Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 2: Đồ Vật xuyên việt




Sáng sớm, những hạt mưa đầu tiên tí tách rơi, khiến cho căn phòng mang mùi hương và màu sắc cổ xưa vang lên những tiếng sột soạt. Quảng Dương quận vương Triệu Nhan từ trong mơ tỉnh lại vẫn chưa mở hai mắt ra, nằm trên giường lẩm bẩm:

- Đây hết thảy đều chỉ là giấc mộng, chỉ cần mình vừa mở mắt, hết thảy trước mắt đều sẽ biến mất, mình cũng sẽ trở lại thế kỉ 21, trở lại làm một thầy giáo bình thường!

Triệu Nhan nói xong lời cuối cùng, đột nhiên mở to mắt, đáng tiếc thứ hắn nhìn thấy vẫn là tấm màn lụa màu đỏ trên đình giường ấy, giơ tay sờ sờ lên cằm mình, vẫn là những sợi râu mềm như tơ, không có cảm giác bị đâm vào tay như mỗi sáng sớm trước kia. Điều này làm cho Triệu Nhan thất vọng vô cùng, lập tức ngồi dậy trên giường, không cam lòng đánh giá hoàn cảnh xung quanh chỗ mình đáp xuống.

Lọt vào tầm mắt tất cả đều là những đồ trang trí cổ xưa, tuy rằng nhìn qua vô cùng đẹp mắt nhưng không có bất luận chút hơi thở hiện đại nào. Bây giờ Triệu Nhan nguyện rằng bản thân đang ở trong phòng ngủ đơn sơ kia của mình, chứ tuyệt không muốn ở trong căn phòng tràn ngập đồ cổ này. Hồi tưởng lại những chuyện mình gặp được mấy ngày nay, Triệu Nhan càng cảm thấy đau đầu vô cùng, có trời mới biết tại sao trong nháy mắt mình lại có thể từ thế kỉ 21 ngược về thời Bắc Tống của thế kỉ 11?

Triệu Nhan đã xuyên việt rồi, chính xác mà nói, Triệu Nhan bây giờ từ lâu đã không phải là Quảng Dương quận vương, mà là một người tên Triệu Nhan từ thế kỉ 21 xuyên qua, hai người tuy rằng trùng tên trùng họ, nhưng thân phận hoàn toàn khác biệt.

Triệu Nhan xuyên việt tới đây trước kia chỉ là một người bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học bươn trải trong xã hội vài năm, sau đó nhất thời tâm huyết dâng trào, lại tới một thôn trang của một tỉnh miền trung làm một thầy giáo, vốn dĩ hết thảy đều rất ổn, Triệu Nhan và học sinh của mình rất hòa hợp, thành tích của các học sinh cũng tăng lên đáng kể so với trước kia, điều này làm cho hắn cảm thấy rất thành tựu.

Nhưng vừa lúc đó, có một ngày khi Triệu Nhan từ thị trấn trở về trường học, bỗng nhiên trên trời có một tia chớp bổ trúng, kết quả khi tỉnh lại lần nữa, không ngờ đã xuyên việt đến đầu năm Trị Bình thời Bắc Tống, hơn nữa còn trở thành một tên hoàng tử chẳng khác nào đồ bỏ đi. Tuy rằng thân phận vô cùng tôn quý nhưng vừa nghĩ tới người thân và bạn bè ở đời sau, cùng với những học sinh đáng yêu sẽ không bao giờ được gặp lại, điều này làm cho hắn không khỏi đau buồn.

Hơn nữa Triệu Nhan còn nghĩ đến mỗi khi tối trời nhàm chán, mình muốn dùng di động hoặc máy vi tính lên mạng đều không được, điều này làm cho hắn không khỏi thống khổ chửi bậy một tiếng. Có nhiều thứ mất đi rồi mới biết quý trọng, tỷ như cái điện thoại nhái mình bỏ mấy trăm đồng mua về kia, tuy rằng thường xuyên tự tắt máy, nhưng ít ra cũng là đồ điện tử, tốc độ lên mạng rất nhanh, bình thường xem tin tức hay chat chit,… thậm chí vô tình còn có thể xem vài bộ phim ngắn, đương nhiên là loại phim mà đàn ông đều thích xem.

- Di động!

Triệu Nhan nghĩ đến di động, bỗng nhiên nhớ tới có gì đó đã cùng mình xuyên việt, lập tức hắn vội vàng tìm kiếm chung quanh, bây giờ hắn thân ở thời Bắc Tống, mỗi vật mang đến từ đời sau đều vô cùng quý báu, chỉ có điều mấy ngày hôm trước hắn thật sự không thể chấp nhận chuyện mình xuyên qua, trong đầu hỗn độn, căn bản không rảnh suy xét đến những việc này.

Triệu Nhan rất nhanh đã tìm thấy đồ vật mình muốn tìm ở trên tủ đầu giường, sau khi hắn xuyên việt, lần đầu tiên mở mắt ra, thấy một nữ tử cổ đại xinh đẹp, điều này làm cho hắn nghĩ đến đối phương là tiên nữ trong truyền thuyết, dù sao người thường sẽ không mặc trang phục cổ đại, tuy nhiên sau đó hắn mới biết, hóa ra đối phương là thê tử mới cưới của mình, đáng tiếc nữ tử tên là Tào Dĩnh này cũng không thích mình, mấy ngày nay ngoại trừ có người đến gặp mình nàng mới xuất hiện, bình thường vốn không thấy người đâu.

Bây giờ Triệu Nhan không rảnh suy nghĩ về quan hệ giữa mình và Tào Dĩnh, chỉ thấy hắn lắc đầu thật mạnh, bình ổn tinh thần ném mấy thứ đồ mình vừa tìm được lên giường, tổng cộng có ba thứ, một là chiếc bao bằng tơ lụa, bên trong là vài bộ quần áo mình mặc trước khi xuyên qua, một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò màu xanh lam, áo khoác màu đen không thấm nước, thậm chí cả quần trong cũng có.

Sau khi tỉnh lại Triệu Nhan nhìn thấy Tào Dĩnh, kết quả đối phương cũng bị quả cầu tia chớp kia dọa cho sợ hãi, vội vàng chạy đi gọi người, còn Triệu Nhan nhân cơ hội này đánh giá qua hoàn cảnh xung quanh, tuy rằng hắn vẫn hơi không rõ tình hình cho lắm, nhưng giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, trên người mình nhất định đã xảy ra chuyện rất không bình thường, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc bên người lại. Chỉ có một điều khiến hắn nghĩ mãi không ra chính là, đồ đạc bên cạnh hắn ngay cả quần áo cũng xuyên qua, nhưng thân thể hắn lại trở thành Triệu Nhan hiện tại, có trời mới biết lúc mình bị một tia sét đánh trúng đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện không nghĩ ra cũng đừng nghĩ nữa, đây là một trong số ít ưu điểm của Triệu Nhan, chỉ thấy hắn đưa tay sờ sờ mấy bộ quần áo quen thuộc, sau đó lấy từ trong túi áo khoác ra mấy thứ, một chùm chìa khóa bình thường, đáng tiếc ổ khóa lại ở thế kỉ 21, một chiếc ví đen, trong ví có hơn một trăm nhân dân tệ và một tấm thẻ, hiện tại cũng không có chỗ mà dùng, chỉ có thể trở thành giấy lộn thôi, thứ cuối cùng chính là chiếc điện thoại nhái mà vừa rồi Triệu Nhan đã hoài niệm sâu sắc.

Trước kia Triệu Nhan là một tay mê điện ảnh, hắn nhớ rõ khi Châu Tinh Trì đóng “Thánh bài 2”, trong phim diễn viên chính A Tinh xuyên về Thượng Hải của vài thập niên trước, không ngờ có thể dùng điện thoại kiểu cũ liên hệ với người thời sau. Tuy rằng tình tiết rất vớ vẩn nhưng bây giờ Triệu Nhan hi vọng điện thoại di động của mình cũng có thể có công năng như vậy.

Nghĩ đến đây, hai tay Triệu Nhan run run cầm điện thoại của mình lên, sau đó nhẹ nhàng ấn nút.

- Hả? Không phản ứng!

Triệu Nhan chưa từ bỏ ý định ấn thêm cái nữa, kết quả màn hình vẫn tối đen như cũ. Sau gáy Triệu Nhan đổ đầy mồ hôi, nỗi thống khổ lớn nhất trong cuộc sống này là cho một người hy vọng, sau đó lại tàn nhẫn dập tắt hy vọng ấy đi.

Ôm hi vọng cuối cùng, Triệu Nhan ấn giữ nút khởi động máy thật lâu, vì điện thoại nhái không hẹn giờ tắt máy, lần nào mở lên cũng phải mở hai lần, hơn nữa thứ này lại cùng mình vượt qua gần ngàn năm, có trời mới biết có xảy ra vấn đề gì hay không?

“Đinh ~” Bắt đầu bằng một tiếng vang thanh thúy, trên điện thoại rốt cuộc xuất hiện hình ảnh khởi động, điều này khiến cho Triệu Nhan nhẹ lòng, tuy nhiên hắn chưa kịp vui mừng, đã thấy màn hình vừa sáng lên trực tiếp tối sầm, điện thoại lại tắt, hơn nữa lần này bất kể Triệu Nhan ấn giữ nút khởi động máy bao lâu, màn hình cũng không sáng lên lần nữa.

- Con em mày, rõ ràng vừa rồi đã khởi động, sao bây giờ lại không mở được rồi hả?

Triệu Nhan tức giận vừa ấn dí vào nút khởi động máy, vừa loạng choạng lẩm bẩm với di động, nhưng bất kể thế nào, di động cũng không có bất kỳ phản ứng nào, hắn tức giận giơ tay lên muốn ném điện thoại đi.

- Á, không đúng? Mình xuyên qua đã mấy ngày, điện thoại di động rách nát này sớm đã hết pin rồi, cho nên tự động tắt máy, chỉ cần sạc pin là có thể dùng được thôi.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lại hưng phấn hẳn lên, có điều hắn đã nhanh chóng nghĩ đến, hiện giờ đang là thời Bắc Tống, mình ngay cả chỗ sạc pin cũng không tìm thấy, chẳng lẽ lại đợi đến khi sấm sét đánh xuống? Vậy cũng quá nguy hiểm.

Tuy nhiên cũng không nhất định, nếu chẳng may lại bổ trúng mình, nói không chừng có thể xuyên việt trở về. Chỉ có điều chuyện thế này xác suất quá nhỏ, phỏng chừng có thể tương đương với xác suất trúng giải nhất mười kỳ xổ số ấy chứ. Triệu Nhan rất nghiêm túc từ bỏ, phát hiện mình không có khả năng nghịch thiên chuyển vận như thế, cho nên tạm thời không có ý định xông pha nguy hiểm như vậy.

Di động không có pin chính là đồ bỏ đi, thậm chí còn không bằng cục gạch, cho nên Triệu Nhan chỉ có thể bất đắc dĩ ném di động và quần áo sang một bên, sau đó nhìn hai thứ còn lại. Hai món đồ này lần lượt là một thùng giấy con và một cái ba lô.

Thùng giấy con ấy không cần nhìn Triệu Nhan cũng biết, bên trong là một chiếc kính hiển vi đã cũ. Hắn dạy tiểu học ở một thôn trang nhỏ, thôn trang này không coi là nghèo, nhưng toàn là trẻ nhỏ, trong thôn trang ngoại trừ trẻ nhỏ ra chỉ còn lại người già, người trẻ tuổi đều đã ra ngoài làm ăn, ngoài thầy giáo là hắn ra, cũng chỉ còn lại mấy phụ nữ mang thai ở nhà chờ sinh là người trẻ tuổi.

Điều kiện của trường học cũng không khá khẩm cho lắm, ít nhất khi hắn muốn giúp học sinh hiểu thêm một số kiến thức sinh vật, vốn không có kính hiển vi, cho nên hắn nhờ một người bạn ở Bắc Kinh tìm một chiếc kính hiển vi cũ, nghe nói là do trường học địa phương thanh lý, bề ngoài không xây xước, giá cũng rẻ, kết quả là vì chiếc kính hiển vi này, hắn chạy tới thị trấn lấy bưu kiện, trên đường trở về bị sét đánh, khi mở mắt lần nữa đã là thời Bắc Tống.

Nghĩ đến chuyện mình gặp phải là do chiếc kính hiển vi này gây nên, Triệu Nhan không ngăn được sự tức giận trong lòng, vươn tay nắm lấy chiếc kính hiển vi trong thùng giấy định đập cho hả giận, nhưng ngẫm lại thì lại luyến tiếc, vài lần định ném nhưng không xuống tay được, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt lên giường. Dù sao thứ này cũng phải dùng mấy ngàn đồng mới mua được, đây đã là giá thấp nhất người bạn kia để cho mình rồi, nếu là giá thị trường, ít nhất cũng phải mấy vạn.

Cuối cùng Triệu Nhan đưa mắt chuyển hướng về chiếc ba lô trên giường, đó là một chiếc ba lô vải bình thường. Kéo khóa kéo xuống, Triệu Nhan dốc những đồ vật bên trong ra, một ống dài chính là cốc đánh răng, bên trong có bàn chải và kem đánh răng, còn cả dao cạo râu cùng với xà phòng thơm, cuối cùng chính là cục sạc điện thoại. Bởi vì trường học cách thị trấn hơi xa, đi lại không dễ dàng chút nào, cần ở lại thị trấn một đêm nên Triệu Nhan mới phải mang những đồ dùng cá nhân này theo.

Ngoài những thứ đó ra, từ trong ba lô còn có hai bao thuốc, trong đó một hộp đã được mở ra, thuốc bên trong cũng đã hút phân nửa, còn có hai cái bật lửa nữa, đều là loại một đồng một cái, dùng hết rồi thì vứt đi, tuy nhiên hiện giờ lại là bảo bối khó có được. Hơn nữa nếu Triệu Nhan nhớ không lầm, Bắc Tống hình như chưa có thuốc lá, thứ thuốc lá này hẳn là vẫn còn đang nằm trong bụi cỏ ở châu Mỹ, người Anh-điêng bản địa đã bắt đầu hút thuốc rồi, đáng tiếc bọn họ cách Bắc Tống cả một Thái Bình Dương, với kĩ thuật chế tạo thuyền độc mộc của đối phương, phỏng chừng rất khó có thể chở thuốc lá tới Đại Tống buôn bán.

Nhìn nửa bao thuốc lá trước mắt, Triệu Nhan cảm thấy cổ họng ngưa ngứa. Trước khi hắn xuyên việt tới đây, cũng đã vài ngày không hút thuốc lá, bởi vì hắn đã đồng ý với học sinh của mình sẽ cai thuốc, thậm chí Triệu Nhan còn nhớ ra, hai ngày trước khi hắn tới thị trấn, học sinh nữ xinh xắn nhất lớp học lén lút nói với Triệu Nhan, cô bé đã tìm được phương pháp cai thuốc lá cho hắn, sau đó lại đưa cho Triệu Nhan rất nhiều tài liệu về tác hại của thuốc lá. Tuy rằng Triệu Nhan ngoài mặt tỏ vẻ không cần để tâm nhưng lại bắt đầu cai thuốc lá, hơn nữa còn thành công kiên trì đến bây giờ.

Nghĩ đến những học sinh nghịch ngợm đáng yêu của mình, Triệu Nhan cũng không kìm nổi cảm thấy trống vắng trong lòng, sau đó theo thói quen lấy ra một điếu thuốc, thuận tay châm lên hít một hơi. Dù sao Bắc Tống hiện giờ cũng chưa buôn thuốc lá, đợi khi hút hết bao thuốc dở này, sau đó bỏ thuốc cũng không muộn.

- Khụ khụ khụ ~

Triệu Nhan vừa mới hít một hơi, lập tức cảm thấy cổ họng cay rát khó chịu, sau đó ho khan kịch liệt. Bởi vì hắn đã quên, thân thể hiện tại của mình đã từ lâu không còn là thân thể trước kia, cũng vốn không quen với hương vị của thuốc lá, hơn nữa tâm tình hắn không tốt lại theo thói quen hít một hơi thật sâu, đương nhiên là bị sặc rồi.

Tuy nhiên Triệu Nhan kiếp trước sớm đã là một kẻ nghiện thuốc, sau khi ho vài tiếng lại hít một hơi thật sâu, sau đó lại dần dần hít thêm vài hơi nữa, rất nhanh cổ họng của thân thể này đã thích ứng được với hương vị của thuốc lá. Dưới tác động của chất nicotin, Triệu Nhan cũng đã hóa giải được một chút tâm trạng nôn nóng bất an sau khi xuyên việt.

- A~ Quỷ!

Không đợi Triệu Nhan hút xong điếu thuốc, một tiếng thét cực kỳ chói tay đột nhiên vang lên, làm cho toàn thân Triệu Nhan khẽ run lên, thiếu chút nữa ném cả tàn thuốc trong tay xuống giường. Sáng sớm, những hạt mưa đầu tiên tí tách rơi, khiến cho căn phòng mang mùi hương và màu sắc cổ xưa vang lên những tiếng sột soạt. Quảng Dương quận vương Triệu Nhan từ trong mơ tỉnh lại vẫn chưa mở hai mắt ra, nằm trên giường lẩm bẩm:

- Đây hết thảy đều chỉ là giấc mộng, chỉ cần mình vừa mở mắt, hết thảy trước mắt đều sẽ biến mất, mình cũng sẽ trở lại thế kỉ 21, trở lại làm một thầy giáo bình thường!

Triệu Nhan nói xong lời cuối cùng, đột nhiên mở to mắt, đáng tiếc thứ hắn nhìn thấy vẫn là tấm màn lụa màu đỏ trên đình giường ấy, giơ tay sờ sờ lên cằm mình, vẫn là những sợi râu mềm như tơ, không có cảm giác bị đâm vào tay như mỗi sáng sớm trước kia. Điều này làm cho Triệu Nhan thất vọng vô cùng, lập tức ngồi dậy trên giường, không cam lòng đánh giá hoàn cảnh xung quanh chỗ mình đáp xuống.

Lọt vào tầm mắt tất cả đều là những đồ trang trí cổ xưa, tuy rằng nhìn qua vô cùng đẹp mắt nhưng không có bất luận chút hơi thở hiện đại nào. Bây giờ Triệu Nhan nguyện rằng bản thân đang ở trong phòng ngủ đơn sơ kia của mình, chứ tuyệt không muốn ở trong căn phòng tràn ngập đồ cổ này. Hồi tưởng lại những chuyện mình gặp được mấy ngày nay, Triệu Nhan càng cảm thấy đau đầu vô cùng, có trời mới biết tại sao trong nháy mắt mình lại có thể từ thế kỉ 21 ngược về thời Bắc Tống của thế kỉ 11?

Triệu Nhan đã xuyên việt rồi, chính xác mà nói, Triệu Nhan bây giờ từ lâu đã không phải là Quảng Dương quận vương, mà là một người tên Triệu Nhan từ thế kỉ 21 xuyên qua, hai người tuy rằng trùng tên trùng họ, nhưng thân phận hoàn toàn khác biệt.

Triệu Nhan xuyên việt tới đây trước kia chỉ là một người bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học bươn trải trong xã hội vài năm, sau đó nhất thời tâm huyết dâng trào, lại tới một thôn trang của một tỉnh miền trung làm một thầy giáo, vốn dĩ hết thảy đều rất ổn, Triệu Nhan và học sinh của mình rất hòa hợp, thành tích của các học sinh cũng tăng lên đáng kể so với trước kia, điều này làm cho hắn cảm thấy rất thành tựu.

Nhưng vừa lúc đó, có một ngày khi Triệu Nhan từ thị trấn trở về trường học, bỗng nhiên trên trời có một tia chớp bổ trúng, kết quả khi tỉnh lại lần nữa, không ngờ đã xuyên việt đến đầu năm Trị Bình thời Bắc Tống, hơn nữa còn trở thành một tên hoàng tử chẳng khác nào đồ bỏ đi. Tuy rằng thân phận vô cùng tôn quý nhưng vừa nghĩ tới người thân và bạn bè ở đời sau, cùng với những học sinh đáng yêu sẽ không bao giờ được gặp lại, điều này làm cho hắn không khỏi đau buồn.

Hơn nữa Triệu Nhan còn nghĩ đến mỗi khi tối trời nhàm chán, mình muốn dùng di động hoặc máy vi tính lên mạng đều không được, điều này làm cho hắn không khỏi thống khổ chửi bậy một tiếng. Có nhiều thứ mất đi rồi mới biết quý trọng, tỷ như cái điện thoại nhái mình bỏ mấy trăm đồng mua về kia, tuy rằng thường xuyên tự tắt máy, nhưng ít ra cũng là đồ điện tử, tốc độ lên mạng rất nhanh, bình thường xem tin tức hay chat chit,… thậm chí vô tình còn có thể xem vài bộ phim ngắn, đương nhiên là loại phim mà đàn ông đều thích xem.

- Di động!


Triệu Nhan nghĩ đến di động, bỗng nhiên nhớ tới có gì đó đã cùng mình xuyên việt, lập tức hắn vội vàng tìm kiếm chung quanh, bây giờ hắn thân ở thời Bắc Tống, mỗi vật mang đến từ đời sau đều vô cùng quý báu, chỉ có điều mấy ngày hôm trước hắn thật sự không thể chấp nhận chuyện mình xuyên qua, trong đầu hỗn độn, căn bản không rảnh suy xét đến những việc này.

Triệu Nhan rất nhanh đã tìm thấy đồ vật mình muốn tìm ở trên tủ đầu giường, sau khi hắn xuyên việt, lần đầu tiên mở mắt ra, thấy một nữ tử cổ đại xinh đẹp, điều này làm cho hắn nghĩ đến đối phương là tiên nữ trong truyền thuyết, dù sao người thường sẽ không mặc trang phục cổ đại, tuy nhiên sau đó hắn mới biết, hóa ra đối phương là thê tử mới cưới của mình, đáng tiếc nữ tử tên là Tào Dĩnh này cũng không thích mình, mấy ngày nay ngoại trừ có người đến gặp mình nàng mới xuất hiện, bình thường vốn không thấy người đâu.

Bây giờ Triệu Nhan không rảnh suy nghĩ về quan hệ giữa mình và Tào Dĩnh, chỉ thấy hắn lắc đầu thật mạnh, bình ổn tinh thần ném mấy thứ đồ mình vừa tìm được lên giường, tổng cộng có ba thứ, một là chiếc bao bằng tơ lụa, bên trong là vài bộ quần áo mình mặc trước khi xuyên qua, một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò màu xanh lam, áo khoác màu đen không thấm nước, thậm chí cả quần trong cũng có.

Sau khi tỉnh lại Triệu Nhan nhìn thấy Tào Dĩnh, kết quả đối phương cũng bị quả cầu tia chớp kia dọa cho sợ hãi, vội vàng chạy đi gọi người, còn Triệu Nhan nhân cơ hội này đánh giá qua hoàn cảnh xung quanh, tuy rằng hắn vẫn hơi không rõ tình hình cho lắm, nhưng giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, trên người mình nhất định đã xảy ra chuyện rất không bình thường, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc bên người lại. Chỉ có một điều khiến hắn nghĩ mãi không ra chính là, đồ đạc bên cạnh hắn ngay cả quần áo cũng xuyên qua, nhưng thân thể hắn lại trở thành Triệu Nhan hiện tại, có trời mới biết lúc mình bị một tia sét đánh trúng đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện không nghĩ ra cũng đừng nghĩ nữa, đây là một trong số ít ưu điểm của Triệu Nhan, chỉ thấy hắn đưa tay sờ sờ mấy bộ quần áo quen thuộc, sau đó lấy từ trong túi áo khoác ra mấy thứ, một chùm chìa khóa bình thường, đáng tiếc ổ khóa lại ở thế kỉ 21, một chiếc ví đen, trong ví có hơn một trăm nhân dân tệ và một tấm thẻ, hiện tại cũng không có chỗ mà dùng, chỉ có thể trở thành giấy lộn thôi, thứ cuối cùng chính là chiếc điện thoại nhái mà vừa rồi Triệu Nhan đã hoài niệm sâu sắc.

Trước kia Triệu Nhan là một tay mê điện ảnh, hắn nhớ rõ khi Châu Tinh Trì đóng “Thánh bài 2”, trong phim diễn viên chính A Tinh xuyên về Thượng Hải của vài thập niên trước, không ngờ có thể dùng điện thoại kiểu cũ liên hệ với người thời sau. Tuy rằng tình tiết rất vớ vẩn nhưng bây giờ Triệu Nhan hi vọng điện thoại di động của mình cũng có thể có công năng như vậy.

Nghĩ đến đây, hai tay Triệu Nhan run run cầm điện thoại của mình lên, sau đó nhẹ nhàng ấn nút.

- Hả? Không phản ứng!

Triệu Nhan chưa từ bỏ ý định ấn thêm cái nữa, kết quả màn hình vẫn tối đen như cũ. Sau gáy Triệu Nhan đổ đầy mồ hôi, nỗi thống khổ lớn nhất trong cuộc sống này là cho một người hy vọng, sau đó lại tàn nhẫn dập tắt hy vọng ấy đi.

Ôm hi vọng cuối cùng, Triệu Nhan ấn giữ nút khởi động máy thật lâu, vì điện thoại nhái không hẹn giờ tắt máy, lần nào mở lên cũng phải mở hai lần, hơn nữa thứ này lại cùng mình vượt qua gần ngàn năm, có trời mới biết có xảy ra vấn đề gì hay không?

“Đinh ~” Bắt đầu bằng một tiếng vang thanh thúy, trên điện thoại rốt cuộc xuất hiện hình ảnh khởi động, điều này khiến cho Triệu Nhan nhẹ lòng, tuy nhiên hắn chưa kịp vui mừng, đã thấy màn hình vừa sáng lên trực tiếp tối sầm, điện thoại lại tắt, hơn nữa lần này bất kể Triệu Nhan ấn giữ nút khởi động máy bao lâu, màn hình cũng không sáng lên lần nữa.

- Con em mày, rõ ràng vừa rồi đã khởi động, sao bây giờ lại không mở được rồi hả?

Triệu Nhan tức giận vừa ấn dí vào nút khởi động máy, vừa loạng choạng lẩm bẩm với di động, nhưng bất kể thế nào, di động cũng không có bất kỳ phản ứng nào, hắn tức giận giơ tay lên muốn ném điện thoại đi.

- Á, không đúng? Mình xuyên qua đã mấy ngày, điện thoại di động rách nát này sớm đã hết pin rồi, cho nên tự động tắt máy, chỉ cần sạc pin là có thể dùng được thôi.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lại hưng phấn hẳn lên, có điều hắn đã nhanh chóng nghĩ đến, hiện giờ đang là thời Bắc Tống, mình ngay cả chỗ sạc pin cũng không tìm thấy, chẳng lẽ lại đợi đến khi sấm sét đánh xuống? Vậy cũng quá nguy hiểm.

Tuy nhiên cũng không nhất định, nếu chẳng may lại bổ trúng mình, nói không chừng có thể xuyên việt trở về. Chỉ có điều chuyện thế này xác suất quá nhỏ, phỏng chừng có thể tương đương với xác suất trúng giải nhất mười kỳ xổ số ấy chứ. Triệu Nhan rất nghiêm túc từ bỏ, phát hiện mình không có khả năng nghịch thiên chuyển vận như thế, cho nên tạm thời không có ý định xông pha nguy hiểm như vậy.

Di động không có pin chính là đồ bỏ đi, thậm chí còn không bằng cục gạch, cho nên Triệu Nhan chỉ có thể bất đắc dĩ ném di động và quần áo sang một bên, sau đó nhìn hai thứ còn lại. Hai món đồ này lần lượt là một thùng giấy con và một cái ba lô.

Thùng giấy con ấy không cần nhìn Triệu Nhan cũng biết, bên trong là một chiếc kính hiển vi đã cũ. Hắn dạy tiểu học ở một thôn trang nhỏ, thôn trang này không coi là nghèo, nhưng toàn là trẻ nhỏ, trong thôn trang ngoại trừ trẻ nhỏ ra chỉ còn lại người già, người trẻ tuổi đều đã ra ngoài làm ăn, ngoài thầy giáo là hắn ra, cũng chỉ còn lại mấy phụ nữ mang thai ở nhà chờ sinh là người trẻ tuổi.

Điều kiện của trường học cũng không khá khẩm cho lắm, ít nhất khi hắn muốn giúp học sinh hiểu thêm một số kiến thức sinh vật, vốn không có kính hiển vi, cho nên hắn nhờ một người bạn ở Bắc Kinh tìm một chiếc kính hiển vi cũ, nghe nói là do trường học địa phương thanh lý, bề ngoài không xây xước, giá cũng rẻ, kết quả là vì chiếc kính hiển vi này, hắn chạy tới thị trấn lấy bưu kiện, trên đường trở về bị sét đánh, khi mở mắt lần nữa đã là thời Bắc Tống.

Nghĩ đến chuyện mình gặp phải là do chiếc kính hiển vi này gây nên, Triệu Nhan không ngăn được sự tức giận trong lòng, vươn tay nắm lấy chiếc kính hiển vi trong thùng giấy định đập cho hả giận, nhưng ngẫm lại thì lại luyến tiếc, vài lần định ném nhưng không xuống tay được, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt lên giường. Dù sao thứ này cũng phải dùng mấy ngàn đồng mới mua được, đây đã là giá thấp nhất người bạn kia để cho mình rồi, nếu là giá thị trường, ít nhất cũng phải mấy vạn.

Cuối cùng Triệu Nhan đưa mắt chuyển hướng về chiếc ba lô trên giường, đó là một chiếc ba lô vải bình thường. Kéo khóa kéo xuống, Triệu Nhan dốc những đồ vật bên trong ra, một ống dài chính là cốc đánh răng, bên trong có bàn chải và kem đánh răng, còn cả dao cạo râu cùng với xà phòng thơm, cuối cùng chính là cục sạc điện thoại. Bởi vì trường học cách thị trấn hơi xa, đi lại không dễ dàng chút nào, cần ở lại thị trấn một đêm nên Triệu Nhan mới phải mang những đồ dùng cá nhân này theo.

Ngoài những thứ đó ra, từ trong ba lô còn có hai bao thuốc, trong đó một hộp đã được mở ra, thuốc bên trong cũng đã hút phân nửa, còn có hai cái bật lửa nữa, đều là loại một đồng một cái, dùng hết rồi thì vứt đi, tuy nhiên hiện giờ lại là bảo bối khó có được. Hơn nữa nếu Triệu Nhan nhớ không lầm, Bắc Tống hình như chưa có thuốc lá, thứ thuốc lá này hẳn là vẫn còn đang nằm trong bụi cỏ ở châu Mỹ, người Anh-điêng bản địa đã bắt đầu hút thuốc rồi, đáng tiếc bọn họ cách Bắc Tống cả một Thái Bình Dương, với kĩ thuật chế tạo thuyền độc mộc của đối phương, phỏng chừng rất khó có thể chở thuốc lá tới Đại Tống buôn bán.

Nhìn nửa bao thuốc lá trước mắt, Triệu Nhan cảm thấy cổ họng ngưa ngứa. Trước khi hắn xuyên việt tới đây, cũng đã vài ngày không hút thuốc lá, bởi vì hắn đã đồng ý với học sinh của mình sẽ cai thuốc, thậm chí Triệu Nhan còn nhớ ra, hai ngày trước khi hắn tới thị trấn, học sinh nữ xinh xắn nhất lớp học lén lút nói với Triệu Nhan, cô bé đã tìm được phương pháp cai thuốc lá cho hắn, sau đó lại đưa cho Triệu Nhan rất nhiều tài liệu về tác hại của thuốc lá. Tuy rằng Triệu Nhan ngoài mặt tỏ vẻ không cần để tâm nhưng lại bắt đầu cai thuốc lá, hơn nữa còn thành công kiên trì đến bây giờ.

Nghĩ đến những học sinh nghịch ngợm đáng yêu của mình, Triệu Nhan cũng không kìm nổi cảm thấy trống vắng trong lòng, sau đó theo thói quen lấy ra một điếu thuốc, thuận tay châm lên hít một hơi. Dù sao Bắc Tống hiện giờ cũng chưa buôn thuốc lá, đợi khi hút hết bao thuốc dở này, sau đó bỏ thuốc cũng không muộn.

- Khụ khụ khụ ~

Triệu Nhan vừa mới hít một hơi, lập tức cảm thấy cổ họng cay rát khó chịu, sau đó ho khan kịch liệt. Bởi vì hắn đã quên, thân thể hiện tại của mình đã từ lâu không còn là thân thể trước kia, cũng vốn không quen với hương vị của thuốc lá, hơn nữa tâm tình hắn không tốt lại theo thói quen hít một hơi thật sâu, đương nhiên là bị sặc rồi.

Tuy nhiên Triệu Nhan kiếp trước sớm đã là một kẻ nghiện thuốc, sau khi ho vài tiếng lại hít một hơi thật sâu, sau đó lại dần dần hít thêm vài hơi nữa, rất nhanh cổ họng của thân thể này đã thích ứng được với hương vị của thuốc lá. Dưới tác động của chất nicotin, Triệu Nhan cũng đã hóa giải được một chút tâm trạng nôn nóng bất an sau khi xuyên việt.

- A~ Quỷ!

Không đợi Triệu Nhan hút xong điếu thuốc, một tiếng thét cực kỳ chói tay đột nhiên vang lên, làm cho toàn thân Triệu Nhan khẽ run lên, thiếu chút nữa ném cả tàn thuốc trong tay xuống giường.