Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 346: Tới chỗ Cổ Thiên Kiệt.




Nghe thấy có người gọi mình, Triệu Nhan quay đầu nhìn lại, kết quả lại phát hiện có một người từ trong góc Hiển Vi quán đi ra, điều này khiến hộ vệ bên cạnh hẳn rất đồi căng thẳng, nhưng khi cái bóng này đi ra, nhờ ánh trăng sáng ngời, Triệu Nhan lại phát hiện người đi tới lại là Cổ Thiên Kiệt vẫn luôn ở Hiển Vị quán dưỡng bệnh.

- Ha ha, Cổ tiên sinh sao ngài lại ở chỗ này, sao Tiểu Cốt không ở bên cạnh chăm sóc ngài?

Nhìn thấy là Cổ Thiên Kiệt đi tới, Triệu Nhan lập tức tách khỏi các hộ vệ cười nói, hẳn và Cổ Thiên Kiệt chính là bạn cùng chung hoạn nạn, giữa hai người đương nhiên có một sự tín nhiệm vô cùng.

Chỉ thấy Cổ Thiên Kiệt từ từ thong thả bước tới trước mặt Triệu Nhan hành lễ cười nói:

- Quận vương dựa vào những bài giảng nhiều ngày nay mà thanh danh đại chấn, tất cả những người đến đây nghe giảng đều khen Quận vương không dứt miệng, tại hạ đây trước tiên phải chúc mừng Quận vương một tiếng rồi!

- Ha ha, một chút hư danh đâu đáng nhắc tới, trái lại sức khỏe Cổ tiên sinh người thế nào, cần bao lâu nữa mới có thể bình phục, ta thật chờ mong ngài xuống núi giúp ta một tay đây!

Triệu Nhan lại cười lớn mở miệng nói.

Lúc trước bọn họ cùng nhau từ chỗ người Nữ Chân trở lại Đại Tống, bệnh tình Cổ Thiên Kiệt vô cùng nghiêm trọng, cho nên Triệu Nhan đưa y đến Hiển Vi quán, nhờ Tào Dật và Trực Lỗ Cổ hai vị thần y trị bệnh cho y, lần trước trong tết Nguyên Tiêu gặp Tiểu Cốt, nàng nói sức khỏe Cổ Thiên Kiệt khôi phục không tệ, có điều khi Triệu Nhan phát hiện Chu Đồng bên cạnh Tiểu Cốt muốn nói lại thôi, lúc ấy quá nhiều vấn đề muốn hỏi, hiện giờ sau khi chuyển về biệt viện, hẳn lại cả ngày bận rộn, thiếu chút nữa quên luôn cả chuyện Cổ Thiên Kiệt dưỡng bệnh, cho tới hôm nay mới nhớ tới hỏi thăm bệnh tình y, nói tới thật đúng là có chút ngượng ngùng.

- Ha ha, nhờ phúc Quận vương, không nghĩ tới ngài còn có thể mời được đại thần y của Đại Tống và Đại Liêu giúp đỡ Cổ mỗ xem bệnh, hiện giờ tốt hơn nhiều rồi, thậm chí có thể đi lại được thế này, chỉ tiếc...

Nói tới thời gian này, Cổ Thiên Kiệt bỗng nhiên lộ vẻ ảm đạm, điều này khiến trong lòng Triệu Nhan trầm xuống, lập tức không kìm nổi truy hỏi: 

- Chỉ tiếc cái gì, chẳng lẽ thầy thuốc xem bệnh còn có gì bất thường hay sao?

Nhìn bộ dáng Triệu Nhan, Cổ Thiên Kiệt trong lòng không khỏi ấm áp, lập tức cười nhạt một tiếng nói:

-Kỳ thật cũng không có gì. Bệnh của ta đã nhiều năm, hơn nữa ta lại sử dụng một loại thuốc thúc đẩy nguyên khí cơ thể, kết quả đã làm tổn thương đến căn cơ của cơ thể, hiện giờ tuy rằng điều trị cũng đã khỏe lên, cũng có thể đi lại như người bình thường, nhưng kỳ thật lại hao tổn nhiều năm tuổi thọ, theo hai vị thần y dự đoán, khả năng ta chỉ còn lại mười năm tuổi thọ. thôi

- Cái gì? Chuyện này... chuyện này.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng không khỏi lộ vẻ khiếp sợ, đồng thời cũng có chút thương tiếc. Lúc trước hẳn đã chú ý đến tài năng của Cổ Thiên Kiệt, vốn tưởng rằng đưa y về có thể trị khỏi bệnh cho y, cũng có thể góp thêm một nhân tài cho Đại Tống, không ngờ Cổ Thiên Kiệt cuối cùng vẫn chỉ còn lại có mười năm tuổi thọ.

- Ha ha, đã mười năm rồi, lại nói nửa đời trước của ta đã hiểu hết ấm lạnh của nhân gian, cũng coi sinh tử nhẹ nhàng, duy chỉ không thể đành lòng bỏ lại Tiểu Cốt. Tuy nhiên Tiểu Cốt hiện giờ chuyện tình cảm với Chu Đồng rất tốt, đã nói đến chuyện xuất giá. Đợi hai đứa nó thành hôn, lại sinh cho ta mấy đứa cháu ngoại, ta sẽ giúp chúng dạy bảo mấy đứa nhỏ này vài năm cuộc đời này cũng không uổng rồi

Cổ Thiên Kiệt lúc này vô cùng độ lượng nói, đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, hùng tâm tráng chí

của y từ lâu đã hao mòn rồi. Hiện giờ nguyện vọng lớn nhất chính là nhìn thấy nữ nhi có thể xuất giá.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng có chút tiếc nuối, vốn hẳn muốn mời Cổ Thiên Kiệt về hỗ trợ cho mình, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, giống. như chỉ muốn ở bên người nhà, đối với điều này Triệu Nhan cũng tất hiểu. Dù sao hắn cũng giống như vậy, chỉ có điều bề ngoài vẫn chưa biểu lộ vẻ mặt thất vọng như thế.

Cổ Thiên Kiệt nhìn thấy thăn sắc trên mặt Triệu Nhan, chợt cười ha hả nói

- Tuy nhiên Cổ mỗ lại một đời lao lực, trước kia thân thể không tiện, cho nên chỉ có thể năm trên giường, không đủ sức di chuyển, hiện giờ sức khỏe Cổi mỗ đã tốt hơn nhiều, cũng rảnh rỗi, chỉ sợ rảnh rỗi quá bệnh sẽ xuất hiện, cho nên kính xin quận vương nghĩ chút việc cho người vô tích sự này, cũng có thể để Cổ mỗ tận lực một chút với Đại Tống.

Nghe thấy Cổ Thiên Kiệt chủ động yêu cầu được làm việc, điều này khiến Triệu Nhan cũng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì theo hẳn, Cổ Thiên Kiệt chẳng những tài trí vẹn toàn, càng khó hơn chính là luôn một lòng trung thành với Đại Tống, theo cách nói của đời sau chính là dân tộc chủ nghĩa, hiện tại loại chủ nghĩa dân tộc này vẫn chưa có thời đại nổi dậy, Cổ Thiên Kiệt có suy nghĩ như vậy đã là rất hiếm thấy rồi, cho nên Triệu Nhan cũng không muốn thấy nhân tài tốt bị lãng phí một cách vô ích.

Nghĩ đến phương diện này, Triệu Nhan lúc này mở miệng nói:

- Đổ tiên sinh muốn làm việc bổn vương đương nhiên là cầu còn không được, vừa vặn chỗ ta có một vị trí phù hợp với ngài, hơn nữa mỗi ngày còn có thể vẽ nhà nghỉ ngơi, như vậy cũng không cần phải xa Tiểu Cốt rồi

- Ồ? Không biết quận vương muốn ta tới chỗ nào?

Cổ Thiên Kiệt nghe thấy lời Triệu Nhan nói cũng không kìm được mắt sáng lên, y sở dĩ chủ động đề xuất muốn ra ngoài làm việc, chủ yếu là muốn trả món nợ ân tình với Triệu Nhan, mặt khác hai cha con bọn họ ở Đại Tống không có chỗ nương tựa, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải dựa vào Triệu Nhan giải quyết, y cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, cho nên Cổ Thiên Kiệt cũng muốn dựa vào hai bàn tay nuôi sống chính mình.

- Ha ha, Cổ tiên sinh ngài chắc biết chỗ Chu Đồng làm việc chứ?

Triệu Nhan cười mở miệng nói, hắn đã sớm nghĩ ra nơi Cổ Thiên Kiệt sẽ đến, chính là trường quân đội, hơn nữa còn có một việc đặc biệt khác cần giao cho y làm.

- Quận vương ngài nói đến trường quân đội?

Cổ Thiên Kiệt nghe đến đó cũng kinh ngạc nói, đối với chuyện ở trường quân đội y cũng biết một chút, nhưng không nghĩ rằng Triệu Nhan lại để y tới một nơi trọng yếu như vậy làm việc.

- Đúng vậy, chính là trường quân đội, Chu Đồng ở trường quân đội làm huấn luyện viên võ thuật, mặt khác còn có hai người Hứa Sơn, Hà Lực cũng điều được ta điều tới trường quân đội rồi, bọn họ đều là người quen của Cổ tiên sinh, tới đó cũng có thể giúp ngài một tay.

Triệu Nhan lại cười đáp. 

- Nhưng ta tuy rằng từng đọc qua một ít binh thư, nhưng đối với chiên sự cũng không hiểu gì, đi tới trường quân đội có thể làm gì chứ?

Cổ Thiên Kiệt cũng có vẻ vô cùng do dự mà nói.

- Ha ha, ai nói không hiểu quân sự không thể tới trường quân đội?

Triệu Nhan nghe đến đó cũng cười ha hả, sau đó mới giải thích với Cổ Thiên Kiệt

- Trường quân đội cũng không đơn giản như người bình thường vẫn tưởng, đệ tử trong đó ngoài học tập làm thế nào để trở thành một vị tướng lĩnh quân đánh giặc ra, thì phải duy trì sự trung thành với quốc gia, với dân tộc, điểm ấy thậm chí còn quan trọng hơn học binh pháp võ nghệ, trường quân đôi bên kia tuy răng đang làm thế, nhưng Trương Tái phải chịu trách nhiệm chuyện này cũng có chút lực bất tòng tâm, dù sao y còn phụ trách quản lí toàn bộ trường quân đội, thật sự rất khó có thời gian đi làm, vừa vặn Cổ tiên sinh có thể giúp y chia sẻ bớt gánh nặng.

Cổ Thiên Kiệt nghe đến đó rốt cuộc hiểu rõ Triệu Nhan muốn mình làm gì, nhưng sau khi y suy nghĩ một chút, lại có chút chăn chừ mà nói:

- Quận vương, muốn dạy những học viên kia giữ vững lòng trung thành với Đại Tống, tốt nhất phải tìm một người từ lời nói đến hành động đều mẫu mực, và vô cùng trung thành với Đại Tống, nhưng ta tuy rằng tâm hướng về Đại Tống, nhưng trước đây cũng là người Liêu, hiện tại tới trường quân đội đảm nhiệm chức vụ trọng yếu như thế, có thể khiến người ta dị nghị sau lưng hay không?

Đối với lo lắng của Cổ Thiên Kiệt, Triệu Nhan cũng trịnh trọng thi lễ với y một cái nói:

- Cổ tiên sinh tuy rằng sinh ở Liêu quốc, nhưng luôn luôn chủ trương người Hán Liêu quốc phải hướng về Tống, điểm ấy có thể nói là đáng quý, thậm chí vì chuyện này, càng khiến cho ngài phải chịu rất nhiều bất công, cho nên nếu bàn về lòng trung thành với quốc gia, dân tộc, chỉ sợ không ai có thể so sánh với tiên sinh, bởi vậy tiên sinh tất không thế từ chối!

- Chuyện này..

Cổ Thiên Kiệt nghe lời Triệu Nhan nói cũng sinh lòng cảm động, cuối cùng suy xét một lát, rốt cuộc cắn răng một cái gật đầu nói:

- Được rồi, Cổ mỗ được quận vương để mắt, vậy Cổ mỗ liền tạm thời gánh vác trọng trách này, sau này nếu làm không tốt, quận vương cứ đánh cứ phạt, Cổ mỗ tuyệt không nói hai lời!

- Ha ha, bổn vương chỉ đợi những lời này của tiên sinh!

Triệu Nhan thấy Cổ Thiên Kiệt đồng ý cũng không kìm được cười lớn nói. Cổ Thiên Kiệt là một người thức tỉnh ý thức dân tộc ở thời đại này, hơn nữa ở Liêu quốc đã bị đối xử không công bằng nhiều như vậy, cảnh này khiến Gổ Thiên Kiệt đối với những lý giải dân tộc càng 'thêm khắc sâu, để y đi dạy những học viên trường quân đội về lòng trung với quốc gia và dân tộc, đương nhiên cũng là một chuyện hết sức dễ dàng.

Đối với quyết định tới trường quân đội của Cổ Thiên Kiệt, lúc này Cổ Thiên Kiệt cũng tỏ ra rất vui vẻ, lập tức nói chuyện phiếm với Triệu Nhan vài câu, Triệu Nhan cũng cố ý hỏi chuyện của Cốt Đầu và Chu Đồng, kết quả biết hai người bọn họ sáng nay đã vào thành, chính là để chọn lựa đồ gia dụng cho tân phòng, điều này cũng khiến Triệu Nhan lại chúc phúc vài câu.

Trước mắt sắc trời đã không còn sớm, Triệu Nhan vừa định cáo từ rời khỏi, tuy nhiên lúc này đã thấy Cổ Thiên Kiệt vô cùng thần bí kéo hẳn qua một bên, xác định những hộ vệ kia không nghe thấy họ nói gì, lúc này mới mở miệng nói n Vi quán là có mục đích gì hay. 

- Quận vương, ngài thành thật nói cho ta biết, có phải ngài dạy học ở Hiển Vi quán là có mục đích gì hay không?

- Mục đích? Mục đích gì?

Triệu Nhan nghe đến đó cũng sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi ngược lại

- Ha ha, quận vương dựa vào việc dạy học, lại tích lũy được danh vọng rất lớn, thậm chí ngay cả bệ hạ căng bị thụ hút đến đây, vừa rồi ta cũng đứng trong đám người quan sát thấy bệ hạ, phát hiện ông ấy với quận vương không phải yêu quý bình thường, chẳng lẽ...

- Cổ tiên sinh, con người ông cái gì cũng tốt, chỉ có điều rất ưu thích nghĩ chuyện đơn giản thành phức


- Tuyệt đối không có!

Triệu Nhan nói như đinh đóng cột, nếu hẳn có ý nghĩ gì với ngôi vị hoàng để, cũng sẽ không năm lần bảy lượt giúp Triệu Húc.

- Ha ha, không có thì không có, tuy nhiên dựa vào thanh danh và mạng lưới quan hệ hiện tại của quận vương, có ngõi lên ngôi vị hoàng đế kia hay không. cũng không vấn đề gì.

Cổ Thiên Kiệt nghe đến đó bỗng nhiên cười nói.