Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 374: Nhúng tay vào công tác hải mậu.




Nghe được Nhan Ngọc Như hỏi mình nên lựa chọn như thế nào, Liễu Không chưa vội trả lời, ngược lại chỉ mỉm cười nhìn Nhan Ngọc Như hỏi:

- Ngọc Như, nếu phụ thân sẽ gây bất lợi cho quận vương, đến lúc đó muội sẽ làm như thế nào?

-Ta?

Nhan Ngọc Như nghe huynh trưởng hỏi lại cũng sửng sốt, sau đó trên mặt cũng lộ ra thần sắc mê man, qua một hồi lâu, nàng lúc này mới lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, nhưng ta rất thích cuộc sống bây giờ, cũng không hy vọng sẽ lại giúp kẻ xấu làm điều ác.

- Ngọc Nhự, từ nhỏ tính tình của muội cũng có chút yếu đuổi, nếu không cũng sẽ không bị người kia lấy thân tình uy hiếp muội nhiều năm như vậy.

Nghe được muội muội trả lời, Liễu Không cũng. thở dài nói.

- Đại ca, huynh....

Nhan Ngọc Như nghe Liễu Không nói cũng là sửng sốt, bởi vì nàng nghe trong lời Liễu Không có một tia ý tứ hàm xúc.

- Nếu đến cuối cùng, không thể để ông sai lại càng sai, tuy nhiên chuyện này muội không cần phải xen vào, hết thảy ta thì sẽ xử lý!

Liễu Không lúc này vô cùng tỉnh táo nói, chỉ là nói xong lời cuối cùng trên mặt cũng hiện lên một chút thần sắc thống khổ, nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ, y cũng không muốn đi đến bước cuối cùng này.

- Đại ca huynh muốn làm gì, phụ thân hành tung bí ẩn, ngay cả chúng ta cũng không biết thân phận chân chính của ông, hơn nữa trong tay ông còn nằm giữ một lực lượng cường đại, sau lưng lại có sự ủng hộ của Liêu quốc, hiện tại Liêu quốc tuy rằng nội loạn, nhưng lực lượng của bọn chúng ở Đại Tống lại không có chịu ảnh hưởng, đại ca một mình huynh làm sao có thể đấu lại?

Nhan Ngọc Như nghe được Liễu Không nói không khỏi sốt ruột khuyên nhủ, nàng sớm đã không còn có bất luận cái gì là thân tình rồi, cũng chính bởi vì vậy, nàng càng không hi vọng người ca ca duy nhất trước mất xảy ra chuyện gì.

- Ngọc Như muội yên tâm đi, ta hiểu người kia hơn muội nhiều, thậm chí từ vài năm trước, ta cũng đã biết thân phận chân chính của ông ta rồi!

Liễu Không nói tới đây, trên khóe miệng cũng không kìm được lộ ra một tỉa cười lạnh. Cũng chính là đã biết thân phận chân chính của người kia, về sau hắn đối với người kia liền không còn có bất cứ tình cảm nào, thậm chí có thể nói có chút căm hận.

- Nhưng cho dù là đã biết thân phận của ông, đại ca huynh có năng lực bắt được ông ấy sao, mặt khác đại ca cũng đừng thương tổn ông được không? Dù sao ông là phụ thân của chúng ta!

Nhan Ngọc Như nói xong lời cuối cùng, trên mặt cũng lộ ra thần sắc thống khổ. Bất kể phụ thân dù ác nghiệt vô tình thế nào, nhưng trong lòng nàng vẫn xem đối phương là người thân của nàng.

- Yên tâm đi, ta đã có một kế hoạch toàn vẹn, chỉ cần bắt ông ta lại, sau đó mang theo ông ta rời khỏi nơi này là được, tuyệt đối sẽ không thương tổn ông ta.

Liễu Không lúc này cũng thở dài nói, tuy rằng y hết sức thống hận cái kẻ gọi là phụ thân, nhưng thân là đứa con, y cũng tuyệt đối không thể làm ra chuyện giết cha này.

Nghe đượnói cho mình biết.

Lúc chiều, Liễu Không vẫn như cũ đi Hiển Vi quán nghe Triệu Nhan giảng bài, sau đó lại cùng Triệu Nhan cáo biệt, trở lại Hương Tích Tự. Chỉ có điều Liễu Không vừa mới về tới chỗ ở, lập tức căm bút viết thư. Sau đó lại từ trong trắc viện lấy ra một con bồ câu đưa tin, đem thư cột vào chân nó rồi để nó bay đi, về phần kế tiếp hắn cũng chỉ có thế đợi, dù sao hắn cũng không biết khi nào người kia sẽ xuất hiện?

Hôm nay Triệu Nhan vô cùng khó khăn được một lăn rảnh rỗi, liền tranh thủ đi xe ngựa vào hoàng cung, mặt khác Đức Ninh công chúa, Bảo An công chúa và Thọ Khang Công chúa ba người các nàng cũng cùng đi. Lần này bọn họ tiến cung chủ yếu vẫn là vì giải quyết chuyện đội tàu Đức Ninh công chúa gặp phải phiền toái, mà người có thể giải quyết phiền toái này, cũng chỉ có Triệu Thự thôi.

- A, tỷ đệ bốn người các con sao lại cùng đến thế này?

Triệu Thự đang phê duyệt tấu chương nhìn thấy Triệu Nhan bốn người bọn họ cùng tiến vào, lập tức hết sức kinh ngạc mà nói. Lại nói tiếp từ khi Triệu Nhan ra ngoài thành ở, Bảo An công chúa và Thọ Khang Công chúa cũng hàng năm ở tại chỗ Triệu Nhan, tiểu nhỉ tử Triệu Quần cũng đã ở chỗ Triệu Nhan học tập, cảnh này khiến bên cạnh Triệu Thự chỉ còn lại có Triệu Húc đứa con lớn nhất này ở bên.

- Ha ha, từ khi Tam đệ chữa trị bệnh của phụ thân, tỷ muội chúng con đã sớm nghĩ tới việc đến thăm phụ thân rồi.

Đức Ninh công chúa lớn tuổi nhất, đương nhiên là người đầu tiên mở miệng cười nói, lúc này Bảo An công chúa và Thọ Khang Công chúa cũng tiến lên lại ân cần thăm hỏi Triệu Thự sức khỏe như thế nào, điều này làm cho Triệu Thự cũng cao hứng liên tục cười to.

Đức Ninh công chúa các nàng ba người cùng Triệu Thự nói chuyện, Triệu Nhan cũng ở một bên thỉnh thoảng chen vào vài câu, cuối cùng Đức Ninh công chúa các nàng mới đứng dậy cáo từ, bởi vì mấy người các nàng còn phải vào trong cung thỉnh  an Tào Thái hậu và Cao Hoàng hậu, đối với chuyện này Triệu Thự cũng không có giữ các nàng, chỉ dặn dò các nàng ngày sau phải thường xuyên đến thăm mình.

Đợi cho Đức Ninh công chúa đi rồi, Triệu Thự lúc này mới nhìn về phía Triệu Nhan cười ha hả mà hỏi:

- Nói đi, hôm nay tỷ đệ các ngươi bỗng nhiên cùng đi gặp ta, nhất định là không có lòng tốt vậy nha, có phải lại gặp phải phiên toái gì hay không?

- Ha hả, phụ thân ngài lại nghĩ oan cho chúng nhỉ thần rồi, lăn này nhi thăn và các tỷ tỷ đến, thật ra là có một việc có thể phát tài muốn cùng với phụ thân ngài thương lượng.

Triệu Nhan nghe được Triệu Thự nói cũng cợt nhả mà trả lời.

- Phát tài?

Triệu Thự nghe thế đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười lớn mở miệng nói:

- Trẫm cũng không có rảnh rỗi cùng tỷ đệ các ngươi buôn bán, cho nên có phát tài gì, cũng là các ngươi tự mình đi làm đi!

Nhìn đến Triệu Thự không có hiểu được ý tứ của mình, Triệu Nhan lập tức giải thích:

- Phụ thân ngài đã hiểu lầm, nhỉ thần không chỉ nói việc buôn bán, mà là muốn vì triều đình mở một đường tài lộ, có đường tài lộ này, không dám nói khiến triều đình ta về sau không hề thiếu tiền, nhưng tiền lời hàng năm tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của phụ thân! 

Triệu Thự nghe được lời Triệu Nhan nói cũng không khỏi khiếp sợ nhìn hắn, ông lý giải tính cách của Triệu Nhan, nếu không có vạn toàn nằm chắc, chỉ sợ hắn tuyệt đối không dám nói ra những lời này. Nghĩ đến đây, điều này làm cho Triệu Thự không khỏi có chút kích động nói:

- Nhan nhị, con nói tài lộ rốt cuộc là chỉ cái gì?

- Đường tài lộ này kỳ thật là triều đình chú ý tới rồi, là giao dịch hải mậu phía nam.

Triệu Nhan cười nhạt mở miệng nói.

- Hải mậu?

Triệu Thự nghe đến đó không khỏi có chút thất vọng nói:

- Ta biết hải mậu có tiền lời vô cùng lớn, nhưng cũng mang tính phiêu lưu to lớn, triều đình lại không thể giống những thương nhân kia vận chuyển hàng hóa đi bán, chỉ có thể thu một ít thu nhập từ tiền thuế, như vậy thu vào tuy rằng không ít, nhưng kỳ thật cũng rất có hạn!

- Ha hả, phụ thân sai lầm rồi, lợi ích có thể lớn hơn không chỉ như người thấy, những thứ khác không nói, chỉ riêng sản vật phong phú ở hải ngoại, cũng đủ để Đại Tống ta thèm nhỏ dãi rồi... 

Triệu Nhan nói xong liền đem những sản vật ở hải ngoại mà mình biết nói một lần, đặc biệt là sản vật Nam Dương (cách gọi Indonesia thời này), tỷ như hương liệu, hoàng kim, mỏ đồng, gạo, các loại lương thực, mấy thứ này đều là nhu cầu cấp bách của Đại Tống, nghe Triệu Nhan nói mà ánh mắt Triệu Thư ngày càng sáng rỡ.

Thật vất vả đợi cho Triệu Nhan nói xong, Triệu Thự nước miếng cũng đều chảy ra rồi, ông cũng là lần đầu tiên mới biết được, hoá ra nơi vẫn bị Đại Tống coi là hoang dã như Nam Dương thật không ngờ dồi dào sản vật như vậy. Tuy nhiên rất nhanh Triệu Thự lại lắc đầu thở dài nói:

- Nhan nhị, con nói mấy thứ này mặc dù tốt, nhưng đều là của người khác, hơn nữa khoảng cách lại xa, chúng ta cũng không thể dong thuyền chém giết đi?

Ta còn thật muốn chém giết. Trong lòng Triệu Nhan nghĩ đến, tuy nhiên những lời này hẳn chỉ dám nghĩ một chút, dù sao thời đại này và đời sau không giống nhau, đây là một thời đại chú ý lễ nghĩa liêm sĩ, làm chuyện gì đều phải chú ý danh tiếng, nếu ham của cải của người khác mà đi cướp bóc, vậy tuyệt đối sẽ bị người trong thiên hạ hợp nhau tấn công, Triệu Nhan cũng không muốn trên lưng bị mang tiếng xấu.

- Phụ thân, đoạt khẳng định không thể đi đoạt, tuy nhiên chúng ta lại có thế cùng dân bản xứ này buôn bán, tơ lụa, đồ sứ của chúng ta đều vô cùng dễ bán, có khi chỉ căn một cái chén đĩa, là có thể đối về một bó lớn hương liệu và hoàng kim, việc kinh doanh tốt vậy đương nhiên không thể buông tha.

Triệu Nhan nghĩ một đẳng nói một nẻo mở miệng nói:

- Nhưng buôn bán trên biển không phải đã làm như vậy rồi sao?

Triệu Thự lúc này cũng kỳ quái hỏi, ông không rõ ý hải mậu hiện giờ và hải mậu Triệu Nhan nói có gì khác nhau?

- Phụ thân, hiện tại Đại Tống chúng ta đích xác không hề thiếu hải thương làm hải mậu kinh doanh, bao gồm đại tỷ hiện cũng có một đội tàu, nhưng này đó buôn bán trên biển lại không có một tổ chức thống nhất, giữa các hải thương cũng không có liên hệ, thậm chí còn có thể bởi vì kinh doanh mà triển khai cạnh tranh, đây đối với phát triển hải mậu mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt.

Triệu Nhan nói tới đây dừng một chút, tiếp theo lại mở miệng nói:

- Mặt khác buôn bán trên biển, sợ nhất là hai chuyện, đầu tiên là sóng gió trên biển, đây là thiên tai, chúng ta chỉ có thể hết sức tránh, mặt khác cải tiến con thuyền, gia tăng tính an toàn. Thứ hai là hải tặc, những hải tặc này ở trên mặt biển hoành hành ngang ngược, thậm chí là làm vương làm tướng, thu thuế thuyền nặng, chống lại kết cục là hủy thuyền vong mạng, có thể nói nguy hại của bọn hải tặc đã vượt qua thiên tai, cũng là điều làm dân buôn khiếp sợ nhất.


- Chờ một chút, triều đình ra mặt tổ chức buôn bán trên biển không thành vấn đề, nhưng nếu phái chiến thuyền ra, mỗi lần đều phải có không ít tiêu phí, triều đình không đủ sức!

Triệu Thự lúc này bỗng nhiên ngắt lời Triệu Nhan nói.

Nghe được lời Triệu Thự, Triệu Nhan cũng cười ha ha nói:

- Phụ thân sao lại hồ đỡ như vậy, chúng ta là triều đình tự nhiên không thể chỉ trợ lực mà lại không thu tiền, việc buôn bán trên biển đã được triều định bảo hộ, tự nhiên sẽ phải nộp lên một phần thuế từ thu nhập, mặt khác triều định cũng có thể tham dự vào việc hải mậu, đây đều là tiền đó.