-Từ Đắc Tổ tiến vào thì nhìn thấy Triệu Nhan đang chơi cờ với Liễu Không, cùng với Nhan Ngọc Như đang ở một bên pha trà, ông ta lập tức cười lớn nói:
- Ha ha, quận vương các ngươi thật hăng hái, nhưng ta đến là muốn quấy rầy một chút
- Ha hả, nghe nói Từ nội thị đang chuẩn bị hôn lễ cho Liễu Không, không biết hiện tại chuẩn bị như thế nào rồi?
Triệu Nhan cười ha hả biết mà còn hỏi.
- Hôn lễ đã chuẩn bị xong, hiện tại cần hai vị tân lang tân nương chuẩn bị một chút, ngày mai là có thể cử hành hôn lễ!
Từ Đắc Tổ ha hả cười nói, chỉ có điều chẳng biết tại sao, Triệu Nhan cảm thấy nụ cười của Từ Đắc Tổ mang theo vài phần cổ quái, thậm chí thoạt nhìn có chút sợ hãi.
Từ Đắc Tổ nói xong liền vung tay lên về phía trước, Ẩn Nương ở phía sau và vài thị nữ cầm khay đi lên trước, trên các khay là vài loại cát phục màu đỏ, có áo khoác cũng có áo lót. Triệu Nhan vừa mới bắt đầu còn tưởng là cho Liễu Không, thậm chí trong lòng còn đang tưởng tượng bộ dạng của Liễu Không khi mặc đồ cưới, nhưng rất nhanh hẳn liền sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện y phục trên khay có chút không đúng.
Nơi này chỉ có Liễu Không là tân lang, nhưng Từ Đắc Tổ lại đưa tới hai bộ đồ cưới, trong đó một bộ là trang phục của tân lang, bộ kia là trang phục của tân nương. Cả căn phòng ngoại trừ Liễu Không thì cũng chỉ còn lại có Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như, nhưng hai người bọn họ đều khó có thể trở thành tân nương.
- Từ nội thị, sao ngươi lại đem trang phục của tân nương tới đây, chẳng lẽ tân nương là một trong những thị nữ ở phía sau ngươi sao?
Triệu Nhan lập tức kỳ quái hỏi, lúc này Liễu Không và Nhan Ngọc Như cũng nhìn thấy bộ trang phục tân nương kia, hai người lập tức lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
- Ha ha ha ha, Từ gia chúng ta là hậu duệ của đế vương, nữ tử bình thường sao có thể sinh con dưỡng cái cho Từ gia chúng ta được?
Khiến Triệu Nhan ba người bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới chính là Từ Đắc Tổ bỗng nhiên điên cuồng cười lớn một tiếng kêu lên:
- Ta vốn muốn bắt Bảo An công chúa đến đây, nàng là người Liễu Không thích, hơn nữa lại là công chúa, có thể sinh con dưỡng cái cho Từ gia chúng ta.
Khi nói tới đây, Từ Đắc Tổ dừng một chút rồi lại kiêu ngạo ngông cuồng cười to nói
- Đáng tiếc ta đã đáp ứng Quận vương không làm bị thương người thân của hẳn, như vậy không thể bắt công chúa Đại Tống được rồi, chỉ còn dư lại Bắc Liêu, Tây Hạ và Đại Lý thì lại cách quá xa. Trong nhất thời khó có thể bắt được, vì thế hiện tại cũng chỉ còn lại có một người có thể xứng với con trai của ta!
Khi Từ Đắc Tổ nói xong lời cuối cùng, trong hai con mắt tràn đầy điên cuồng, đồng thời nhìn chằm chấm vào Nhan Ngọc Như, điều này khiến Nhan Ngọc Như đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó lại vô cùng sợ hãi trốn sau lưng Triệu Nhan. Lấy trí thông minh của nàng, lúc này kỳ thật đã đoán được ý tưởng điên cuồng của Từ Đắc Tổ, chỉ có điều nàng luôn ép mình đừng tin tưởng vào kết quả này.
- Kẻ điên! Ngươi quả thực chính là kẻ điên!
Lúc này Liễu Không cũng hiểu được ý của Từ Đắc Tổ, lập tức nổi giận gầm lên vọt người tới. Y là một người tất lý trí, chưa bao giờ làm chuyện mà không nắm chắc. Nhưng hiện tại ý tưởng điên cưỡng của Từ Đắc Tổ lại một lần nữa khiến y mất đi lý trí, chỉ muốn xông tới xé Từ Đắc Tổ thành mảnh nhỏ.
Nhìn thấy Liễu Không mất đi lý trí xông lên, Từ Đắc Tổ khinh thường cười lạnh một tiếng, căn bản không cần ông ta phân phó, ngoài cửa điện liền có bốn thủ vệ xông vào, xếp thành hình quạt bao vây Liễu Không. Lại nói tiếp thân thủ của Liễu Không cũng không tệ, đáng tiếc đối mặt với sự bao vây của bốn thủ vệ lại không có đất dụng võ. Trong chốc lát đã bị bốn người liên hợp khống chế, cuối cùng chỉ có thể trừng cặp mắt đã đỏ lên nhìn chằm chằm Từ Đắc Tổ, giống như hận không thế ăn sống nuốt tươi đối phương vậy.
So sánh với Liễu Không phẫn nộ, Nhan Ngọc Như trốn ở phía sau Triệu Nhan thì toàn thân run rẩy, thậm chí gắt gao dựa vào sau lưng Triệu Nhan, nếu không có Triệu Nhan đỡ thì chỉ sợ nàng đã sớm xụi lơ ở trên mặt đất rồi. Tuy rằng nàng biết Từ Đắc Tổ sớm đã điên rồi, nhưng vẫn không ngờ ông ta lại mất nhân tính như vậy, lại muốn bức bách huynh muội bọn họ thành thân sao?
- Từ nội thị, ngươi làm như vậy chẳng lẽ không sợ bị trời phạt sao?
Cảm giác hiện tại của hẳn không khác là bao so với Liễu Không, chỉ có điều hẳn là người cảng lâm vào nguy hiểm thì lại càng trấn tĩnh, vì thế mới không bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc.
- Ha ha ha ha, trời phạt?
Từ Đắc Tổ nghe được lời nói của Triệu Nhan thì lại cười to điên cuồng, sau một lát mới ngừng lại nhìn chằm chằm Triệu Nhan nói:
- Chó má trời phạt, trên đời này ai quy định huynh muội không thể kết hôn chứ? Truyền thuyết từ thời thượng cổ không phải cũng có rất nhiều huynh muội kết hôn sao? Thậm chí ngay cả Phục Hy và Nữ Oa đều là huynh muội kết hôn thành vợ chồng, con trai con gái ta sao lại không được?
Nhìn thấy bộ dạng điên cưỡng của Từ Đắc Tổ, Triệu Nhan vốn định giải thích tác hại của việc huynh muội kết hôn lại á khẩu không trả lời được, Liễu Không đã sớm nói Từ Đắc Tổ là kẻ điên, bình thường còn nhìn không ra, nhưng đến một số việc thì đối phương sẽ trở nên điên cuồng lại cố chấp. Cho dù mình có nói ra tác hại của việc kết hôn gần thì chỉ sợ ông ta cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng Triệu Nhan thân là bạn của huynh muội Liễu Không, lúc này cũng không thể không làm gì, hắn chỉ đành kiên trì nói:
- Từ nội thị, ta nhớ khi chúng ta mới gặp ở trong địa cung, ngươi đã nói nếu ta cảm thấy hứng thú với Nhan Ngọc Như thì có thể lấy nàng. Hiện tại ta quyết định, Ngọc Như là nữ nhân của ta, vì thế nàng không thể gả cho người khác!
Triệu Nhan vừa dứt lời, hẳn rõ rằng cảm thấy thân mình Nhan Ngọc Như ở sau lưng cứng đờ, cảm giác run rẩy toàn thân cũng đã biến mất. Nhưng lúc này Từ Đắc Tổ hừ lạnh một tiếng nói:
- Quận vương ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc trước đã giam ngươi và Ngọc Như chung một chỗ vài ngày. Nhưng đến bây giờ nàng vẫn là tấm thân trinh nữ, điều này nói rõ Quận vương cũng không có hứng thú đối với nàng, một khi đã như vậy, vậy không bằng thành toàn nàng cùng Liễu Không trở thành đôi vợ chồng huynh muội!
- Chờ một chút, lúc trước ta đích xác đối xử với Ngọc Như theo lễ, nhưng điều này cũng không thể nói là ta không thích nàng, kỳ thật hoàn toàn tương phản, ta vì rất thích nàng mới không động tới nàng, bởi vì ta muốn quang minh chính đại cưới nàng vào cửa!
Triệu Nhan xảo trá nói, chỉ có điều hắn cũng không nhìn thấy, Nhan Ngọc Như ở phía sau khi nghe thấy những lời này của hân thì trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp.
- Hừ, cho dù ngươi thích Ngọc Như thì bây giờ cũng đã muộn rồi, quyết định của ta tuyệt đối không thay đổi!
Từ Đắc Tổ có chút không kiên nhẫn nói, ông ta có thể nhượng bộ một số việc với Triệu Nhan, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không giới hạn mà khoan nhượng hắn.
- Ngươi đừng vọng tưởng nữa, cho dù chết ta tuyệt đối cũng sẽ không cưới muội muội của mình làm vợ!
Liễu Không đỏ mắt giận dữ hét, lúc này y không còn giữ được phong độ thản nhiên như bình thường, thoạt nhìn giống như một con thú hoang đang tức giận, bất cứ lúc nào cũng muốn nhào lên cắn đứt cổ của Từ Đắc Tổ.
- Ha hả, ta biết ngươi và Ngọc Như sẽ thà chết không theo, nhưng các ngươi phải biết trên đời này có rất nhiều chuyện không phải lấy cái chết là có thể giải quyết được. Ví dụ như Liễu Không ngươi, ta biết Nhật Dụng thiền sư đối với ngươi ân trọng như núi, trong Phật môn cũng có không ít cao tăng truyền dạy cho ngươi. Ngoài ra trong kinh thành ngươi có không ít bạn thân. Nếu ngươi tự sát thì ta cam đoan những người này không ai có thế sống sót, tất cả bọn họ sẽ hạ táng cùng với ngươi!
Khi Từ Đắc Tổ nói xong lời cuối cùng, trên mặt lộ ra thần sắc u ám.
- Ngươi là kẻ điên mất nhân tính, sớm hay muộn ngươi sẽ phải trả giá cho những việc hôm nay ngươi làm đấy!
Liễu Không nghe đến đó lại nổi giận gầm lên một tiếng, tuy nhiên trong âm thanh của y lại lộ ra không cam lòng và khuất phục, bởi vì y vô cùng rõ ràng, Từ Đắc Tổ là người nói được làm được. Hơn nữa mạng người đối với ông ta mà nói còn không quý giá bằng. một cọng cỏ dưới chân.
- Có nhân tính hay không cũng không phải do ngươi nói, mà là do ông trời phán đoán. Nhưng hiện tại ta vẫn đang sống rất tốt, từ đó có thể thấy ông trời cũng không cho rằng ta làm sai!
Đối với Liễu Không rống giận, Từ Đắc Tố cũng vô cùng thản nhiên mà nói
- Ta thì sao? Nếu ta muốn chết thì ngươi có cái gì có thể uy hiếp được ta chứ?
Lúc này Nhan Ngọc Như bỗng nhiên vô cùng dũng cảm từ sau lưng Triệu Nhan đi ra hỏi, lúc này tuy răng khuôn mặt nàng đầy khuất nhục và nước mắt, nhưng vẻ mặt lại rất kiên cường. Nàng giống với Liễu Không, cũng đã định thà chết không theo.
- Ha hả, Ngọc Như ngươi khác với Liễu Không, ngươi từ nhỏ đã không có bạn bè, cũng không quan tâm đến người nào. Nhưng trong khoảng thời gian này ngươi có thay đổi rất lớn, thậm chí còn vào trường học của Quận vương để dạy học, nghe nói những đứa bé ngươi dạy đều là con cái của các hộ gia đình ở Thượng Thủy Trang. Ngươi nói xem những đứa bé này nếu bị kẻ xấu nhầm vào thì có phải sẽ rất nguy hiểm hay không?
Khi Từ Đắc Tổ nói xong lời cuối cùng, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, ông ta đã sớm tìm hiểu kĩ càng về hai đứa con này rồi, bất luận biến đổi gì cũng năm trong dự đoán của ông ta.
Nghe được Từ Đắc Tổ dùng những học sinh kia uy hiếp mình, sắc mặt Nhan Ngọc Như lập tức trở nên trắng bệch. Trước kia nàng không quan tâm đến người nào, nhưng trong khoảng thời gian này sau khi làm giáo viên thì nàng cũng đần dần thích cảm giác dạy học, đặc biệt là mình và bọn nhỏ ở trong lớp không tệ. Tuy rằng những đứa bé này có rất nhiều khuyết điểm, nhưng trong mắt Nhan Ngọc Như thì học sinh của mình là đứa bé đáng yêu nhất thế giới. Nhưng hiện tại nghĩ đến sinh mạng những đứa bé này đang bị uy hiếp, điều này làm cho nàng không thể khoanh tay đứng. nhìn.
- Ngươi...
Triệu Nhan nghe đến đó cũng á khẩu không trả lời được, muốn phản bác nhưng cũng không tìm ra được lý do phản bác. Mà lúc này Liễu Không và Nhan Ngọc Như đều đau khố cúi đầu, Từ Đắc Tổ nắm được nhược điểm của bọn họ, điều này làm cho bọn họ căn bản không thể phản kháng.
Nhìn thấy phản ứng của ba người Triệu Nhan, Từ Đắc Tổ không khỏi đắc ý cười, sau đó phất tay bảo Ẩn Nương đưa cát phục đến trước mặt Liễu Không và Nhan Ngọc Như nói
- Hai người các ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ thành hôn!