Hai ngày sau, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như lưu lạc trên mạch nước ngăm ôm chặt lấy nhau, trong hai ngày này họ không ăn bất cứ cái gì, cũng chỉ có thể uống chút nước sông lạnh lẽo trong mạch nước ngầm, hơn nữa vì dưới lòng đất không nhìn thấy mặt trời, nhiệt độ cũng rất thấp, quần áo trên người bọn họ cũng không giữ ấm là bao, mới đầu Nhan Ngọc Như và Triệu Nhan đều ngượng ngùng, kết quả mỗi khi ngủ đều bị lạnh cóng mà tỉnh dậy, đến sau này hai người trong giấc mơ bản năng cũng ôm lấy nhau, mới có thế ngủ một giấc ngon.
- Quận vương, chúng ta sắp phải chết sao?
Nhan Ngọc Như bất lực nằm trong lòng Triệu Nhan thỏ thẻ hỏi, tuy nàng cố gắng mở to mắt, nhưng ngoài bóng tối ra, không nhìn thấy cái gì cả, thậm chí đến khuôn mặt Triệu Nhan gần cạnh trong gang tấc cũng không nhìn rõ.
- Sao thế được, ta nghe Liễu Không nói, mạch nước ngăm này tuy rất rộng, nhưng không dài lắm, chỉ cần cứ men theo dòng nước đi theo hướng hạ du, chắc chắn có thể ra ngoài!
Triệu Nhan gồng mình nhịn cơn đói khát trong bụng, ngữ khí kiên định an ủi.
Tuy nói thì như vậy, nhưng Triệu Nhan lại biết tình hình không ổn, vì theo lời giới thiệu trước đó của Liễu Không, nước sông ở mạch nước ngầm ôn hòa, chỉ cần men theo nước trên sông nửa ngày là có thể ra ngoài nhưng bây giờ hắn đã trôi nổi trên sông hai ngày trời rồi, lại chưa nhìn thấy bất cứ lối ra nào, còn tồi tệ hơn là, Triệu Nhan cảm nhận rõ ràng nước sông bên dưới thuyền chảy xiết hơn trước đó rất nhiều, tuy không nhìn rõ tình hình xung quanh, nhưng chỉ dựa vào trực giác, Triệu Nhan liền cảm thấy mình khả năng đã không còn ở trên mạch nước ngầm ban đầu nữa, mà vào trong một mạch nước thông nhau khác.
Kì thực giống như hoàn cảnh của Triệu Nhan cũng không kỉ lạ, mạch nước ngăm vốn dĩ có rất nhiều nhánh, trước khi ra ngoài, Liễu Không từng cảnh báo hắn, khi vào mạch nước ngăm mà cắt đuôi được quân đeo bám của Từ Đắc Tổ, nhất định phải đốt lửa chiếu sáng, như vậy có thể đảm bảo men theo đúng sườn của mạch nước ngầm đi về phía trước. Nếu vào nhầm nhánh khác, trời biết sẽ bị trôi đến đâu?
Lời dặn dò của Liễu Không Triệu Nhan cũng đều nhớ, nhưng vô cùng bất hạnh là, thuyền của họ từ khi bị rơi từ trong sông ngăm vào trong chiếc hồ nhỏ đó, đuốc và mồi lửa trên thuyền đều bị trôi ra ngoài rồi, lúc đó Triệu Nhan bọn họ chỉ lo thoát thân, cũng căn bản không chú ý, đợi sau khi trốn thoát khỏi truy binh của Từ Đắc Tổ, mới nghĩ đến đốt lửa nhưng căn bản không Tìm thấy, trên thuyền cũng không có gì khác có thể dẫn lửa, kết quả dưới hoàn cảnh này, Triệu Nhan chỉ có thế mặc kệ chiếc thuyền phiêu dạt trên sông, trên đường vô số lần đụng phải bờ sông và đống đá ngầm, may thuyền đi không nhanh, nên không xảy ra nguy hiểm.
Tuy nhiên hiện tại đã tròn hai ngày trôi đi rồi. Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như cũng hai ngày trời không được ăn gì, có lẽ trong nước sông có thể có cá, nhưng trong môi trường tối tăm như này, căn bản không thể bắt được, cho nên Triệu Nhan chỉ có thể dặn dò Nhan Ngọc Như cố gắng không hoạt động nhiều, như vậy giảm bớt sự tiêu hao năng lượng, theo nghiên cứu của hậu thế, một người nếu không ăn chỉ uống nước, thông thường ít nhất cũng có thể kiên trì được một tuần, thậm chí một số thử thách cực hạn có thể, kiên trì được trên một tháng. Vì vậy bây giờ Triệu Nhan chỉ có thể đặt cược, cược trước khi hắn và Nhan Ngọc Như chết đói có thể tìm thấy lối ra.
- Ngọc Như, nàng đang nghĩ gì vậy?
Triệu Nhan nói chuyện cũng sẽ tiêu hao năng lượng, nhưng hai người trong môi trường tối tăm này căn bản đã đủ sợ hãi và nhàm chán rồi, nếu lại không nói chuyện giết thời gian nữa, e rằng không được bao lâu sẽ phát điên.
- Nghĩ về người!
Nhan Như Ngọc trả lời, trong giọng nói dường như cũng mang theo ngữ khí tò mò.
- Hả? Ta không phải đang ở bên cạnh nàng sao, có gì phải nghĩ đến?
Triệu Nhan nghe thấy vậy kì quái hỏi.
- Quận vương người mọi thứ đều bí ẩn, đến người đó cũng không tiếc trả một cái giá quá lớn để bắt người đến, lẽ nào không đáng để người ta suy nghĩ sao?
Nhan Ngọc Như giọng điệu nhẹ nhàng nói. Vừa nãy nàng còn đang lo lắng vấn đề sống chết, nhưng lúc này nàng chợt nghĩ thông, đến dòng dõi quý tộc thiên hoàng như Triệu Nhan đối diện với sự sống cái chết còn có thể thản nhiên như vậy, nàng có gì không buông xuôi được chứ?
- Ha ha, khụ khu...
Nghe thấy Nhan Ngọc Như cũng có hứng thú với sự khác biệt của mình, Triệu Nhan cũng không kim được bật cười lớn, nhưng tiếng cười của hẳn lại nhanh chóng biến thành tiếng ho khan, mấy ngày nay ở trong lòng đất không thấy ánh sáng, ngủ một giấc cũng bị cái rét đánh thức, cho nên hân hình như cảm rồi, không những rát cổ họng, còn chóng mặt, có điều không tính là quá nghiêm trọng, ít nhất lúc này hắn còn có thể chống đỡ.
Chỉ thấy Triệu Nhan cười một lúc, mới từ từ dừng lại nói:
- Quận vương đồng ý nói với ta sao?
Nhan Ngọc Như nghe thấy lời của Triệu Nhan cũng không khỏi kinh ngạc nói, thậm chí trong ngữ khí còn có chút hưng phấn, phải biết ban đầu khi Triệu Nhan nhắc đến chuyện này, mỗi lần đều nói qua loa nguyên nhân sự thay đổi của hắn, Nhan Ngọc Như tuy không truy hỏi, nhưng không có nghĩa là nàng không hiếu kì.
- Ha ha, dù sao cũng buồn chán, hơn nữa chuyện ta kể với Từ Đắc Tổ cũng coi như rất thú vị, nàng nghe coi như giải sầu đi.
Triệu Nhan mỉm cười nói, sau đó bắt đầu kể ra câu chuyện mình gặp được thần tiên, sau đó chiêm bao ngàn năm. Thực ra câu chuyện này ngoài khúc gặp được thần tiên ra, cái gọi là quá trình giấc mơ đều là chân thực cả, hơn nữa lần này Triệu Nhan kể cho Nhan Ngọc Như cảng chỉ tiết hơn, trong đó không những có những phát minh mới mẻ của hậu thế, còn có một số việc vặt của hẳn trong cuộc sống, thậm chí đến chuyện chia tay bạn gái yêu nhiều năm cũng kể ra.
Triệu Nhan sở dĩ kể tỉ mỉ như vậy, thứ nhất vì những chuyện này nghẹn trong lòng hắn quá lâu rồi, trước nay chưa từng bộc bạch với ai, kết quả bây giờ nói ra cũng không dừng lại được, thứ hai Triệu Nhan cũng cảm thấy mình và Nhan Ngọc Như hi vọng sống sót vô cùng mong manh, nếu đều đã sắp chết, thì chỉ bằng nhân cơ hội này vẫn còn có sức để nói, tuôn hết những bí mật trong lòng này ra.
Nhan Ngọc Như ban đầu khi nghe thấy chuyện Triệu Nhan gặp được thần tiên, cũng cảm thấy có chút hoang đường, thậm chí cho rằng Triệu Nhan thêu dệt chuyện lừa nàng, nhưng sau đó khi nghe thấy thế giới trong giấc mơ Triệu Nhan kể, người ngợm ngây ra,
Triệu Nhan kể quá đối chỉ tiết về thế giới trong giấc mơ đó, hơn nữa chỗ nào cũng hợp tình hợp li, thậm chí đến tình sử của Triệu Nhan cũng vô cùng cặn kẽ, những điều này tuyệt đối không thể là Triệu Nhan thêu dệt ra được.
- Được rồi, chuyện cuối cùng là ta đi lấy kính hiển vi cho học sinh, kết quả đói quá tiện tay vặt khoai và ngô chuẩn bị lót dạ, kết quả bị một tia sét đánh trúng, sau đó khi tỉnh lại, lại không ngờ mười năm trong mơ, rên thực tế chỉ là một cái chớp mắt, còn chuyện sau khi ta tỉnh lại, tất nghĩ nàng cũng từng nghe rồi.
Triệu Nhan cuối cùng tổng kết, nói xong vớ lấy bình nước bên cạnh uống vài ngụm, nói ra trong thuyền vốn dĩ chuẩn bị một chút lương khô và nước, nhưng ngoài cái bình nước vô dụng này ra, những thứ khác đều rơi xuống nước cùng lửa rồi
Triệu Nhan miệng đẳng lưỡi khô uống vài ngụm nước, mới cảm thấy cổ họng thoải mái hơn nhiều, chỉ là rất nhanh hắn liền cảm thấy trên người dường như hơi nóng ran, mũi cũng hơi nghẹt, thậm chí còn chóng mặt hơn, dường như hận không thế lập tức ngủ một giấc.
Nhan Ngọc Như hình như bị những chuyện Triệu Nhan kể làm ngây ra, một lúc lâu sau cuối cùng mới lên tiếng:
- Những điều kì lạ trong từng trải của quận vương, thực sự hiếm gặp trên đời, không ngờ giấc mộng Nam Kha trong truyền thuyết lại có thật sao?
Tuy nhiên khiến Nhan Ngọc Như vạn lần không ngờ tới là, nàng vừa dứt lời, Triệu Nhan lại dùng ngữ khí ngạc nhiên nói:
- Nàng không phải tin là thật đấy chứ?
- Là ý gì, quận vương người đang nói dối?
Nhan Ngọc Như nghe đến đây cũng không kìm được tức giận nói, đặc biệt khi nói câu cuối cùng, âm thanh cũng cao hơn, nàng vốn dĩ đã tin vào lời của Triệu Nhan, nhưng lại không ngờ hẳn lừa gạt mình.
- Những điều đó đương nhiên là giả, nàng cũng không nghĩ xem, ta sao có thể nói với Từ Đắc Tổ nguyên nhân thực sự?
Triệu Nhan kiềm chế cảm giác đầu óc choáng váng, vẫn dùng giọng điệu đùa cợt nói.
- Điều này không thể, người... thế giới trong giấc mơ mà người kể vừa nãy quá mức chân thực, tuyệt đối không thể là bịa ra được!
Nhan Ngọc Như lúc này bỗng nhiên phản ứng lại, liền mở miệng phản bác, nàng căn bản không tin toàn bộ từng trải ở thế giới trong giấc mơ Triệu Nhan vừa kể đều là bịa đặt, đây không những là phán đoán của lí trí nàng, đồng thời cũng xuất phát từ trực giác của người phụ nữ.
- Ha ha, tin hay không tùy nàng, nhưng câu chuyện này đã lừa được rất nhiều người rồi, đến Từ Đắc Tổ thông minh còn không hoài nghí, thậm chí còn bảo ta giúp y thiết kế một số vũ khí mạnh, điều này đối với ta thật sự không phải là chuyện khó, đáng tiếc y suýt chút nữa đã thành công rồi.
Triệu Nhan lúc này lại có chút đắc ý nói, câu chuyện này của hẳn trong giả có thật, đích thực rất khó khiến người khác phân biệt ra là thật hay giả.
- Nếu quận vương ban nãy kể là giả, vậy sự thay đổi của người giải thích thế nào, đặc biệt là học vấn của người, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai có thể học được.
Nhan Ngọc Như lúc này truy hỏi lần hai, trước đó chưa hỏi thì không sao, nhưng bây giờ nghe xong những điều Triệu Nhan kể, nàng phát hiện mình ngược lại càng hứng thú với bí mật trên người Triệu Nhan.
- Hơi cảm nhẹ thôi, cho ta hai viên aspirin là được rồi!
Đầu Triệu Nhan lúc này cũng mơ màng rồi, thậm chí quên chuyện mình đã xuyên không, lại xin aspirin từ Nhan Ngọc Như để chữa bệnh.
Nhan Ngọc Như không hiểu ý aspirin, nhưng lại biết bệnh tình nghiêm trọng của Triệu Nhan, hơn nữa người nóng đáng sợ như vậy, bên cạnh nàng lại không có bất kì dược liệu gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không đợi bọn họ tìm ra lối thoát, Triệu Nhan đã bị ốm chết trong lòng nàng rồi.