Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 359: Trùng hợp hay là cái bẫy?.




- Uyển Linh nàng đang nói cái gì thế? Ta lừa dối nàng cái gì chứ? Nàng đã biết chân tướng gì chứ? Triệu Nhan liền truy hỏi theo. Hắn thực sự sắp bị Âu Dương Uyển Linh làm cho hồ đồ rồi. Hơn nữa bây giờ xem ra giữa hai người rõ ràng là có cái gì đó hiểu lầm.

Thấy bộ dạng bất đắc dĩ của Triệu Nhan, Âu Dương Uyển Linh không khỏi có chút nghỉ ngờ vào sự phán đoán của mình. Tuy nhiên, ngoài mặt vẫn vô cùng thương tâm nói: - Quận Vương người hùng tài đại lược, muốn kế thừa hoàng vị là điều rất bình thường, chỉ là.

- Ai nói ta muốn kế thừa hoàng vị chứ? Âu Dương Uyển Linh vẫn chưa nói hết, Triệu Nhan liền cắt ngang lời. Ngoài ra hắn còn thực sự muốn biết chuyện vì sao Âu Dương Uyển Linh lại nhắc chuyện liên quan đến kế thừa hoàng vị?

- Lẽ nào Quận Vương không muốn kế thừa hoàng vị sao? Âu Dương Uyển Linh thấy Triệu Nhan ngắt ngang lời mình, ngược lại còn hỏi lại mình.

- Đương nhiên không muốn kế thừa hoàng vị rồi. Hoàng vị rõ rằng là của đại ca ta, vì sao ta lại muốn đi cướp chứ? Triệu Nhan nói với vẻ mặt đương nhiên. Nếu không phải người hỏi vấn đề này là Âu Dương Uyển Linh, hân e là đã chẳng muốn trả lời câu hỏi này nữa rồi.

Âu Dương Uyển Linh nghe thấy câu trả lời của Triệu Nhan rõ ràng cũng hơi sửng sốt. Nhưng ngay sau đó nàng lại có chút không tin, liền thử hỏi lại lần nữa:

- Quận Vương thực sự không định thừa kế hoàng. vị sao?

Mặc dù Triệu Nhan không hiểu Âu Dương Uyển Linh muốn chia tay mình có liên quan gì tới việc kế thừa hoàng vị, nhưng kế thừa hoàng vị chắc chắn là phát huy được vai trò quan trọng trong đó, do đó chỉ biết bất đắc dĩ giải thích: - Uyển Linh, có lẽ hoàng vị trong mắt người khá rất có sức hấp dẫn, nhưng đối với ta mà nói thì hoàng vị lại là gánh nặng rất lớn. Hơn nữa chỉ cần ngồi ở vị trí đó, cả người hoàn toàn sẽ bị ràng buộc, cũng không còn được tùy ý làm những việc mà mình thích, thậm chí còn có thể phải bỏ đi một số thứ. Điều này đối với ta mà nói đều là chuyện cực kỳ vất vả.

Khi Triệu Nhan nói tới đây, liền nói tiếp: - Hơn nữa, tính của ta cũng thực sự không thích hợp làm Hoàng đế. Tài năng của bản thân cũng không thích hợp làm Hoàng đế. Nàng đừng thấy ta nào là vẽ tranh, nào là dạy học, bộ dạng dường như rất tài hoa, nhưng làm Hoàng đế thì không cần những thứ đó, mà là khả năng chấp chính thực sự. Nếu xét từ phương diện này mà nói, đại ca của ta Triệu Húc còn mạnh hơn ta gấp bội lần. Cho nên, bất luận là con người trên thế giới nghĩ thế nào, ta thì tuyệt đổi không thể mà cũng không bằng lòng kế thừa hoàng vị!

Nghe Triệu Nhan giải thích chỉ tiết như vậy, Âu Dương Uyển Linh cũng ngây người ra, hồi lâu sau mới lẩm bẩm tự nhủ: - Nhưng người bên ngoài đều nói Quận Vương muốn kế thừa hoàng vị, ngay cả tổ phụ cũng nói như vậy. Hơn nữa, người còn nói Quận Vương bây giờ đang tích lũy năng lượng, cưới Dĩnh nhỉ muội muội liên hôn với nhà tướng, bây giờ lại tiếp cận ta, đó chính là dựa vào lực lượng của tổ phụ, từ đó tăng thêm vốn để cướp lấy hoàng vị.

- Cái gì? Âu Dương tướng công sao lại nói về ta như vậy? Khó trách nàng lại muốn rời xa ta!Triệu Nhan nghe tới đây cũng không khỏi buồn bực hét lên một tiếng. Lúc này, hắn hầu như đã hiểu vì sao Âu Dương Uyển Linh lại muốn rời xa mình. Hóa ra nàng cho rằng mình tiếp cận nàng lại có mục đích. Điều này đối với người phụ nữ sỉ tình như Âu Dương Uyến Linh mà nói, đương nhiên là một sự đả kích rất lớn, thậm chí không thể nào chấp nhận được kết quả, do đó mới nói ra muốn chia tay với Triệu Nhan.

- Quận Vương thực sự không phải vì hoàng vị mà tiếp cận Uyến Linh chứ? Lúc này Âu Dương Uyến Linh dùng ánh mất đáng thương nhìn Triệu Nhan hỏi. Một mặt nàng muốn một lăn nữa xác nhận thật giả của chuyện này. Ngoài ra, nàng cũng vô cùng hối hận, nếu không phải Triệu Nhan truy hỏi muốn làm rõ lý do của chuyện này, e là giữa hai người họ sẽ có sự hiểu lầm rất lớn.

- Chính trong hai năm nay, ta đã từng hai lần cứu tính mạng của đại ca ta. Nếu ta có suy nghĩ gì với hoàng vị, liệu có thể làm như vậy không? Triệu Nhan cũng vô cùng bất đắc dĩ nói. Xem ra trong khoảng thời gian này, biểu hiện của hắn quá là ưu tú, đã khiến cho không ít người có những suy đoán về hắn. Cũng may mà hẳn đã liên tục hai lăn cứu sống tính mạng của Triệu Húc mới khiến cho huynh đệ họ không có vì hoàng vị mà rạn nứt.

Âu Dương Uyển Linh cũng là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, nghe thấy Triệu Nhan đã liên tiếp cứu Triệu Húc hai lần, điều này cũng khiến nàng cuối cùng đã hiểu Triệu Nhan thực sự không có ý nghĩ gì về hoàng vị. Đương nhiên cũng không thể vì hoàng vị mà tiếp cận mình. Điều này cũng khiến cho nàng thoáng chốc cảm thấy thoải mái vô cùng, thậm chí cả người như mềm nhữn ra, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà Triệu Nhan đã bước như tên bản lên đỡ lấy eo thon của nàng.

- Uyển Linh nàng không sao chứ? Triệu Nhan lại một lần nữa sợ hãi nhảy dựng lên. Vừa rồi, sắc mặt của Âu Dương Uyển Linh rất tiều tụy, bây giờ lại còn suýt bị ngã, điều này khiến cho Triệu Nhan không khỏi lo lắng.

- Ừm, ta ta không sao. Âu Dương Uyển Linh cũng là lần đầu tiên bị đàn ông ôm vào trong lòng. Điều này cũng khiến cho toàn thân mềm nhữn ra, lại cộng thêm sức khỏe vốn đã có chút yếu ớt, càng khiến cho nàng, nhất thời không đứng vững được, đồng thời trên mặt cũng nóng bừng lên, căn bản không dám nhìn Triệu Nhan.

Triệu Nhan thật ra cũng không cảm thấy điều gì, liền dìu Âu Dương Uyển Linh ngồi xuống giường, sau đó rót cho nàng một ly nước, chờ tới khi Âu Dương Uyển Linh uống hớp nước, hơn nữa sắc mặt cũng đã khá hơn nhiều rồi Triệu Nhan mới thấy yên tâm. Tuy nhiên, lúc này Âu Dương Uyển Linh lại có chút hối hận nói: - Đều tại ta đã trách nhầm Quận Vương rồi. 

- Không sao, chỉ cần giữa chúng ta không có hiểu lầm là được rồi! Triệu Nhan thật ra cũng không trách Âu Dương Uyển Linh, dù sao nàng vốn chính là một người phụ nữ rất thành thật về mặt tình cảm. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhớ ra một chuyện, liền không hiểu hỏi: -Uyển Linh, nàng nói nàng nghe tổ phụ nàng nói ta muốn kế thừa hoàng vị, chuyện này sao ông lại có thể nói cho nàng biết chứ?

Đồng thời với việc Triệu Nhan đưa ra câu hỏi này, trong lòng bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, đó chính là Âu Dương Tu không phải là hối hận về chuyện giữa mình và Âu Dương Uyển Linh rồi chứ? Cho nên mới cố ý nói cho Âu Dương Uyển Linh biết, chính là để Âu Dương Uyển Linh rời xa mình.


Nhưng lời của Âu Dương Uyển Linh lại nhanh chóng phủ định suy đoán của Triệu Nhan. Chỉ thấy nàng ngượng ngùng nói: - Tổ phú không thể nói ra những chuyện này trước mặt ta được. Nhưng lần trước học sinh của tổ phụ Tăng Củng tới thăm, Tăng tiên sinh đã từng dạy ta và hai đệ đệ, vì vậy ta theo lễ mà tới dâng trà, không ngờ vừa tới bên ngoài thư phòng, lại nghe thấy hai người tổ phụ đang thảo luận về chuyện của Quận Vương, sau đó.

Triệu Nhan nghe tới đây cũng xem như là hiểu rồi, có lẽ là Âu Dương Tu cũng giống như những người khác, cảm thấy mình hiện giờ dùng việc dạy học để tăng thêm danh vọng, là để sau này tranh ngôi vị với Triệu Húc. Thậm chí còn thấy mình tiếp cận Âu Dương Uyển Linh cũng là vì lôi kéo sự súng ái của ông ta. Kết quả là những lời này lọt vào tai Âu Dương Uyển Linh, liền khiến cho nàng lo lắng, kết quả là đã xảy ra hiểu lầm của ngày hôm nay.

Nhưng tiếp theo đó Triệu Nhan lại nghĩ, hôm nay khi mình tới gặp Âu Dương Tu, biểu hiện của ông ta cũng có chút kỳ lạ, xem ra cũng có lẽ là biết chuyện Âu Dương Uyển Linh muốn chia tay mình rồi. Khi đó ông ta dù không có biểu hiện ra, nhưng bây giờ Triệu Nhan nghĩ lại, lại cảm thấy hình như ông ta rất thích chuyện này. Xem ra trong lòng ông ta vẫn không tán đồng chuyện giữa mình và Âu Dương Uyển Linh. Thậm chí, Triệu Nhan còn nghỉ ngờ Âu Dương Uyến Linh liệu có phải đã mắc bẫy của Âu Dương Tu rồi? Nói không chừng ông ta cùng với Tăng Củng đã cố ý nói để cho Âu Dương Uyển Linh nghe thấy.

Nghĩ tới khả năng này là do Âu Dương Tu giở trò bên trong, Triệu Nhan cũng không khỏi có chút tức giận. Nhưng khi hẳn gặp Âu Dương Uyển Linh, lại rất nhanh chóng tan biến đi cơn giận. Âu Dương Tu không phải không muốn gả cháu gái cho mình sao? Vậy mình sẽ cố tình mang Âu Dương Uyển Linh đi, dù sao ngày xưa là ông ta đã đồng ý chuyện của mình và Âu Dương Uyển Linh, bây giờ có hối cũng muộn rồi.

- Uyển Linh, ta nghe nói bệnh của Âu Dương phu nhân đã khỏi rồi, nhưng bản thân nàng lại khiến cho mình yếu đi. Lần trước cũng như vậy, nàng cũng quá là không biết yêu quý bản thân mình. Ta thấy chỉ bằng nàng vẫn nên chuyến tới biệt viện đi. Hơn nữa cũng, sắp khai giảng rồi, nàng có lẽ cũng đã đồng ý với ta sẽ tới trường làm lão sư rồi, tới khi đó chúng ta cùng dạy những học sinh ngoan ngoãn đó, nàng thấy sao? Triệu Nhan lúc này mỉm cười nói.

- Quá tốt rồi, vốn sau khi sức khỏe của tổ mẫu khỏe lại, ta cũng định quay vẽ, nhưng tổ phụ lại vẫn luôn muốn ta ở lại thêm vài ngày. Ta cũng lo lẳng cho bệnh tình của tổ mẫu lại tái phát, cho nên vẫn cứ ở lại đây cho tới giờ. Nói ra ta cũng đã lâu röi không có nghe Quận Vương giảng bài rồi.

Âu Dương Uyển Linh nghe thấy đề nghị này của Nhan liền vui vẻ nói. Đối với người phụ nữ bị rơi vào bẫy ái tình, đương nhiên là hy vọng có thể ở bên người đàn ông mình yêu thương cùng nhau làm mọi việc.


- Ha ha, chỉ là hiểu lãm thôi. Uyển Linh đã đồng ý ngày mai tới biệt viện rồi, hơn nữa còn muốn làm lão sư trong trường tiểu học mà ta xây dựng, hy vọng Âu Dương tướng công bỏ quá cho! Triệu Nhan mim cười nói, đồng thời cũng quan sát kỹ phản ứng của Âu Dương Tu.

Quả nhiên, Âu Dương Tu nghe thấy Triệu Nhan nói như vậy vẻ mặt cứng đờ, ngay cả nụ cười cũng có chút miễn cưỡng. Điều này đã khiến cho Triệu Nhan càng nghỉ ngờ toàn bộ câu chuyện rất có khả năng chính là Âu Dương Tu đứng sau giở trò. Tuy nhiên, hắn cũng không có vạch mặt ngay, dù sau hắn cũng không có bất kỳ bằng chứng nào.

- Ha ha, không có gì là được rồi! Rất nhanh Âu Dương Tu đã khôi phục trở lại. Nhưng rất nhanh đã thấy ông nói với Triệu Nhan.

- Quận Vương, nghe nói ở ngoài thành không những xây dựng một trường tiểu học, đồng thời cũng đã thiết lập một cái gọi là trường quân đội, chỉ là không biết trường quân đội này có vai trò gì?