- Không sai, đệ quả thực chính là ý này. Mặc dù Hoàn Nhan bộ bây giờ vẫn còn rất yếu ớt, chiến sỹ cũng chẳng qua là vài nghìn người. Tuy nhiên, họ chỉ là một nhánh mạnh nhất trong thế lực của người Nữ Chân, mà người Nữ Chân lại là uy hiếp lớn nhất của Liêu quốc. Hiện giờ Liêu quốc đã ban bố đại đa số binh lực trong nước tới phương bắc rồi, đó là vì phòng bị người Nữ Chân, vạn nhất để Hoàn Nhan Bộ trưởng thành, thậm chí thống nhất Nữ Chân, tới khi đó tiêu diệt Liêu quốc cũng không phải là không thể, thậm chí Đại Tống chúng ta cũng sẽ phải hứng chịu tai họa rơi xuống đầu này! Triệu Nhan lúc này cũng nói với vẻ mặt trịnh trọng.
Nghe được những lời này của Triệu Nhan, Triệu Húc cũng trầm mặc xuống. Xét về mặt lý trí mà nói, y không tin vào những lời này của Triệu Nhan, đặc biệt là Hoàn Nhan bộ chỉ có vài bộ lạc với vài nghìn sỹ tốt như vậy có thể tiêu diệt được Liêu quốc, chẳng khác gì truyện nghìn lẻ một đêm. Tuy nhiên, thấy biểu hiện trịnh trọng của Triệu Nhan, khiến cho trực giác của y thấy rằng Triệu Nhan tuyệt đối không phải đang nói dối, thậm chí hình như là có cái gì đó đã nắm chắc tuyệt đối rồi. Cái cảm giác kỳ lạ này khiến cho Triệu Húc không thể không cẩn trọng suy nghĩ về tính khả năng trong lời nói của Triệu Nhan.
Triệu Nhan thấy biểu hiện của Triệu Húc đã có chút thư thái, lại ra sức nói: - Đại ca, trong vòng nửa năm nay ở Hoàn Nhan bộ, đệ cũng vẫn luôn quan sát người Nữ Chân, muốn làm rõ vì sao người Nữ Chân giống như dã nhân, lại trở thành đại họa trong lòng Liêu quốc?
Khi nói tới đây, Triệu Nhan lại một lần nữa dừng lại, sau đó nói tiếp:
- Chuyện này. Triệu Húc nghe tới đây cuối cùng cũng đã biến đổi sắc mặt. Mặc dù y cũng vẫn còn vài phần hoài nghỉ về chuyện Hoàn Nhan bộ quật khởi tiêu diệt Liêu quốc, nhưng trong lòng đã tin người Nữ Chân đã trở thành nỗi uy hiếp tiềm ẩn của Đại Tống rồi, chỉ là sự uy hiếp này được ngăn cách bởi một nước Liêu quốc, cho nên mới không hiện lên rõ rệt được. Tuy nhiên, ngộ nhỡ Liêu quốc ngã xuống, tới khi đó Đại Tống sẽ trực tiếp đối diện với sự uy hiếp này.
Thật không dễ dàng gì khiến cho Triệu Húc tin vào lý do của mình, Triệu Nhan cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền uống với Triệu Húc vài ly rồi mới đứng lên cáo từ. Nhưng Triệu Húc lúc này lại bỗng nhiên gọi hắn lại nói: - Chờ chút, mấy ngày nay đệ không ở đây, đám nhị tỷ đều nghĩ rằng đệ và ta ở cùng nhau, cho nên đã gửi tới rất nhiều thư, tất cả đều đang ở chỗ ta, hôm qua đã quên mất không đưa cho đệ.
Triệu Húc nói xong liền đứng lên lấy một chiếc hộp trong tủ bên cạnh ra giao lại cho Triệu Nhan. Triệu Nhan mở ra xem, thấy bên trong là một chồng thư dày, hắn đại khái đọc qua một chút, kết quả đã phát hiện bên trong có thư của ba người là nhị tỷ Bảo An Công chúa, tam tỷ Thọ Khang Công chúa, Tiết Ninh Nhi. Tuy nhiên, duy nhất không có của Tào Dĩnh. Điều này đã khiến cho hắn không khỏi cười khổ một tiếng, xem ra Tào Dĩnh đã đoán ra được mình không có ở cùng với Triệu Húc, e là lá thư thứ hai trong tay Tô Thức cũng đã đưa lại cho nàng rồi.
Đúng lúc này, Triệu Húc lại cho người đi lấy ra hai túi lớn giao lại cho Triệu Nhan nói: - Hai túi lớn này là đồ của đám nhị tỷ cho người mang tới. Bên trong túi đầu tiên là một số đồ dùng quần áo, thật ra là rất bình thường. Nhưng đồ trong túi thứ hai ta nhìn không hiểu, vẫn là tự đệ xem đi!
Triệu Nhan thấy lời của Triệu Húc có chút kỳ lạ, liền không chú ý tới túi thứ nhất nữa, mà trực tiếp đi mở túi thứ hai. Kết quả là khi nhìn thấy đồ đạc bên trong, Triệu Nhan cũng kinh ngạc đứng lên, thậm chí còn dụi dụi mắt, nghỉ ngờ liệu mình có nhìn nhầm không?