Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 384: Thuỳ Củng Điện dưới lòng đất.




Thủy Củng Điện? Nếu không phải hai tay Triệu Nhan bị trói lại, hắn nhất định sẽ giơ tay lên dụi mắt, bởi vì hắn hoài nghĩ có phải là mắt của mình bị gì rồi không, không ngờ lại ở trong hang đá ngầm khổng lồ này nhìn thấy Thuỳ Củng Điện mà thường ngày Triệu Thự dùng để xử lý chính vụ, tuy số lần hẳn tiến cung không nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm cung điện quan trọng như vậy.

Thuỷ Củng Điện là một trong những cung điện trọng yếu nhất trong hoàng cung, quy cách và hình dạng cấu tạo đều có quy định đặc thù, thậm chí ngay cả chiều cao đều rất được chú trọng, có thể nói đó là một trong những biểu tượng của hoàng gia, tuy nhiên "Triệu Nhan lại nhìn thấy một Thuỳ Củng Điện ở trong hang đá ngầm dưới lòng đất thế này, bất kể là về quy cách hay là hình dạng cấu tạo đều giống y hệt, cho nên khi Triệu Nhan vừa nhìn thấy nó, mới khiếp sợ tột cùng, toà cung điện trước mặt này quả thật giống như in từ trong cung ra vậy.

Về phần Nhan Ngọc Như tuy không biết Thuỳ Củng Điện, nhưng có thể thấy một cung điện khổng lồ như thế này ở dưới đất cũng đủ khiến cho nàng cảm thấy khiếp sợ, dù sao thì nếu ở trên mặt đất xây dựng cung điện như vậy, cũng phải phí vô số nhân lực và vật lực, chớ nói chỉ đến là ở trong hang đá ngầm giao thông không thuận tiện thế này.

Những nữ tử ở phía trước đưa Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như đi thẳng vào trong đại điện, lúc này mới phát hiện, toà đại điện này tuy là gần giống với Thuỷ Cung Điện như đúc, nhưng khi vào trong lại phát hiện có rất nhiều điểm không giống nhau, ví dụ như ở đây không có cung nữ và thái giám đi qua đi lại, chỉ có một đại điện và hành lang trống trải, hơn nữa toà đại điện này nằm dưới lòng đất, chỉ có thể dùng lửa và đèn lồng để chiếu sáng, khiến cho cả toà cung điện mang theo vẻ u ám chết chóc, giống như một phần mộ. khổng lõ vậy.

Theo bước đi của Triệu Nhan bọn họ khi đi vào đại điện trống trải, cuối cùng cũng xem như có chút nhân khí, tuy nhiên khi Triệu Nhan nhìn thấy long ỷ ở chính giữa đại điện, lại lần nữa giật nảy mình, chỉ thấy không ngờ trên long ÿ có một xác chết khô mặc long bào đang ngồi đó, da và thịt đều vì mất nước nên trở nên vừa đen vừa nhăn, miệng cũng mở rộng, có thể nhìn thấy trong miệng đã không còn bao nhiêu răng nữa, từ đó có thể biết người này lúc chết tuổi cũng đã rất cao rồi. 

Đối với thi thể khô trên long ỷ, những nữ tử dẫn đường ở phía trước dường như đã sớm thành thói quen rồi, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn, dẫn Triệu Nhan bọn họ xuyên qua tiền điện. Dựa vào bố cục của Thuỳ Củng Điện, phía sau hẳn là thư phòng cùng chỗ nghỉ ngơi của hoàng đế, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như được những nữ tử đó dẫn vào vị trí của thư phòng, sau đó vị nữ tử dẫn đầu đó mở cửa ra, đẩy Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như vào trong, sau đó cửa bên ngoài cũng bị khoá lại.

Triệu Nhan đánh giá thư phòng này, phát hiện gần như là không có khác biệt lớn gì so với thư phòng trong Thuỳ Củng Điện của Triệu Thự, trong phòng đang thấp nến, nhưng lại không có ai cả. Xem ra những nữ tử đó tạm thời nhốt họ ở trong này rồi.

Đúng lúc này, Triệu Nhan cảm thấy Nhan Ngọc Như ở bên cạnh huých hẳn một cái, lúc hân quay đầu, nhìn thấy đôi mắt có chút kinh hoàng và tiếng kêu “ư ư” của đối phương, giống như là muốn nói gì vậy, đáng tiếc cái miệng anh đào của nàng cũng bị nhét một miếng vải bố, căn bản không thể nào mở miệng nói chuyện được.

Triệu Nhan cũng có rất nhiều lời muốn nói cùng Nhan Ngọc Như, ít nhất hắn muốn làm rõ mối quan hệ giữa đối phương và cái tổ chức bí mật này. Cho nên hiện giờ hắn nhất định phải nghĩ cách để lấy cái miếng vải bố này ra, đáng tiếc hai tay hẳn bị trói ở sau lưng. Triệu Nhan lúc trước chỉ có thể thử dùng đầu lưỡi đẩy, nhưng cái miếng vải này nhét rất chặt, hẳn đẩy cả nửa ngày trời, đầu lưỡi cũng tê luôn rồi mà vẫn không có hiệu quả.

Nếu một người khẳng định sẽ không có cách, tuy. nhiên Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như lại là hai người, Triệu Nhan gần như là lập tức nghĩ ra cách, hẳn liền xoay người đưa lưng về phía Nhan Ngọc Như sau đó. không ngừng vẫy hai tay ở sau lưng, rồi quay đầu lại ra hiệu nàng đưa mặt đến gần hai tay của mình, như vậy thì hắn có thể lấy được miếng vải bố trong miệng nàng ra rồi.

Tuy nhiên khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là, Nhan Ngọc Như tuy là hiểu ý của hân, nhưng lại đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt cũng hơi ngượng ngùng nhìn hai tay sau lưng của Triệu Nhan, điều này khiến Triệu Nhan lập tức hiểu ý của nàng, hoá ra hai tay mình bị trói vừa vặn đặt ở vị trí cái mông, nếu như Nhan Ngọc Như khom lưng đưa mặt qua, tư thái quả thật có chút bất nhã.

Triệu Nhan đối với điều này có chút dở khóc dở cười, hắn không nghĩ tới Nhan Ngọc Như cũng có mặt giống trẻ con như vậy, tuy nhiên hiện giờ là thời điểm sống còn, Triệu Nhan không thể quan tâm tới những điều nhỏ nhặt thế này được, hẳn liền đi thắng đến sau lưng của Nhan Ngọc Như, sau đó khom người đưa miệng gần hai tay của Nhan Ngọc Như, đối với điều này Nhan Ngọc Như tuy là cũng xấu hổ muốn chết, nhưng cũng chỉ đành giơ tay nắm lấy miếng vải bố trên miệng của Triệu Nhan, sau đó hai người hợp sức, cuối cùng cũng kéo được miếng vải bố trên miệng của Triệu Nhan ra.

- Hô... nghẹn chết ta rồi!

Khi miếng vải bố được rút ra, Triệu Nhan không khỏi thở dài một hơi rồi nói, đồng thời hoạt động cái miệng đã tê dại, cảm giác cảm của mình suýt chút nữa rớt ra rồi.

Lúc này Nhan Ngọc Như đỏ mặt xoay người lại, ánh mắt có chút không dám nhìn Triệu Nhan, tuy nhiên Triệu Nhan lại không lo được nhiều như vậy, liền đi qua cân miếng vải bố trên miệng nàng xuống, hô hấp của hai người gần như là hoà vào nhau, điều này càng, khiến cho Nhan Ngọc Như càng thêm kinh hãi, theo bản năng liền lùi về phía sau, cuối cùng cũng khiến cho miếng vải bố trong miệng nàng được kéo ra. 

- Nhan nương tử, hoàn cảnh bắt buộc, mong nàng chớ trách tội!

Triệu Nhan vội vàng mở miệng giải thích.

- Không... Không sao!

Nhan Ngọc Như vẫn có chút bối rối nói, lúc trước ở trong túi không nhìn thấy nhau thì cũng xem như thôi, hiện giờ lại thân mật cùng Triệu Nhan như vậy, khiến nàng cảm thấy tim của mình cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.

- Nhan nương tử, cô và Liễu Không là huynh muội, hiện giờ Liễu Không sống chết thế nào còn chưa rõ, chúng ta cũng bị người khác bắt cóc, ta đoán những người bắt chúng ta hắn là đám người tập kích Hương Tích Tự, cũng chính là cái tổ chức thần bí cấu kết vị Liêu Quốc, cô có biết cái tổ chức thần bí này rốt cuộc có lai lịch gì không?

Lúc này Triệu Nhan lo lảng hỏi, hiện giờ hắn nhất định phải làm cho rõ thân phận của những người bắt cóc mình, như vậy mới có thể nghĩ được cách thoát thân.

Nghe thấy Triệu Nhan dò hỏi quan hệ giữa mình và những người đó, trên gương mặt của Nhan Ngọc Như lộ ra vẻ do dự, nàng không dễ gì mới có thể thoát thân ra được, quả thật là không muốn nhắc lại chuyện xưa, tuy nhiên hiện giờ tình thế lại rất nguy cấp, liền đành bất đắc đĩ mở miệng nói:

- Quận vương hãy yên tâm, tuy ta cũng không biết đại ca đang ở đâu, nhưng huynh ấy sẽ không xảy ra chuyện, bởi vì người tập kích Hương Tích Tự và người bắt cóc chúng ta, đều là thủ hạ của phụ thân ta, y tuy không có tình cảm gì với huynh muội chúng ta, nhưng cũng không làm tổn thương chúng ta một cách vô cớ.

- Phụ... Phụ thân cô?

Triệu Nhan nghe đến đây khiếp sợ đến há to miệng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới hai huynh muội Nhan Ngọc Như lại có quan hệ này với cái tổ chức. thần bí, tuy nhiên ngay sau đó hắn lại lần nữa truy hỏi

- Nếu nói vậy, cô và Liễu Không cũng là thành viên trong cái tổ chức thần bí đó?

- Không phải!

Khiến Triệu Nhan bất ngờ đó là, Nhan Ngọc Như lại kiên định lác đầu nói:

- Đại ca ta là một người rất có chủ kiến, từ sau khi hiểu chuyện, đã xảy ra xích mích với phụ thân, sau đó tức giận rời khỏi nhà, bước chân vào cửa phật, trở thành một cao tăng nổi danh, không bao giờ qua lại gì với phụ thân nữa... Về phần ta..

Khi nói đến bản thân, trên vẻ mặt của Nhan Ngọc Như lộ ra vẻ thương cảm, nước mắt cũng ngập đầy khoé mắt, tuy nhiên cuối cùng vẫn kiên cường mà nói:

- Từ nhỏ ta đã được gửi đến nhà người khác để nuôi dưỡng, sau khi lớn hơn một chút, liền bị phụ thân đưa đến kinh thành, lúc đó ta vốn cho là có thể cùng sống với phụ thân, nhưng không ngờ phụ thân ông ấy chỉ xem ta như một công cụ có thể lợi dụng, đưa ta đến thanh lâu học cầm kỳ thi hoạ, sau khi lớn lên trở thành hành thủ của Đông Kinh Thành, dùng cách này để thu thập tình báo,

- Trên... Trên đời này tại sao lại có loại phụ thân nhẫn tâm như vậy?

Triệu Nhan nghe đến đây cũng không khỏi có chút phân nộ nói, hẳn cũng là một người có con gái, đối với Tiểu Tư Nguyệt quả thật là súng đến tận trời, thế nhưng phụ thân của Nhan Ngọc Như lại đưa nàng vào trong thanh lâu, tuy chỉ là người bán nghệ không bán thân, nhưng vẫn là thân phận tỉ tiện, khó trách mỗi Tần khi hắn nhìn thấy Nhan Ngọc Như, nàng đều là bộ. dáng lạnh như băng kia, phỏng chừng điều đó cũng có liên quan đến quá trình trưởng thành khó khăn của nàng. 

- Đại ca nói phụ thân đã điên rồi, vì cái gọi là phục quốc gì đó, ông nguyện ý trả bất kỳ cái giá nào, chớ nói chỉ chỉ là thân tình.

Nhan Ngọc Như nhìn thấy Triệu Nhan phẫn nộ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, lập tức lăn nữa mở miệng nói.

- Phục quốc?

Triệu Nhan nghe đến đây đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lại nghĩ tới tin tức có được từ chỗ của Hoàng Ngũ Đức, liền không kìm nối mà truy hỏi:

- Nhan nương tử, ta biết tổ chức của phụ thân cô là thế lực tàn dư của quốc gia nào đó ở phương nam lúc trước, chỉ là không biết các người rốt cuộc là người của quốc gia nào, muốn khôi phục nước nào?

Nghe thấy câu hỏi này của Triệu Nhan, chỉ thấy Nhan Ngọc Như lại lần nữa than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Nhan một cái nói;

- Kỳ thật ta không phải họ Nhan, họ Nhan là họ của dòng họ mẫu thân ta, họ thật của ta hẳn phải là Từ, tổ tiên cũng từng là vua một nước, đáng tiếc lại bại trong tay của Thái Tổ, chịu đủ nhục nhã mà chết.


- Khụ.. cái này...

Triệu Nhan nghe đến đây cũng có chút xấu hổ, tư tưởng của hẳn và những người của thời đại Bắc Tống này có sự khác biệt lớn, cho dù đã trải qua vài năm mài giũa, nhưng vẫn không thể nào tiêu trừ hoàn toàn, ví dụ như vấn đề trước mắt này, có thể là khi Nhan Ngọc Như vừa nhắc đến họ thật của nàng, những người khác liền có thể đoán ra được lai lịch của nàng, nhưng Triệu Nhan lại như lạc trong sương mù. 

Nhan Ngọc Như nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Triệu Nhan, cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn sau đó mới chuẩn bị nói với Triệu Nhan về tổ tiên của mình, tuy nhiên chưa đợi nàng mở miệng, bỗng từ ngoài cửa truyền tới một thanh âm khàn khàn:

- Ngọc Như, ngươi nhanh như vậy đã muốn nói gốc gác của chúng ta cho người ta biết rồi hay sao?