Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 278: Tới bờ biển




Bộc phát chút cảm xúc đối với Hoàn Nhan bộ yên bình, Triệu Nhan mới trở lại lều, nhưng vừa vào trong, Triệu Nhan liền giật thót mình, thậm chí cho rằng mình vào nhầm lều, lại quay về lều của Cốt Đầu, vì chỉ thấy bên trong lều cũng chất một đống vật dụng cao bằng nửa người, tuy vẫn chưa đóng gói, nhưng chỉ nhìn chiều cao gần như giống hệt như với túi đõ bên Cốt Đầu.

- Tư nhi, nàng... nàng không phải muốn mang hết những đồ này theo chứ? Triệu Nhan lúc này dở khóc dở cười nói với Gia Luật Tư đang thu gom đồ đạc, Cốt Đầu từ nhỏ chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài, không. nỡ vứt đồ dùng đi còn có lí, nhưng Gia Luật Tư đường đường là công chúa, sao cũng giống như Cốt Đầu?

Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Gia Luật Tư có thể cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, chỉ thấy nàng vén mấy sợi tóc mai bị rối bay trước trần ra sau tai, lúc này mới nói: - Vốn dĩ thiếp cũng chỉ muốn mang đi một số hành lí đơn giản, nhưng khi thu dọn đồ đạc lại không nỡ bỏ đi cái gì, cuối cùng không ngờ lại gom nhặt nhiều như vậy.

Triệu Nhan đến trước đống hành lí đó, thò tay lấy ra một bộ y phục đã rách nát không ra hình dạng gì từ bên trong, xem xét một chút rồi nghỉ hoặc nói: - Bộ quần áo này sao lại nhìn quen thế nhỉ, hơn nữa nó đã rách thành ra thế này rồi, sao còn mang theo?

Gia Luật Tư lúc này cũng đi tới, đưa tay lấy bộ quần áo rách từ tay Triệu Nhan nói: - Quận vương quên rồi sao, bộ y phục này là bộ lễ phục thiếp mặc khi mà trốn ra, tuy rách rưới không ra hình gì rồi, nhưng thiếp sau này chắc không trở về Liêu quốc nữa, vì vậy muốn đem bộ y phục này theo, cũng coi như là một kỉ niệm.

- Bộ y phục này có ý nghĩa kỉ niệm lớn như vậy, đích thực nên mang theo. Nhìn thấy biểu cảm đau thương của Gia Luật Tư, Triệu Nhan vội vàng mở lời, có điều hẳn mau chóng có chút khó xử chỉ vào đống đồ đạc trước mặt này nói: - Tuy nhiên đống đồ này sẽ không đều có ý nghĩa kỉ niệm to lớn như vậy chứ?

- Có chứ! Gia Luật Tư nhìn thấy Triệu Nhan đồng ý để mình mang bộ quần áo đó đi, cũng hết sức vui mừng, thò tay lấy từ trong hành lí ra từng món đồ lăn lượt giảng giải:

- Quận vương hãy xem, bộ này là bộ quần áo đầu tiên thiếp làm cho chàng, tuy bây giờ quá lạnh không mặc được nữa, nhưng mỗi khi nhìn thấy nó, thiếp liền nghĩ tới ngày chúng ta mới đến Hoàn Nhan bộ. Mặt khác còn có đôi giày, mũ, bao tay vân vân thiếp làm cho phu quân. Toàn bộ đều là thiếp khâu từng đường kim mũi chỉ, cuối cùng còn có con búp bê, ngựa khắc bằng gỗ mà phu quân làm cho con chúng ta.

Gia Luật Tư cầm từng món đồ muốn mang đi ra giải thích, kết quả mỗi món đều có ý nghĩa đặc biệt, cuối cùng khiến Triệu Nhan khó mà lựa chọn. Nhưng những thứ này thực sự quá nhiều. Lí trí cuối cùng của Triệu Nhan vẫn chiến thắng tình cảm. Trừ mấy thứ đồ có ý nghĩa đặc biệt quan trọng ra, những vật phẩm khác đều bị bỏ qua, đặc biệt là những món đõ chơi mà Triệu Nhan làm cho đứa con lúc rảnh rỗi, khiến Gia Luật Tư vô cùng đau lòng, sau cùng Triệu Nhan đồng ý với nàng sau khi trở về Đại Tống, mình sẽ làm lại cái mới cho con, mới khiến tâm trạng của Gia Luật Tư tốt lên đôi chút.

Tối hôm đó, Triệu Nhan lại đích thân xuống bếp, làm một bàn ăn thịnh soạn tiếp đãi mọi người, sáng mai họ sẽ xuất phát, đây cũng là bữa ăn tối cuối cùng họ ăn ở Hoàn Nhan bộ, nhưng ai nấy đều muôn phần hứng khởi, đặc biệt là cha con Cổ Thiên Kiệt, cứ nghĩ đến có thể rời khỏi Hoàn Nhan bộ đến Đại Tống phồn hoa, mọi người đều hết sức hưng phấn.

Nói ra Cổ Thiên Kiệt tuy lâm trọng bệnh, ông cũng luôn nghĩ rằng mình sống không nối bao lâu nữa, nhưng từ sau khi Triệu Nhan bọn họ đến, cải thiện to lớn về ăn uống thường ngày của ông, thêm nữa bình thường lại có Triệu Nhan ở bên ông trò chuyện chơi cờ, giúp bệnh tình của ông chẳng những không xấu đi, mà còn có chuyển biến tốt, đặc biệt là Cốt Đầu lại sắp lập gia đình, khiến Cổ Thiên Kiệt từng tâm sự với Triệu Nhan, ông bất luận thế nào cũng phải nhìn thấy Cốt Đầu lấy chồng xong, mới có thể yên tâm ra đi

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Triệu Nhan bọn họ đã dậy sớm, sau khi ăn qua loa điểm tâm, thì thấy Hặc Lý Bát mang theo đội ngũ hai ba trăm người đi về phía này, hai bên gặp nhau khách khí vài câu, lập tức xuất phát đi về bờ biển hướng đông, từ đây cách bờ biển ít nhất còn bảy ngày đường, bắt buộc phải xuất phát sớm.

Gia Luật Tư đang mang thai, tuy vẫn chưa quá lộ, nhưng Triệu Nhan lại cứ lo lắng cho sức khỏe của nàng, đặc biệt là lặn lội đường xa như vậy, trên đường lại không thể đón xe, rất có khả năng ảnh hưởng đến bào thai, nhưng Chu Đồng bọn họ sớm đã nghĩ đến điều này rồi, khi vừa lên đường, Chu Đồng đẩy một chiếc xe một bánh, Cốt Đầu và Gia Luật Tư ngồi trên xe, đường đi tuy không dễ, nhưng xe một bánh lại vẫn đi được, còn vẽ Cổ Thiên Kiệt bị liệt, lại được Hà Lực cõng đi trước. 

Cứ như vậy đi năm ngày trời, mỗi khi đường đi không thông, Cốt Đầu sẽ dìu Gia Luật Tư xuống đi bộ, sau đó Chu Đồng vác xe một bánh đi trước, chỉ cần đường đi tốt hơn, lại để họ ngồi lên, Triệu Nhan cũng ở bên giúp đỡ, có lúc cũng tự mình đẩy một lát, nhưng hắn không có sức mạnh như Chu Đồng, lại thêm rất khó điều khiển được hướng đi của xe một bánh, vì vậy lần nào cũng không đẩy quá nửa canh giờ, Triệu Nhan đã mệt thở hồng hộc.

Đến ngày thứ sáu, đắng trước đã không còn đường đi, phạm vi hoạt động của bộ lạc Trường Bạch Sơn cũng chỉ tới đây, phía trước chính là biển, dưới tình hình này, xe một bánh cũng không thể đi tiếp, Gia Luật Tư lúc này mới bắt đầu đi bộ, Triệu Nhan cũng luôn dìu đất nàng, lại trải qua hai ngày vất vả ròng rã, đoàn người cuối cùng tới được bờ biển.

Cả chặng đường Triệu Nhan bọn họ không hề tìm kiếm sự giúp đỡ từ Hặc Lý Bát, đồng thời người Nữ Chân cũng không có truyền thống giúp đỡ người trên đường đi, bọn họ ra ngoài đi săn đều là thanh niên trai tráng trong bộ lạc, thông thường cũng không để người khác giúp đỡ khi trên đường, vì vậy chỉ cần Triệu Nhan bọn họ không nói, đám người Hặc Lý Bát cũng căn bản không nghĩ đến phải giúp đỡ, đám người Chu Đồng đều khá giận dữ vì chuyện này, nhưng chỉ riêng Triệu Nhan lại không chút phật lòng.


Người Nữ Chân bình thường rất ít lui tới biển, tuy biển cả chứa đựng sản vật phong phú hơn, nhưng vì văn minh lạc hậu, khiến họ rất khó chế tạo được thuyền đánh cá trên biển, cũng khiến họ căn bản không thể đạt được sản vật đầy đủ từ dưới biển, vì thế cái gọi là người Nữ Chân đánh bắt, thực ra chỉ là săn bắt trong rừng núi, đánh cá trong ao hồ sông suối.

Cũng chính vì người Nữ Chân không ra biển, cũng khiến cho bờ biển ở đây hoang vu tiêu điều, càng không thể có bến tàu, cho nên Triệu Nhan bọn họ sau khi đến bờ biển, lập tức tìm được một bờ biển khá thoáng đãng, ban ngày đốt ít khói mù, buổi tối đốt lửa trại, dùng cái này để thông báo cho thuyền Đại Tống vị trí của mình.

Cứ như vậy chờ đợi vài ngày, con chim hải âu của Pha Thứ Thục cuối cùng lại bay về, tin tức mang đến lần này là đoàn thuyền của Đại Tống đã đến ngoài biển phía đông của Hoàn Nhan bộ, bây giờ đang tìm vị trí của bọn họ, điều này cũng khiến Triệu Nhan bọn họ đều vô cùng vui mừng, Hặc Lý Bát còn lệnh cho người leo lên vách đá bờ biến đốt khói và lửa báo động, để tiện đoàn thuyền tìm thấy bọn họ.

Chiều ngày hôm sau, Triệu Nhan cùng Gia Luật Tư tắn bộ trên bãi cát ở bờ biển, tiện tay nhặt một ít vỏ sò xinh đẹp mang về, Triệu Nhan chuẩn bị lấy vỏ sò làm quà mang tặng Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi bọn họ, Chu Đồng và Cốt Đầu đều không sợ lạnh, xắn ống quần giảm lên những sóng nước mát lạnh ở bờ biển cách đó không xa, tiện thể bắt một ít sao biển chơi.

Trên bãi cát không xa, Hặc Lý Bát mang theo người trong bộ lạc bắt đầu phơi muối trên bờ biển, muối họ ăn thường ngày đa số đều là đổi lấy từ Liêu quốc, đương nhiên cũng có một số bộ lạc găn biển tự mình phơi muối, nhưng Hoàn Nhan bộ trước đây lại cách biển quá xa, ở giữa lại có núi Trường Bạch Sơn cách trở, cho nên lần này cũng là lần đầu tiên bọn họ tới biển phơi muối.

- Yên tâm đi, ta đã dặn dò họ rồi, cho dù là Chu Đồng hay Hà Lực, Hứa Sơn, ba người họ đều là người trung thành, tuyệt đối không tiết lộ thân phận của nàng ra ngoài, còn Tô Thức thì càng không cần lo, khi y đi ta đã nhắc nhở y, bảo y không được nói với người khác quan hệ giữa ta và nàng, thậm chí đến thê tử của ta Tào Dĩnh cũng không được! Triệu Nhan nhẫn nại an ủi.

Gia Luật Tư có thể vứt bỏ thân phận công chúa cùng mình trở về Đại Tống, điều này khiến Triệu Nhan cũng muôn phần cảm động, thề kiếp này không phụ nàng, đồng thời cũng đặt Gia Luật Tư và Tào Dĩnh, Tiết Ninh Nhi ở cùng một vị trí trong lòng. Chỉ đáng tiếc Triệu Nhan không hề biết, Tô Thức sớm đã bán đứng hắn và Gia Luật Tư rồi, bây giờ Tào Dĩnh đang đợi bọn họ trở về đây.

- Như vậy thì thiếp yên tâm rồi, mặt khác đại ca chàng Dĩnh vương cũng quen thiếp, sau khi thiếp trở về cố gắng không giáp mặt với huynh ấy, tránh khỏi huynh ấy cười sau lưng thiếp. Gia Luật Tư lúc này bỗng nhiên lại nhớ đến Triệu Húc từng gặp mình, thế là lại cất lời.

Nghe thấy Gia Luật Tư lại còn lo Triệu Húc cười cợt nàng, Triệu Nhan cũng không kìm được cười thầm trong bụng, nhưng cũng chính lúc này, ánh mắt của hắn vô tình đáo qua phía biển, kết quả phát hiện trên đường chân trời, một cánh buồm đang chậm rãi nhô lên từ trên biển.