Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 394: Sông ngầm.




Thấy được Liễu Không và Nhan Ngọc Như đều đưa ra quyết định, Triệu Nhan cũng không do dự nữa, hãn và Nhan Ngọc Như cùng nhau thay đổi quần áo, Ẩn Nương còn giúp Triệu Nhan buộc tóc giống nữ tử, sau đó tô son bôi phấn. Lại nói tiếp tướng mạo của Triệu Nhan vốn không tệ, hiện tại giả thành nữ tử, không ngờ cũng khá xinh đẹp.

Nhan Ngọc Như cùng Liễu Không, Ấn Nương ba người nhìn thấy Triệu Nhan giả trang nữ tử, ba người đều không kìm nổi có chút buồn cười. Nếu không phải là trong tình thế nguy cấp thì chỉ sợ bọn họ đã nói giỡn một phen. Lúc này Triệu Nhan cũng chú ý tới ánh mắt quái dị của bọn họ, hai tay hắn đưa ra hai bên giống như vẻ bất đắc dĩ nói

- Lần này vì chạy trốn mà đã mất sạch hết thể diện, ba người các ngươi nhất định phải giúp ta giữ bí mật này.

- Quận Vương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không nói cho người khác biết!

Nhan Ngọc Như cố nén cười mở miệng nói, tuy rằng hiện tại sắp chạy trốn nhưng nhìn thấy Triệu Nhan bỗng nhiên biến thành một nữ tử xinh đẹp khiến chonàng có chút buồn cười.

Nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm nói đùa, đợi cho Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như thay xong quần áo thì Ẩn Nương cũng đã cho hai người thị nữ vào trong phòng khóa lại. Sau đó ba người cầm hộp đồ ăn chuẩn bị rời khỏi, Liễu Không khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó trở về phòng của mình, như vậy toàn bộ đại điện không còn người nào. Đợi đến khi thú vệ ở phía ngoài mở cửa nhìn vào bên trong thì cũng sẽ cho rằng đám người Triệu Nhan sau khi ăn cơm xong đi nghỉ ngơi rồi, mà sẽ không nghĩ tới chuyện khác.

Đưa mắt nhìn Liễu Không trở lại phòng, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như, Ẩn Nương ba người đều nhìn nhau. Sau đó Ấn Nương đi ở phía trước, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như cầm theo hộp thức ăn cúi đầu đi ở phía sau, tuy rằng trong ngoài điện đều đốt đèn đầu, nhưng dù sao cũng không sáng bằng ánh nẵng mặt trời, vì thế chỉ cần bọn họ cẩn thận một chút, cơ hội rốn ra ngoài là rất lớn.

Chỉ thấy Ẩn Nương đi đến cửa lớn, sau đó hít vào một hơi thật dài mở ra cửa chính, hai thủ vệ ngoài cửa là vừa mới thay ca, bọn họ vô cùng quen thuộc  với Ẩn Nương, nhìn thấy Ẩn Nương đi ra cũng chỉ cười lên tiếng chào hỏi, cũng không ngăn cán, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như một cái.

Sau khi Ẩn nương cười chào tạm biệt hai thủ vệ, nàng mang theo hai người chăm chậm đi dọc theo hành lang về phía trước, vì để không lộ ra sơ hở nên lúc bắt đầu bọn họ đi rất chậm, nhưng khi queo qua một khúc cua thì Triệu Nhan lập tức thúc giục Ẩn Nương đi nhanh về phía đại điện. Bởi vì dựa theo kế hoạch trước đó của hẳn và Liễu Không, phía sau đại điện có một cửa vào sông ngầm, trong sông ngầm đã chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ, chỉ cần có thể vào sông ngăm thì kế hoạch chạy trốn của bọn họ xem như là thành công một nửa.

Ẩn nương trước đó cũng không biết kế hoạch chạy trốn của Liễu Không, nàng chỉ là nhất thời kích động không muốn Nhan Ngọc Như rơi vào vực sâu đau khổ, và thế mới quyết định mang Nhan Ngọc Như trốn thoát, kế hoạch của nàng cũng vô cùng đơn giản, chỉ là dẫn Nhan Ngọc Như rời khỏi trắc điện, sau đó mạo hiểm rời khỏi địa cung. Chỉ cần có thể trộm được một chiếc thuyền ở mạch nước ngầm cách địa cung không xa thì nàng có thể mang Nhan Ngọc Như rời khỏi, tuy nhiên hiện tại có chuẩn bị trước đó của Liễu Không, cuộc chạy trốn lăn này của bọn họ có khả năng thành công cao hơn. 

Trắc điện nơi giam giữ đám người Triệu Nhan cách đại điện cũng không xa lầm, chỉ cách khoảng hai trăm thước, hơn nữa nối giữa hai nơi là một hành lang dài. Ấn nương hết sức quen thuộc đối với nơi này, cho nên Triệu Nhan bọn họ rất nhanh liền chạy tới phía sau chính điện, hơn nữa dọc theo đường đi cũng không gặp phải người nào, nhiều nhất chỉ có mấy đội thủ vệ tuần tra theo thông lệ, nhưng khi nhìn thấy Ẩn Nương thì cũng không kiểm tra.

Trong chính điện lưu giữ thi thể của phụ thân Từ Đắc Tổ, tuy rằng sớm đã biến thành một bộ xương khô nhưng toàn bộ địa cung vốn rất u ám, vì thế bình thường trừ khi có việc quan trọng thì rất ít người đến gần chính điện. Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi rất lớn cho bọn họ, ngoài ra dọc theo đường đi thì Triệu Nhan nhìn thấy rất nhiều đèn lồng lụa đỏ được treo lên, xem ra là chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai.

Nhưng hiện tại Triệu Nhan không còn tâm tình để quan tâm những việc này, ba người vội vã đi vào chính điện, nơi này giống như một cái sân nhỏ, xung quanh là các kiến trúc cao lớn, tiến vào thông qua một hành lang dài. Trong sân trồng một ít cây cỏ, ở giữa còn có một cái đình hóng mát, chỉ có điều ở dưới lòng đất nên hoa cỏ xung quanh đình hóng mát đều héo rũ hơn một nửa, chỉ có một số thực vật ít hấp thụ ánh sáng mặt trời mới còn sống.

- Đúng vậy, chính là chỗ này!

Nhìn thấy cái đình hóng mát ở trước mắt, vẻ mặt Triệu Nhan vui mừng nói. Dựa theo lời của Liễu Không thì phía dưới đình hóng mát này chính là lối vào sông ngầm


Nhan Ngọc Như và Ẩn Nương cũng mới nghe. được kế hoạch chạy trốn từ Triệu Nhan trước khi đến đây, cũng biết tầm quan trọng của cửa vào này, vì thế bây giờ nghe thấy cửa vào ở chỗ này, hai người hết sức cao hứng, lập tức theo Triệu Nhan chạy tới đình hóng mắt trong sân.

Tuy nhiên Triệu Nhan cũng không đi vào trong đình, mà là đi đến bậc thang ở ngoài đình hóng mát, giơ tay nâng lên tảng đá làm thành bậc thang, nhưng đá này hết sức cồng kênh, ở trên còn phủ một tầng rêu xanh trơn dày. Điều này làm cho Triệu Nhan rất khó mà nâng lên.

Nhan Ngọc Như và Ẩn Nương nhìn đến đây, cũng lập tức tiến lên hỗ trợ, kết quả ba người cùng nhau dùng sức, thật vất vả mới nâng được bậc thang trên cùng, lộ ra cửa động đen tuyền ở phía dưới. Nơi này vốn là một trong những cửa vào sông ngầm, về phần tại sao xây dựng ở dưới bậc thang thì không ai biết.

Nâng lên một bậc thang chỉ lộ ra một chút cửa động, căn bản không đủ để làm cho người ta tiến vào, cho nên Triệu Nhan bọn họ chỉ đành nỗ lực mà nâng những thềm đá còn lại lên, cuối cùng lộ ra một cửa vào có thể đi vào. Chỉ có điều trong động tối om, căn bản không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong đó.

Triệu Nhan cầm cây đuốc lấy được ở trên đường đi soi vào trong động, lại phát hiện không nhìn thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy dưới cửa động là đất. Hắn lập tức quay đầu nói với hai người ở phía sau:

- Ta đi xuống trước xem một chút, hai người các ngươi đi theo phía sau ta!

Nhan Ngọc Như và Ẩn Nương nghe đến đó đều gật đầu, Triệu Nhan giơ cây đuốc bước vào động. Mới bước vào cửa động rất hẹp, Triệu Nhan chỉ có thể nằm ngang trượt xuống dưới, tuy nhiên rất nhanh phía dưới liền trở nên rộng hơn, hơn nữa sườn đất cũng không dốc lắm, điều này cũng làm cho Triệu Nhan có thể đứng lên, sau đó khom người đi xuống phía dưới

Đại khái đi khoảng hơn mười mét thì tiếng bước càng lúc càng rõ ràng. Đợi cho vòng qua một khúc cua thì Triệu Nhan lập tức cảm thấy một cỗ hơi nước đập vào mặt, dựa theo ánh sáng từ đuốc thì Triệu Nhan nhìn thấy một con sông ngăm rộng khoảng một trượng hiện ra ở trước mặt, tuy rằng mặt sông không rộng lắm, nhưng nước sông chảy xiết.

- Thuyền! Có thuyền!

Lúc này Ẩn Nương bỗng nhiên vui mừng mà kêu lớn, đồng thời chỉ vào phía bên phải mặt sông. Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một con thuyền nhỏ đậu ở bên bờ, dây thừng cột ở bên bờ sông, khiến cho thuyền nhỏ nhấp nhô trên mặt sông. Điều này làm cho bọn họ lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

Nhưng cũng đúng lúc này, Triệu Nhan chợt nghe thấy từ lối vào bên ngoài truyền đến một trận tiếng ồn ào, đồng thời cũng có tiếng bước chân của không ít người. Điều này làm cho Triệu Nhan không khỏi biến sắc nói:

- Nhanh như vậy bị phát hiện rồi sao?

- Chuyện này cũng không kỳ quái, thủ vệ trong địa cung rất nghiêm khắc. Mỗi lần ta đưa cơm đều hạn chế thời gian, nếu trong thời gian quy định mà không lấy bát đũa đã sử dụng đưa trở lại phòng bếp thì phòng bếp sẽ phái người đến xem xét. Nếu phát hiện vấn đề sẽ lập tức báo lên cấp trên, phỏng chừng lúc này bọn họ đã phát hiện chúng ta trốn đi rồi

Ẩn Nương mở miệng giải thích.

- Thì ra là thể, lối vào nằm ở phía sau chính điện, không xem là quá bí ẩn, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị phát hiện, chúng ta nhanh lên thuyền đi!

Triệu Nhan nghe đến đó cắn răng nói, hắn vốn tưởng rằng có thể lặng yên không một tiếng động mang theo Nhan Ngọc Như các nàng rời khỏi địa cung, lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện. Xem ra tiếp theo chỉ có thể giành giật từng giây từng phút mà chạy trốn.

Sau khi Nhan Ngọc Như và Ẩn Nương nghe được lời nói của Triệu Nhan thì lập tức chạy theo hẳn đến thuyền nhỏ. Triệu Nhan đầu tiên là đưa các nàng lên thuyền, sau đó mình cởi xuống dây thừng, lúc này mới nhảy lên thuyền đi vào sông ngầm. Nước sông chảy rất xiết, ba người bọn họ cũng chỉ có Triệu Nhan biết chèo thuyền. Đây là kiếp trước hắn học được khi hẳn hẹn hò với bạn gái ở hồ nước.

Sau khi thấy những người đuổi theo ở phía sau, sắc mặt Nhan Ngọc Như và Ấn Nương lập tức trở nên rằng bệch. Lại nói tiếp hai người bọn họ đều từng luyện võ, nếu nói về võ công thì chỉ sợ mười Triệu Nhan cũng không phải là đối thủ của các nàng. Nhưng nữ nhân lại có chút yếu thế ở những mặt khác, ví dụ dưới tình huống như vậy, Triệu Nhan bình tĩnh hơn bọn họ rất nhiều.

- Trở về nói cho Từ nội thị, đa tạ ông ta chiêu đãi, sau này bổn vương chắc chắn có báo đáp hậu hĩnh!

Chỉ thấy Triệu Nhan la lớn với những người đuổi theo ở phía sau, sau đó lại quay đầu cười an ủi với Nhan Ngọc Như hai người:

- Không cần phải lo lẳng, nước sông chảy xiết như vậy, bọn họ không đuổi kịp chúng ta đâu.