Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 390: Kế hoạch bù đáp khoảng cách thân phận.




- Chiếu tướng!

Triệu Nhan đẩy xe ra, đắc ý hô lớn, Liễu Không ở đối diện đã bị ăn chỉ còn lại một con mã, mà hắn vẫn còn một xe một mã, Đây chính là lúc tìm cơ hội để thắng được đối phương.

- Ta thua rồi!

Không cầm quân cờ trong tay bỏ xuống nói. Trình độ đánh cờ của Liễu Không không hề tầm thường, nhưng đối mặt với tình huống này cũng chỉ đành nhận thua.

- Ha ha... đừng nhụt chí, chúng ta chơi thêm một ván nữa!

Triệu Nhan hăng hái nói, không giấu được vẻ mặt đắc ý. Có thể thắng được một người có trình độ đánh cờ phi phàm như Liễu Không khiến cho hẳn có cảm giác rất có thành tựu.

-Hì....

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Triệu Nhan, Nhan Ngọc Như đang pha trà ở bên cạnh không kìm nổi bật cười, thầm nghĩ, nếu không phải đại ca nhường cho Triệu Nhan một mã một pháo thì với khả năng của Triệu Nhan e rằng đến già cũng không thắng nối đại ca.

Mấy người Triệu Nhan đã bị nhốt ở trong địa cung gần mười ngày. Lần trước, sau khi Từ Đắc Tổ, Triệu Nhan và Liễu Không nói chuyện ở đại điện thì ba người họ được đưa đến mấy gian phòng cạnh đại điện. Mấy căn phòng thông được với nhau, bình thường ba người ở trong phòng của mình, hơn nữa còn có thể tự do hoạt động ở trong đại điện. Như vậy cũng coi như là đãi ngộ vô cùng tốt rồi.

Những ngày tháng bị giam giữ thật sự vô cùng nhàm chán. Vừa hay Triệu Nhan tìm được một bộ cờ tướng, vì thế mỗi ngày đều chơi tướng với Liễu Không để giết thời gian. Chỉ tiếc trình độ chơi cờ của hắn dở tệ còn Liễu Không lại không hề tầm thường. Kết quả, mỗi lần đều bị thảm bại. Vất vả mãi, hôm nay Liễu Không nhường cho Triệu Nhan một nửa số quân cờ nên mới thẳng được ván này.

- Liễu Không, lần trước Từ Đắc Tổ nói sẽ bố trí cho chúng ta tới một nơi an toàn, không để triều đình tìm được. Cậu cảm thấy ông ta sẽ đưa chúng ta đến chỗ nào?

Triệu Nhan vừa xếp cờ vừa hỏi. 

- Điều này rất khó nói. Thế lực của Âm Minh Ti vô cùng lớn, chẳng những có không ít cứ điểm ở Bắc Tống mà ở Liêu Quốc và hải ngoại cũng có thế lực không nhỏ. Nhưng tôi cảm thấy khả năng lớn nhất vẫn là ở hải ngoại.

Liễu Không cũng vừa xếp cờ vừa điềm tĩnh trả lời.

Cái gọi là Âm Minh Tỉ chính là tổ chức thần bí trong tay Từ Đắc Tổ. Triệu Nhan cũng mới biết được điều này qua lời của Liễu Không. Hóa ra Âm Minh Ti vốn là Hoàng Thành Tỉ thời Nam Đường chưa diệt quốc. Sau đó Nam Đường sụp đổ, Hoàng Thành Ti bảo vệ ba người con của Lý Dục chạy trốn vào nhân gian. Bởi vì không thể lộ ra ngoài nên đã đổi tên thành Âm Minh tị, vẫn lấy mục tiêu lớn nhất là phục quốc.

- Hả? Tại sao lại là ở hải ngoại?

Triệu Nhan nghe đến đó có chút kinh ngạc nói, quân cờ trong tay cũng ngừng lại

- Chuyện này nói ra thì rất dài dòng.

Liễu Không cũng dừng lại, thở dài nói:

- Quận vương cũng biết chúng tôi là hậu nhân của Nam Đường, nhờ sự giúp đỡ của mấy vị tổ tiên nhân từ nên cho dù bị diệt quốc vẫn có không ít người hướng về phía chúng tôi. Điều này cũng khiến cho thế lực chủ yếu của Âm Minh Tỉ trước đây nằm ở phía nam. Sau. đó, vì sự tồn tại của Âm Minh Tí đã tiến hành buôn bán trên đường biển, kết quả phát hiện ở hải ngoại có diện ích đất đai rất rộng lớn. Vì thế, không ít người đề nghị có thể ở lại hải ngoại lập quốc, nhưng điều đáng tiếc là, phần lớn mọi người vẫn lưu luyến vùng đất cũ, đồng thời cũng cho rằng Trung Nguyên mới là cơ sở của thiên hạ, cho nên đề nghị này không được mấy người thông qua.

Ở truyen.azz .vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.

Liễu Không nói tới đây, dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Tuy việc dựng nước ở hải ngoại không được. thông qua nhưng vùng đất rộng lớn và tài nguyên ở hải ngoại vẫn khiến cho Âm Minh Ti chú ý. Vậy nên, trong hơn mười năm trước, Âm Minh Ti đã thành lập được thế lực không nhỏ. Trong đó có hải tặc, cũng có buôn bán trên biển, những thuyền biển trong tay lên tới con số hàng nghìn. Có thể nói, cho dù thế lực của Âm Minh Ti ở trong đất liền bị tiêu diệt, họ cũng có thể chạy trốn ra hải ngoại, tìm cơ hội vùng lên. Cho nên, theo tôi thấy, chúng ta sau này rất có thể sẽ bị đưa đến hải ngoại.

- Không ngờ ở hải ngoại lại có thế lực lớn như vậy, khó trách Từ Đắc Tổ lại đắc ý như thế.


Triệu Nhan nghe đến đây cũng ngạc nhiên nói. 

Hắn vừa mới khiến cho Triệu Thự coi trọng buôn bán rên biển, công chúa Đức Ninh cũng vừa mới đến Quảng Châu, thật không ngờ mấy chục năm trước Từ Đắc Tổ đã bắt đầu coi trọng đường biển. Đáng tiếc, nguồn lực này không được triều đình sử dụng, nếu không, công chúa Đức Ninh đã có thể thoải mái hơn.

- Thật ra, đối với thế lực ở hải ngoại, tôi cũng có tính toán của riêng mình. Quận vương còn nhớ lần trước tôi đã từng nói chuyện đã đưa ra một quyết định không?

Liễu Không bổng cất giọng nói. Chỉ có điều, lúc này, vẻ mặt y có vài phần miễn cưỡng.

- Đương nhiên ta nhớ, cậu nói cậu đã đưa ra một lựa chọn, hơn nữa sẽ không để cho Nhị tỷ của ta đau lòng, nhưng không ngờ mấy ngày sau Hương Tích Tự của cậu đã xây ra thám án.

Triệu Nhan lập tức gật đầu nói. Hắn cũng đã mơ hồ đoán được suy nghĩ của Liễu Không.

- Đúng vậy. Lúc ấy, tôi thực sự đã đưa ra một quyết định, đó là phải nghĩ cách để bù đắp khoảng cách thân phận giữa tôi và công chúa. Mà điều duy nhất khiến tôi có thể làm được việc đó chính là nắm được một thế lực và thân phận đủ để cho triều đình. 

Đại Tống nhìn vào. Đó chính là nằm trong tay lực lượng của Âm Minh Ti ở hải ngoại.

Những lời này Liễu Không không định nói với bất kỳ ai, chỉ có điều, kế hoạch đã thất bại, bây giờ không nói e rằng sau này cũng không còn cơ hội để nói nữa.

- Cho nên, cậu mới chuẩn bị ám toán Từ Đắc Tổ, sau đó tiếp nhận lực lượng trong tay ông ta, sau đó sẽ thay đổi hình thức của lực lượng trên biển, thậm chí là lập quốc ở hải ngoại, sau đó lấy thân phận phiên quốc để cầu hôn Đại Tống.

Triệu Nhan nói tiếp. Hắn đã đoán được tất cả kế hoạch của Liễu Không.

- Đúng vậy, từ sau khi mẫu thân của tôi bị kẻ đó sát hại, tôi và ông ta đã không còn tình nghĩa phụ tử gì nữa. Hơn nữa, thủ đoạn của ông ta quá sức tàn nhẫn, không biết bao nhiêu người vô tội đã chết trong tay bọn họ. Tuy rằng tôi là người xuất gia nhưng cũng là con cháu của Nam Đường, không thể trơ mắt nhìn họ lợi dụng thế lực của tổ tiên để làm điều ác. Cho nên tôi sớm đã tự tay tìm hiểu chuyện này. Trong thiện phòng của Hương Tích Tự chính là con đường bí mật, cũng là chuẩn bị vì ông ta. Chỉ là tôi vẫn luôn không quyết định được, mãi đến ngày đó, khi tôi gặp Quận vương mới có thế hạ quyết tâm, đáng tiếc lại thất bại vì phản đồ ở bên cạnh.


Liễu Không nói xong, không cầm được một tiếng thở dài.

- Đại ca, người đó cho dù làm trăm điều ác nhưng chúng ta vẫn là phận làm con, huynh thật sự có thể nhẫn tâm giết ông ta sao?

Nhan Ngọc Như nghe đến đó cũng run rẩy nói. Cho dù nàng có hận Từ Đắc Tổ như thế nào nhưng cũng không thể coi ông ta như kẻ thù.

- Ha ha, Ngọc Như muội yên tâm. Ta cũng không định giết ông ta mà muốn sắp xếp để bắt ông ta lại, buộc ông ta giao quyền lực của Âm Minh Ti. Như vậy, ta là huyết mạch duy nhất của Từ gia dĩ nhiên có thể tiếp nhận vị trí đầu lĩnh. Đến lúc đó, ta sẽ giam lỏng ông ta ở hải ngoại, như vậy mặc dù không có tự do nhưng cũng không thể coi là bạc đãi ông ta, thậm chí sau này còn phụng dưỡng khi ông ta về già!

Liễu Không mỉm cười giải thích.

- Đáng tiếc, hai người đều quá sơ suất, bên cạnh đều có gian tế do Từ Đắc Tổ an bài. Nếu không chúng ta sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.

Triệu Nhan cũng lắc đầu, thở dài nói. Tuy nhiên, nghĩ lại thì người như Từ Đắc Tổ cũng có chút đáng thương. Phải cài gian tế ở bên cạnh con mình, từng giây từng phút đều phải tính kế với các con của mình, người như vậy sống còn có ý nghĩa gì?

Nghe đến chuyện gian tế, Liễu Không và Nhan Ngọc Như đều thở dài một tiếng. Bị người bên cạnh bán đứng, loại cảm giác này thật sự rất khổ sở. Đúng lúc này, cửa sườn đại điện mở ra, sau đó Ẩn Nương và một người con gái khác bưng khay cơm đi vào. Sau khi đặt xuống, Ẩn Nương bảo người con gái kia đi trước. còn mình tự tay xới cơm cho mấy người Triệu Nhan.

- Ẩn Nương, hôm nay tại sao không có ớt vậy?

Triệu Nhan cười ha ha nhận bát cơm của Ẩn Nương đưa. Bữa nào không có ớt là hẳn đều không vui. Từ Đắc Tổ lại nói không được bạc đãi hẳn nên Triệu Nhan đã cố ý dặn mỗi bữa đều phải làm món có ớt.

-Xin Quận vương chớ trách. Thời gian này, ở trong. kinh thành ngàng càng có nhiều người ăn ớt, mà ớt chỉ có bán ở Thượng Thủy Trang, có khi còn chưa kịp đưa tới chợ đã bị người ta mua sạch. Hôm nay, người của chúng tôi thật sự không lấy được, cho nên đành phải để Quận vương chịu ủy khuất rồi!

Ẩn Nương lập tức nhận lỗi. Nếu khiến cho Triệu Nhan không vừa ý, rất có thể sẽ khiến cho cấp trên giáng tội xuống. Đến lúc đó, họ sao có thể gánh được.

- Ha ha, không ngờ ớt đã được hoan nghênh như vậy. Đây cũng là sơ suất của ta, về sau các ngươi cố gắng chuẩn bị là được, không có cũng không sao. Dù sao thì vài năm nữa, có lẽ khắp thiên hạ đều có bán ớt rồi.

Triệu Nhan nghe tới đó lại cười ha hả. Thấy hắn không trách tội, Ẩn Nương cũng thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Nhan liền gọi Liễu Không và Nhan Ngọc Như đến cùng ăn cơm. Nhưng khi Liễu Không vừa nhận bát cơm, Triệu Nhan bỗng chỉ vào Liễu Không rồi nói với Ẩn Nương:

- Ẩn Nương, lần trước thủ lĩnh của các cô có nói đưa đến cho Liễu Không một cô gái để sinh con, tại sao đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?

Nghe Triệu Nhan bỗng nhắc tới chuyện đó, Liều Không cũng không khỏi tức giận hừ lạnh một tiếng. Ấn Nương nghe Triệu Nhan hỏi, suýt nữa thì bật cười ra tiếng, nhưng lập tức che miệng lại, thấy Liễu Không không trách tội mới trả lời:

- Khởi bẩm Quận vương, tôi nghe nói hình như có người đề nghị với đầu lĩnh, Liễu Không đại sư dù sao cũng là con trai của đầu lĩnh, ít nhất cũng phải tổ chức một hôn lễ đường hoàng. Cho nên, hiện giờ ở trong cung đang giăng đèn kết hoa chuẩn bị tổ chức hôn lễ rồi!


- Chuyện này thì chúng tôi cũng không biết. Nghe nói tân nương là do đầu lĩnh đích thân quyết định, nhưng chưa có ai nhìn thấy, có lẽ chỉ có một mình đầu lĩnh biết.

Ấn Nương cũng cau mày đáp.

- Như vậy thì kỳ quá. Hôn lễ cũng đã chuẩn bị rồi mà vẫn chưa công bố tân nương. Từ Đắc Tổ này rốt cuộc đang làm gì?

Triệu Nhan nghe đến đây cũng nhíu màu. Từ Đắc Tổ làm việc luôn không tuân theo lẽ thường.