhan nói:
- Hai người mau cùng muội về nhà, nói không chừng có thể cứu sống nương tử nhà huynh.
- Đa tạ tiểu cô nương, nếu có thể cứu nương tử nhà ta một mạng, sau này tại hạ tất có báo đáp!
Triệu Nhan nghe thấy đối phương chịu giúp đỡ, liền cũng vạn phần cảm kích nói, tuy tiểu cô nương này nước da ngăm đen, hơn nữa cũng không xinh đẹp, nhưng trong mắt Triệu Nhan, đối phương quả thực giống như Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Lúc đó thiếu nữ này cõng Nhan Ngọc Như lên thuyền của mình, lại quay lại đìu Triệu Nhan lên thuyền, sau đó bắt đầu chạy tới hướng đông nam của hồ với tốc độ nhanh nhất, đừng thấy thiếu nữ này thân hình mảnh khảnh, nhưng lại có kinh nghiệm cầm thuyền lâu năm, chèo thuyền nhanh hơn Triệu Nhan rất nhiều, nhưng Triệu Nhan lo lắng bệnh tình của Nhan Ngọc Như, trong lòng vẫn cảm thấy thuyền chạy quá chậm.
Chèo khoảng nửa tuần hương, phía trước cuối cùng xuất hiện đất liền, thậm chí Triệu Nhan còn nhìn thấy một thôn làng nhỏ ở bên hồ, trong thôn có khoảng mấy chục nhà ở, hơn nữa đa số đều là sống ở bên hồ, trên mặt hồ trước cửa mỗi gia đình đều có một thuyền cá nhỏ, trên nóc nhà cũng đang phơi cá khô, xem ra đây là một thôn làng sống dựa vào nghề đánh cá trong hồ.
Chỉ thấy tiểu cô nương này chèo thẳng thuyền đến trước cửa một nhà ở tận cùng phía đông trong thôn, đợi sau khi thuyền dừng lại, chỉ thấy đối phương vô cùng dễ dàng nhảy lên bờ, sau đó xông vào trong nhà gọi lớn:
- Ca, ca, mau ra cứu người!
Chỉ trong chốc lát, thì thấy thiếu nữ đó mang theo một người đàn ông chân chất chạy nhanh ra, sau đó thiếu nữ đó cống Nhan Ngọc Như, người đàn ông kia đưa Triệu Nhan vào trong nhà, lúc này Triệu Nhan cảm thấy bệnh của mình tuy chưa khỏi hắn, nhưng không còn nặng nữa, quan trọng là đói vài ngày nên cơ thể quá yếu, vì vậy chủ yếu vẫn là tình hình của Nhan Ngọc Như cực kì tồi tệ.
- Huynh đệ, các người là người ở đâu, sao lại lưu lạc tới chỗ chúng tôi?
Người đàn ông mộc mạc đó sau khi đưa Triệu Nhan vào trong căn nhà đơn sơ, lập tức hỏi, chàng tuy thật thà phúc hậu, nhưng lại có mắt nhìn hơn muội muội, muốn nghe ngóng rõ tình hình của Triệu Nhan bọn họ rồi mới quyết định xem có cứu bọn họ không, dù sao chẳng may cứu phải tội phạm bỏ trốn, họ cũng bị quan phủ trách phạt.
- Ừ, các người đợi một lát, tôi sẽ đi mời Tam Gia Gia!
Người đàn ông chất phác cũng là người thật thà, lúc này cũng tin lời của Triệu Nhan, liền nhanh chân chạy đi mời vị Tam Gia Gia kia, đoán là người hiểu về y thuật trong thôn của họ.
Tuy nhiên Triệu Nhan bọn họ vẫn chưa đợi được người đàn ông thật thà kia mời vị Tam Gia Gia trong lời nói đó đến, bỗng nhiên ngoài nhà truyền đến tiếng nói căm ghét của một ả đàn bà:
- Ơ,người chết mà Hắc Nương ngươi từ đâu mang về, mau vứt ra ngoài đừng để chết trong nhà, vẫn còn chưa đủ xúi quẩy sao!