Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 195: Vì mình chuộc thân




Tiết Ninh Nhi nhìn thấy mẫu thân Hắc Mẫu Đơn nhiệt tình chào đón như vậy cũng có chút giật mình. Tiếp sau đó vừa rồi có một số nghi ngờ muốn hỏi: - Không biết con gái có gì vui mà để cho mẫu thân ở đây chờ đợi?

Thấy Tiết Ninh Nhi vẫn còn chưa biết, chủ chứa Hắc Mẫu Đơn không khỏi cười khổ một tiếng. Bà liền đưa văn thư trong tay tới trước mặt nàng nói: - Con gái, đây là văn thư chuộc thân của con, chỉ cần mang tới quan phủ, có thể thoát khỏi ti tiện. Từ đây về sau là một phu nhân trong sạch, con gái thật đúng là phúc khí tốt!

- Chuộc chuộc thân? Tiết Ninh Nhi nghe được tin này khiếp sợ vô cùng. Mặc dù nàng nằm mơ cũng muốn chuộc thân, nhưng khi chủ chứa đưa văn thư chuộc thân tới trước mặt nàng, lại khiến cho nàng có cảm giác không thể tin nổi. Thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ, hồi lâu sao mới bừng tỉnh lại, liền nhận lấy tờ văn thư xem qua một lượt. Quả thực là xuất hiện tờ văn thư chuộc thân mà mình đã vô số lần thấy trong mơ. Điều này khiến cho nàng bỗng vui mừng tới phát khóc, ôm lấy văn thư bật khóc.

Kỹ nữ khác trong viện thấy bộ dạng khóc lóc của Tiết Ninh Nhi, ai cũng đều lộ rõ ánh mắt ngưỡng mộ hoặc ghen tị. Trong đó có mấy tỷ muội có quan hệ tốt với Tiết Ninh Nhi cũng rơi nước mắt, sau đó lần lượt bước lên khuyên nhủ, đồng thời chúc mừng Tiết Ninh Nhi được tự do, sau này đừng quên những tỷ muội này.

Có được những lời khuyên bảo của những tỷ muội này, lúc này Tiết Ninh Nhi mới từ từ nín khóc. Đồng thời hai tay ôm chặt lấy văn thư chuộc thân của mình. Đối với nàng mà nói, tờ giấy mỏng manh này còn quan trọng hơn cả tính mạng của nàng. Bất luận thế nào cũng không thể nào buông tay được.

Nhưng cũng đúng lúc này, chỉ thấy một lão già đứng phía sau Hắc Mẫu Đơn bước lên phía trước cười nói: - Tiết nương tử, lão nô mang mấy người hầu và thị nữ tới, người có thứ gì muốn thu dọn, cứ dặn dò lão nô đi làm là được!

- Lã. Lã quản gia, ông cũng ở đây, lẽ nào là quận vượng bảo ông tới giúp nô gia chuộc thân sao? Tiết Ninh Nhi thấy lão già này lại một lần nữa kinh ngạc. Bởi vì đối phương chính là quản gia lão Phúc trong phủ Triệu Nhan. Ngoài ra còn có mười mấy người hầu của Vương phủ đứng phía sau lão Phúc, vừa rồi vì quá kinh ngạc, nàng mới không chú ý tới những người này. Tiếp theo đó nàng lại nhớ ra bộ dạng khóc lóc của mình vừa rồi đã bị những người của Vương phủ này nhìn thấy rồi. Điều này khiến cho nàng cũng có chút xấu hổ.

Thấy khóe mắt Tiết Ninh Nhi vẫn còn nước mắt, Lão Phúc liền bật cười ha hả đáp lại: - Tiết nương tử hiểu lầm rồi. Lão nô là theo Vương phi và hai vị Công chúa tới. Bây giờ Vương phi đang ở trà lầu đối diện chờ. Lão nô là tới thu dọn đồ đạc giúp Tiết nương tử!

Nghe thấy người chuộc thân cho mình lại là Tào Dĩnh và đám người Bảo An Công chúa, Tiết Ninh Nhi cũng vô cùng bất ngờ. Mặc dù lúc trước nàng và đám người Tào Dĩnh sống chung với nhau rất tốt, nhưng cũng không tới nước để họ phải chuộc thân giúp mình, đặc biệt là sáng hôm nay Tào Dĩnh đã có thái độ không xem mình như bằng hữu, chẳng lẽ lại là.

Tiết Ninh Nhi bỗng nhớ tới một khả năng, không khỏi đỏ bừng mặt lên. Nhưng đồng thời trong lòng lại có chút cảm giác ngọt ngào. Nếu thực sự giống như nàng đã đoán, cũng khó trách sáng nay Tào Dĩnh lại có thái độ đó với mình.

Sau đó Tiết Ninh Nhi dẫn đám người lão Phúc tới phòng mình thu dọn đồ đạc. Nhưng nhân cơ hội này, Tiết Ninh Nhi cũng đã hành một lễ với lão Phúc hỏi: - Lã quản gia, phiền ông đưa người tới giúp nô gia, chỉ là nô gia muốn hỏi thêm một câu, Vương phi giúp ta chuộc thân đã tốn tổng cộng bao nhiêu tiền?

Thấy Tiết Ninh Nhi hỏi câu hỏi này, Llão Phúc có chút tò mò liếc nhìn nàng nói: - Chuyện này không có phiền Tiết nương tử, tiền chuộc thân của ngươi đều là trong phủ bỏ ra. Lát nữa chủ chứa đó sẽ cùng chúng ta quay về lấy tiền. Tới khi đó Tiết nương tử sẽ hoàn toàn cắt đứt với nơi này, sau này cũng không cần phải quay lại nữa!

Nhưng Tiết Ninh Nhi nghe tới đây lại kiên định lắc đầu nói:

- Lã quản gia, ta thực sự rất muốn biết Vương phi đã tiêu hết bao nhiêu tiền? Chuyện này rất quan trọng đối với ta, xin ông hãy nói cho ta biết có được không?

- Chuyện này. Lão Phúc thật ra không phải là không thể nói cho Tiết Ninh Nhi biết được, chỉ là cảm thấy chuyện này không nên để đối phương biết. Nhưng nếu Tiết Ninh Nhi đã kiên trì như vậy, lão Phúc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đáp lại: - Nói thực, chủ chứa đó vốn là không muốn để Tiết nương tử rời khỏi đây. Nhưng thái độ của Vương phi và hai vị Công chúa cứng rắn, thậm chí Thọ Khang Công chúa còn lên tiếng. Nếu chủ chứa không thả cô đi, người sẽ đập nát nơi đây. Cuối cùng Hắc Mẫu Đơn đó mới bất đắc dĩ nhả ra. Nhưng lại muốn phải ba vạn quan. Đây có lẽ là giá trên trời. Vốn dĩ Thọ Khang Công chúa tức giận thực sự muốn ra tay, nhưng cuối cùng Vương phi ngay cả trả giá cũng đều không có trả, trực tiếp đồng ý.

Nghe thấy cái giá chuộc thân của mình lại đạt tới con số ba vạn quan, Tiết Ninh Nhi nhất thời cũng có chút khiếp sợ. Chỉ thấy nàng cúi đầu trầm ngâm một hồi, bỗng quay người tới trước giường mình, mở chiếc tủ khóa ở đầu giường, lấy ra một chiếc hòm nhỏ bên trong ra đặt lên bàn mở ra. Lúc này lão Phúc mới phát hiện, bên trong để một xấp giao tử.

Cói gọi là giao tử, kỳ thực chính là tiền thân của tiền giấy. Thời Đường có phi tiền, thời Tống có giao tử. Trong đó giao tử khởi nguồn từ vùng đất Tứ Xuyên, vừa mới bắt đầu là vì Tứ Xuyên thiếu tiền đồng, tiền sắt lại không tiện giao dịch, do đó vào thời Nhân Tông đã có sự xuất hiện của giao tử. Qua nhiều năm phát triển, một số nhà giàu có Tứ Xuyên cũng bắt đầu mở cửa hàng giao tử ở kinh thành, giúp người ta làm đại lý tiết kiệm tiền, và cho vay tiền.

Chỉ thấy Tiết Ninh Nhi lấy xấp giao tử ra đặt lên bàn, sau đó lại lấy hộp trang sức của mình ra, đổ hết trang sức bên trong lên bàn. Thậm chí ngay cả trâm cài đầu mình, vòng tay cũng đều lấy xuống đặt lên bàn nói: - Lã quản gia, trong đây có hai vạn năm nghìn quan tiền giao tử, cầm chữ ký của ta là có thể tới cửa hàng giao tử rút tiền. Ngoài ra còn có số trang sức, châu báu, cộng lại có lẽ cũng lên tới năm nghìn quan, đủ tiền chuộc thân của ta!

- Chuyện này Thấy Tiết Ninh Nhi lại lấy ra ba vạn quan, lão Phúc không phải rất kinh ngạc, là hành thủ số 2 thành Đông Kinh, hát một khúc hát là có mười mấy quan. Dù phần lớn phải giao lại cho chủ chứa, nhưng bản thân nàng cũng có thể giữ lại một phần, tích cóp vài năm có thể có được khoản tiền lớn cũng không có gì là lạ.

- Tiết nương tử, tiền chuộc thân cho cô do phủ xuất ra là được rồi, không cần dùng tiền của cô. Số tiền này cô giữ lại để làm tiền riêng đi!

Lão Phúc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng. Kỳ thực lão cũng không hiểu vì sao Tiết Ninh Nhi lại muốn bỏ tiền của mình ra chuộc thân.

- Không! Có lẽ theo Lã quản gia thấy, ai bỏ tiền ra chuộc thân cũng như nhau cả thôi. Nhưng đối với tiểu nữ mà nói lại hoàn toàn khác. Nếu do Vương phủ bỏ tiền, như vậy tiểu nữ kỳ thực giống như một thứ đồ chơi của Vương phủ mua về. Mặc dù về mặt danh nghĩa là thoát khỏi ti tiện, nhưng chung quy lại cũng là loại người cấp thấp. Cho nên tiểu nữ mới muốn dùng tiền của mình để chuộc mình! Tiết Ninh Nhi nói với vẻ mặt kiên quyết. Hơn nữa khi nói tới câu cuối cùng, còn nhấn mạnh ngữ khí vào hai từ "bản thân".

Nghe tới đây, cuối cùng Lão Phúc cũng hiểu được suy nghĩ của Tiết Ninh Nhi. Cũng có chút cảm giác khác với cô gái xuất thân thanh lâu này, đồng thời càng thêm khâm phục tầm nhìn của Vương phủ nhà mình, cũng chỉ có người con gái hiếm thấy như vậy mới có tư cách vào phủ hầu hạ Quận Vương.

- Tiết nương tử, chuyện này không phải lão nô có thể làm chủ được. Cô xem như vậy có được không, chúng ta cùng đi hỏi ý kiến của Vương phi, nhưng theo lão nô thấy, có lẽ Vương phi không phản đối chuyện này! Cuối cùng lão Phúc cũng lên tiếng.

- Được! Tiết Ninh Nhi cũng biết chuyện này phải cần có sự đồng ý của Tào Dĩnh, cho nên cũng lập tức đồng ý.

Cùng lúc đó, trên một trà lầu đối diện Thanh Nhã tiểu viện, ba người Tào Dĩnh và Bảo An Công chúa, Thọ Khang Công chúa bao một tầng trà lầu, vừa uống trà vừa nói chuyện, đồng thời cũng chờ Tiết Ninh Nhi thu dọn đồ đạc xong về cùng.

- Dĩnh nhi muội muội, ta thấy bộ dạng của muội hôm nay, hình như có chút không yên lòng, liệu có phải sợ sau khi Tiết Ninh Nhi vào phủ, sẽ cướp mất trái tim của tam ca nhi không? Thọ Khang Công chúa lúc này cười trêu.

- Hừ, ta không sợ một hành thủ con con! Tào Dĩnh cố ý làm ra vẻ tự tin nói, chỉ là trong lòng lại không khỏi có chút không yên lòng.

Sở dĩ lần này Tào Dĩnh chuộc thân cho Tiết Ninh Nhi, dù có nguyên nhân khác, nhưng chủ yếu vẫn là vì Triệu Nhan. Nói ra thì họ thành hôn đã nửa năm rồi, nhưng vì tuổi tác của nàng còn nhỏ, Triệu Nhan không những không có động tới nàng, ngay cả Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết cũng không có động chạm tới. Điều này khiến cho Tào Dĩnh cảm động, cũng có chút áy náy. Trong thời gian này nàng cũng thấy Tiết Ninh Nhi và Triệu Nhan cũng có ý với nhau. Triệu Nhan cũng không phải hoàn toàn không có động lòng, do đó trong trường hợp này Tào Dĩnh mới định chuộc thân cho Tiết Ninh Nhi. Dù sao Tiết Ninh Nhi cũng đã 17 tuổi rồi, có thể thay mình hầu hạ Triệu Nhan. Hơn nữa Tiết Ninh Nhi xuất thân thấp kém, cho dù có con sớm hơn mình, cũng không thể uy hiếp được địa vị của nàng.

- Ha ha, dù Ninh Nhi xuất thân thấp hơn một chút, nhưng cũng là cô gái có hiểu biết. Trong thời gian này Dĩnh Nhi muội muội và đối phương sống chung với nhau rất tốt, sau này Ninh Nhi vào Vương phủ rồi, chắc chắn có thể trở thành trợ thủ tốt của Dĩnh nhi muội muội! Bảo An Công chúa đi tới, biết dù người con gái có rộng lượng thế nào đi nữa, khi nạp thiếp cho trượng phu cũng đều có chút không thoải mái. Nhưng người phụ nữ quý tộc như họ, nạp thiếp cho trượng phu lại là một chuyện cần phải trải qua, vì vậy mới lên tiếng an ủi.

Nghe thấy lời của Bảo An Công chúa, Tào Dĩnh ngược lại có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống. Thọ Khang Công chúa thì tán đồng gật đầu nói: - Điều này thật ra cũng đúng. Ninh Nhi là người tính tình ngoài nhu trong cương, người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Dĩnh Nhi muội muội đã tiêu tốn ba vạn quan giúp cô ấy chuộc thân, chắc chắn có thể khiến cho cô ta cảm ơn. Ngoài ra tam ca nhi cũng là người chân tình, chắc chắn không thể có chuyện có mới nới cũ được. Điểm này có thể là còn mạnh hơn cái người Vương Sân đó nhiều!

Nhưng Tào Dĩnh nghe Thọ Khang Công chúa đánh giá về Tiết Ninh Nhi lại ngẩng đầu lên nói: - Tiết nương tử còn có điểm tốt khác, chính là có chút tham tài. Hôm nay ta tặng vàng bạc cho cô ta, nói là tiền công trong thời gian qua. Vốn nghĩ rằng cô ta sẽ từ chối, nhưng không ngờ cô ta lại nhận, cộng thêm trước đây cô ta có tiếng là tham tiền, chờ sau khi vào phủ, cái tật xấu này sẽ phải sửa ngay, nếu không cũng quả là quá phóng khoáng rồi, nói ra cũng khiến cho người ta chê cười.

Nghe thấy Tào Dĩnh nói như vậy, Thọ Khang Công chúa và Bảo An Công chúa đều nhìn nhau mà cười. Tiết Ninh Nhi còn chưa vào cửa đã bị Tào Dĩnh tìm ra lỗi rồi. Kỳ thực cái lỗi này không đáng gì, chẳng qua là Tào Dĩnh muốn dựa vào đó để lập uy, rõ ràng là để nàng thể hiện được uy nghiêm của bà cả mà thôi. Tiết Ninh Nhi nhìn thấy mẫu thân Hắc Mẫu Đơn nhiệt tình chào đón như vậy cũng có chút giật mình. Tiếp sau đó vừa rồi có một số nghi ngờ muốn hỏi: - Không biết con gái có gì vui mà để cho mẫu thân ở đây chờ đợi?

Thấy Tiết Ninh Nhi vẫn còn chưa biết, chủ chứa Hắc Mẫu Đơn không khỏi cười khổ một tiếng. Bà liền đưa văn thư trong tay tới trước mặt nàng nói: - Con gái, đây là văn thư chuộc thân của con, chỉ cần mang tới quan phủ, có thể thoát khỏi ti tiện. Từ đây về sau là một phu nhân trong sạch, con gái thật đúng là phúc khí tốt!

- Chuộc chuộc thân? Tiết Ninh Nhi nghe được tin này khiếp sợ vô cùng. Mặc dù nàng nằm mơ cũng muốn chuộc thân, nhưng khi chủ chứa đưa văn thư chuộc thân tới trước mặt nàng, lại khiến cho nàng có cảm giác không thể tin nổi. Thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ, hồi lâu sao mới bừng tỉnh lại, liền nhận lấy tờ văn thư xem qua một lượt. Quả thực là xuất hiện tờ văn thư chuộc thân mà mình đã vô số lần thấy trong mơ. Điều này khiến cho nàng bỗng vui mừng tới phát khóc, ôm lấy văn thư bật khóc.

Kỹ nữ khác trong viện thấy bộ dạng khóc lóc của Tiết Ninh Nhi, ai cũng đều lộ rõ ánh mắt ngưỡng mộ hoặc ghen tị. Trong đó có mấy tỷ muội có quan hệ tốt với Tiết Ninh Nhi cũng rơi nước mắt, sau đó lần lượt bước lên khuyên nhủ, đồng thời chúc mừng Tiết Ninh Nhi được tự do, sau này đừng quên những tỷ muội này.

Có được những lời khuyên bảo của những tỷ muội này, lúc này Tiết Ninh Nhi mới từ từ nín khóc. Đồng thời hai tay ôm chặt lấy văn thư chuộc thân của mình. Đối với nàng mà nói, tờ giấy mỏng manh này còn quan trọng hơn cả tính mạng của nàng. Bất luận thế nào cũng không thể nào buông tay được.

Nhưng cũng đúng lúc này, chỉ thấy một lão già đứng phía sau Hắc Mẫu Đơn bước lên phía trước cười nói: - Tiết nương tử, lão nô mang mấy người hầu và thị nữ tới, người có thứ gì muốn thu dọn, cứ dặn dò lão nô đi làm là được!

- Lã. Lã quản gia, ông cũng ở đây, lẽ nào là quận vượng bảo ông tới giúp nô gia chuộc thân sao? Tiết Ninh Nhi thấy lão già này lại một lần nữa kinh ngạc. Bởi vì đối phương chính là quản gia lão Phúc trong phủ Triệu Nhan. Ngoài ra còn có mười mấy người hầu của Vương phủ đứng phía sau lão Phúc, vừa rồi vì quá kinh ngạc, nàng mới không chú ý tới những người này. Tiếp theo đó nàng lại nhớ ra bộ dạng khóc lóc của mình vừa rồi đã bị những người của Vương phủ này nhìn thấy rồi. Điều này khiến cho nàng cũng có chút xấu hổ.

Thấy khóe mắt Tiết Ninh Nhi vẫn còn nước mắt, Lão Phúc liền bật cười ha hả đáp lại: - Tiết nương tử hiểu lầm rồi. Lão nô là theo Vương phi và hai vị Công chúa tới. Bây giờ Vương phi đang ở trà lầu đối diện chờ. Lão nô là tới thu dọn đồ đạc giúp Tiết nương tử!


Nghe thấy người chuộc thân cho mình lại là Tào Dĩnh và đám người Bảo An Công chúa, Tiết Ninh Nhi cũng vô cùng bất ngờ. Mặc dù lúc trước nàng và đám người Tào Dĩnh sống chung với nhau rất tốt, nhưng cũng không tới nước để họ phải chuộc thân giúp mình, đặc biệt là sáng hôm nay Tào Dĩnh đã có thái độ không xem mình như bằng hữu, chẳng lẽ lại là.

Tiết Ninh Nhi bỗng nhớ tới một khả năng, không khỏi đỏ bừng mặt lên. Nhưng đồng thời trong lòng lại có chút cảm giác ngọt ngào. Nếu thực sự giống như nàng đã đoán, cũng khó trách sáng nay Tào Dĩnh lại có thái độ đó với mình.

Sau đó Tiết Ninh Nhi dẫn đám người lão Phúc tới phòng mình thu dọn đồ đạc. Nhưng nhân cơ hội này, Tiết Ninh Nhi cũng đã hành một lễ với lão Phúc hỏi: - Lã quản gia, phiền ông đưa người tới giúp nô gia, chỉ là nô gia muốn hỏi thêm một câu, Vương phi giúp ta chuộc thân đã tốn tổng cộng bao nhiêu tiền?

Thấy Tiết Ninh Nhi hỏi câu hỏi này, Llão Phúc có chút tò mò liếc nhìn nàng nói: - Chuyện này không có phiền Tiết nương tử, tiền chuộc thân của ngươi đều là trong phủ bỏ ra. Lát nữa chủ chứa đó sẽ cùng chúng ta quay về lấy tiền. Tới khi đó Tiết nương tử sẽ hoàn toàn cắt đứt với nơi này, sau này cũng không cần phải quay lại nữa!

Nhưng Tiết Ninh Nhi nghe tới đây lại kiên định lắc đầu nói:

- Lã quản gia, ta thực sự rất muốn biết Vương phi đã tiêu hết bao nhiêu tiền? Chuyện này rất quan trọng đối với ta, xin ông hãy nói cho ta biết có được không?

- Chuyện này. Lão Phúc thật ra không phải là không thể nói cho Tiết Ninh Nhi biết được, chỉ là cảm thấy chuyện này không nên để đối phương biết. Nhưng nếu Tiết Ninh Nhi đã kiên trì như vậy, lão Phúc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đáp lại: - Nói thực, chủ chứa đó vốn là không muốn để Tiết nương tử rời khỏi đây. Nhưng thái độ của Vương phi và hai vị Công chúa cứng rắn, thậm chí Thọ Khang Công chúa còn lên tiếng. Nếu chủ chứa không thả cô đi, người sẽ đập nát nơi đây. Cuối cùng Hắc Mẫu Đơn đó mới bất đắc dĩ nhả ra. Nhưng lại muốn phải ba vạn quan. Đây có lẽ là giá trên trời. Vốn dĩ Thọ Khang Công chúa tức giận thực sự muốn ra tay, nhưng cuối cùng Vương phi ngay cả trả giá cũng đều không có trả, trực tiếp đồng ý.

Nghe thấy cái giá chuộc thân của mình lại đạt tới con số ba vạn quan, Tiết Ninh Nhi nhất thời cũng có chút khiếp sợ. Chỉ thấy nàng cúi đầu trầm ngâm một hồi, bỗng quay người tới trước giường mình, mở chiếc tủ khóa ở đầu giường, lấy ra một chiếc hòm nhỏ bên trong ra đặt lên bàn mở ra. Lúc này lão Phúc mới phát hiện, bên trong để một xấp giao tử.

Cói gọi là giao tử, kỳ thực chính là tiền thân của tiền giấy. Thời Đường có phi tiền, thời Tống có giao tử. Trong đó giao tử khởi nguồn từ vùng đất Tứ Xuyên, vừa mới bắt đầu là vì Tứ Xuyên thiếu tiền đồng, tiền sắt lại không tiện giao dịch, do đó vào thời Nhân Tông đã có sự xuất hiện của giao tử. Qua nhiều năm phát triển, một số nhà giàu có Tứ Xuyên cũng bắt đầu mở cửa hàng giao tử ở kinh thành, giúp người ta làm đại lý tiết kiệm tiền, và cho vay tiền.

Chỉ thấy Tiết Ninh Nhi lấy xấp giao tử ra đặt lên bàn, sau đó lại lấy hộp trang sức của mình ra, đổ hết trang sức bên trong lên bàn. Thậm chí ngay cả trâm cài đầu mình, vòng tay cũng đều lấy xuống đặt lên bàn nói: - Lã quản gia, trong đây có hai vạn năm nghìn quan tiền giao tử, cầm chữ ký của ta là có thể tới cửa hàng giao tử rút tiền. Ngoài ra còn có số trang sức, châu báu, cộng lại có lẽ cũng lên tới năm nghìn quan, đủ tiền chuộc thân của ta!

- Chuyện này Thấy Tiết Ninh Nhi lại lấy ra ba vạn quan, lão Phúc không phải rất kinh ngạc, là hành thủ số 2 thành Đông Kinh, hát một khúc hát là có mười mấy quan. Dù phần lớn phải giao lại cho chủ chứa, nhưng bản thân nàng cũng có thể giữ lại một phần, tích cóp vài năm có thể có được khoản tiền lớn cũng không có gì là lạ.

- Tiết nương tử, tiền chuộc thân cho cô do phủ xuất ra là được rồi, không cần dùng tiền của cô. Số tiền này cô giữ lại để làm tiền riêng đi!

Lão Phúc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng. Kỳ thực lão cũng không hiểu vì sao Tiết Ninh Nhi lại muốn bỏ tiền của mình ra chuộc thân.

- Không! Có lẽ theo Lã quản gia thấy, ai bỏ tiền ra chuộc thân cũng như nhau cả thôi. Nhưng đối với tiểu nữ mà nói lại hoàn toàn khác. Nếu do Vương phủ bỏ tiền, như vậy tiểu nữ kỳ thực giống như một thứ đồ chơi của Vương phủ mua về. Mặc dù về mặt danh nghĩa là thoát khỏi ti tiện, nhưng chung quy lại cũng là loại người cấp thấp. Cho nên tiểu nữ mới muốn dùng tiền của mình để chuộc mình! Tiết Ninh Nhi nói với vẻ mặt kiên quyết. Hơn nữa khi nói tới câu cuối cùng, còn nhấn mạnh ngữ khí vào hai từ "bản thân".

Nghe tới đây, cuối cùng Lão Phúc cũng hiểu được suy nghĩ của Tiết Ninh Nhi. Cũng có chút cảm giác khác với cô gái xuất thân thanh lâu này, đồng thời càng thêm khâm phục tầm nhìn của Vương phủ nhà mình, cũng chỉ có người con gái hiếm thấy như vậy mới có tư cách vào phủ hầu hạ Quận Vương.

- Tiết nương tử, chuyện này không phải lão nô có thể làm chủ được. Cô xem như vậy có được không, chúng ta cùng đi hỏi ý kiến của Vương phi, nhưng theo lão nô thấy, có lẽ Vương phi không phản đối chuyện này! Cuối cùng lão Phúc cũng lên tiếng.

- Được! Tiết Ninh Nhi cũng biết chuyện này phải cần có sự đồng ý của Tào Dĩnh, cho nên cũng lập tức đồng ý.

Cùng lúc đó, trên một trà lầu đối diện Thanh Nhã tiểu viện, ba người Tào Dĩnh và Bảo An Công chúa, Thọ Khang Công chúa bao một tầng trà lầu, vừa uống trà vừa nói chuyện, đồng thời cũng chờ Tiết Ninh Nhi thu dọn đồ đạc xong về cùng.

- Dĩnh nhi muội muội, ta thấy bộ dạng của muội hôm nay, hình như có chút không yên lòng, liệu có phải sợ sau khi Tiết Ninh Nhi vào phủ, sẽ cướp mất trái tim của tam ca nhi không? Thọ Khang Công chúa lúc này cười trêu.

- Hừ, ta không sợ một hành thủ con con! Tào Dĩnh cố ý làm ra vẻ tự tin nói, chỉ là trong lòng lại không khỏi có chút không yên lòng.

Sở dĩ lần này Tào Dĩnh chuộc thân cho Tiết Ninh Nhi, dù có nguyên nhân khác, nhưng chủ yếu vẫn là vì Triệu Nhan. Nói ra thì họ thành hôn đã nửa năm rồi, nhưng vì tuổi tác của nàng còn nhỏ, Triệu Nhan không những không có động tới nàng, ngay cả Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết cũng không có động chạm tới. Điều này khiến cho Tào Dĩnh cảm động, cũng có chút áy náy. Trong thời gian này nàng cũng thấy Tiết Ninh Nhi và Triệu Nhan cũng có ý với nhau. Triệu Nhan cũng không phải hoàn toàn không có động lòng, do đó trong trường hợp này Tào Dĩnh mới định chuộc thân cho Tiết Ninh Nhi. Dù sao Tiết Ninh Nhi cũng đã 17 tuổi rồi, có thể thay mình hầu hạ Triệu Nhan. Hơn nữa Tiết Ninh Nhi xuất thân thấp kém, cho dù có con sớm hơn mình, cũng không thể uy hiếp được địa vị của nàng.

- Ha ha, dù Ninh Nhi xuất thân thấp hơn một chút, nhưng cũng là cô gái có hiểu biết. Trong thời gian này Dĩnh Nhi muội muội và đối phương sống chung với nhau rất tốt, sau này Ninh Nhi vào Vương phủ rồi, chắc chắn có thể trở thành trợ thủ tốt của Dĩnh nhi muội muội! Bảo An Công chúa đi tới, biết dù người con gái có rộng lượng thế nào đi nữa, khi nạp thiếp cho trượng phu cũng đều có chút không thoải mái. Nhưng người phụ nữ quý tộc như họ, nạp thiếp cho trượng phu lại là một chuyện cần phải trải qua, vì vậy mới lên tiếng an ủi.

Nghe thấy lời của Bảo An Công chúa, Tào Dĩnh ngược lại có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống. Thọ Khang Công chúa thì tán đồng gật đầu nói: - Điều này thật ra cũng đúng. Ninh Nhi là người tính tình ngoài nhu trong cương, người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Dĩnh Nhi muội muội đã tiêu tốn ba vạn quan giúp cô ấy chuộc thân, chắc chắn có thể khiến cho cô ta cảm ơn. Ngoài ra tam ca nhi cũng là người chân tình, chắc chắn không thể có chuyện có mới nới cũ được. Điểm này có thể là còn mạnh hơn cái người Vương Sân đó nhiều!

Nhưng Tào Dĩnh nghe Thọ Khang Công chúa đánh giá về Tiết Ninh Nhi lại ngẩng đầu lên nói: - Tiết nương tử còn có điểm tốt khác, chính là có chút tham tài. Hôm nay ta tặng vàng bạc cho cô ta, nói là tiền công trong thời gian qua. Vốn nghĩ rằng cô ta sẽ từ chối, nhưng không ngờ cô ta lại nhận, cộng thêm trước đây cô ta có tiếng là tham tiền, chờ sau khi vào phủ, cái tật xấu này sẽ phải sửa ngay, nếu không cũng quả là quá phóng khoáng rồi, nói ra cũng khiến cho người ta chê cười.

Nghe thấy Tào Dĩnh nói như vậy, Thọ Khang Công chúa và Bảo An Công chúa đều nhìn nhau mà cười. Tiết Ninh Nhi còn chưa vào cửa đã bị Tào Dĩnh tìm ra lỗi rồi. Kỳ thực cái lỗi này không đáng gì, chẳng qua là Tào Dĩnh muốn dựa vào đó để lập uy, rõ ràng là để nàng thể hiện được uy nghiêm của bà cả mà thôi.