Nghe thấy nha nội Triệu Nhan hỏi tên mình như vậy, hơn nữa còn hỏi mình có nơi nào để đi không? Điều này khiến cho người đàn ông làm xiếc này có chút bất ngờ. Nhưng rất nhanh liền đáp lại: - Khởi bẩm nha nội, tiểu nhân tên Chu Đồng, sau khi tới Đông Kinh không có người thân, tạm thời vẫn chưa có chỗ nào để đi.
- Chu Đồng? Triệu Nhan nghe tới tên này bỗng ngẩn người ra. Tiếp theo đó, hắn bỗng kinh ngạc quan sát đối phương, sau đó mới hỏi: - Ngươi có lẽ là người Thiểm Tây?
- Không sai, tiểu nhân chính là người Lộ Đồng Quan Thiểm Tây, sao nha nội lại biết?
Chu Đồng nghe thấy Triệu Nhan vừa mở lời đã nói được xuất thân của gã, liền vô cùng ngạc nhiên hỏi.
- Ha ha ha, bổn nha nội nghe khẩu âm của ngươi có chút Thiểm Tây, đương nhiên là đoán ra ngươi là người Thiểm Tây rồi. Triệu Nhan cố đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng mà nói.
Có lẽ cái tên Chu Đồng này có rất nhiều người không biết. Nhưng người hậu thế chắc chắn đều đã từng nghe nói tới mấy người này, ví dụ như Lư Tuấn Nghĩa, Lâm Xung, Võ Tòng. Ngoài ra trong lịch sử còn có một danh tướng bảng vàng nổi tiếng nhất Nhạc Phi. Mấy người này nhìn thì giống như là chẳng có chút liên quan gì, nhưng kỳ thực họ đều có chung một đặc điểm, đó chính là võ nghệ xuất chúng. Mặc khác, trong truyền thuyết, võ nghệ của bốn người đều là cùng một người truyền lại. Đó chính là đại hiệp Chu Đồng Thiểm Tây. Nếu không có gì bất ngờ, rất có thể chính là chàng thanh niên trước mặt Triệu Nhan này.
Tính toán thời gian, Chu Đồng hiện giờ cũng mới ngoài 20 tuổi. Còn về những môn đệ đó của gã, có lẽ đều vẫn chưa có sinh ra. Đặc biệt là danh tướng bảng vàng Nhạc Phi, hắn ta là một đệ tử mới thu nạp thời kỳ cuối đời Chu Đồng. Chu Đồng không những truyền võ nghệ của mình lại cho hắn ta, mà còn dạy Nhạc Phi binh pháp, thậm chí ngay cả hai cây cung yêu quý nhất của mình cũng truyền lại cho Nhạc Phi. Nhờ vậy mới có Nhạc gia quân sau này. Đệ tử đều tài giỏi như vậy, vì vậy có thể thấy tài năng của con người Chu Đồng này.
Nhớ tới danh tướng mình khâm phục nhất Nhạc Phi, Triệu Nhan cũng đã có thái độ ôn hòa hơn với Chu Đồng, liền cười nói: - Võ nghệ của Chu tráng sỹ siêu quần, thực sự khiến cho bổn nha nội mở mang tầm mắt, chi bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi vừa ăn vừa nói chuyện được chứ?
Chu Đồng có thể tập được võ nghệ tốt, đương nhiên cũng không phải là kẻ ngốc. Lúc này cũng đã thấy được ý của Triệu Nhan là muốn chiêu nạp mình. Dù lần này gã tới Đông Kinh chủ yếu là muốn tham quân, nhưng lúc này lại gặp chỗ khó xử, lộ phí trên người cũng không đủ nữa, chỉ dựa vào biểu diễn xiếc căn bản không thể ăn no bụng được. Hơn nữa thấy bộ dạng của vị nha nội này cũng là một người thấu tình đạt lý, có lẽ sẽ không bắt mình làm những chuyện thương thiên hại lý đâu.
Nghĩ tới đây, Chu Đồng cũng liền mỉm cười đồng ý: - Nếu nha nội xem trọng Chu mỗ, Chu mỗ đương nhiên cũng vinh hạnh vô cùng!
Thấy đối phương đồng ý, Triệu Nhan cũng rất vui mừng, liền cho người giúp Chu Đồng thu dọn đồ đạc, sau đó dẫn gã quay về quán rượu đối diện Hồi Thủ Lầu ngồi. Bởi vì lúc này đã là nửa đêm, có lẽ đám người Tào Dĩnh cũng sắp muốn quay về rồi, cho nên Triệu Nhan mới chọn nơi đây, có thể vừa nói chuyện với Chu Đồng vừa chờ đám người Tào Dĩnh.
Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi dẫn Chu Đồng tới lầu hai của tửu lầu. Sau khi ngồi xuống vị trí sát cửa sổ, tiểu nhị liền bước tới hỏi họ muốn dùng gì? Chỉ thấy Triệu Nhan cười nói với Chu Đồng: - Chu tráng sỹ ở bên ngoài mãi nghệ vất vả như vậy, có lẽ bây giờ cũng đã đói rồi, muốn ăn gì cứ gọi đi, không cần phải khách khí với ta!
Thấy Triệu Nhan muốn mình gọi món, Chu Đồng cũng không khỏi sáng mắt lên, nói ra số lượng kinh ngạc của gã. Tới Đông Kinh mới phát hiện ra lộ phí của mình không đủ, cho nên trong khoảng thời gian này đều chỉ có thể ăn no một nửa, hôm nay xem như có thể ăn thỏa sức một bữa rồi. Nhưng tiếp theo Chu Đồng lại cảm thấy có chút hơi ngại, dù sao thì gã và Triệu Nhan cũng chỉ là lần đầu gặp mặt, thậm chí ngay cả tên đối phương gã cũng đều không biết. Với lượng cơm của mình, chắc chắn sẽ khiến cho đối phương tiêu phá sạch túi.
Nghĩ tới đây, chỉ thấy Chu Đồng nén nuốt nước miếng một cái, sau đó gọi mấy món ăn vô cùng bình thường, cuối cùng lại nói thêm với tiểu nhị một câu: - Cuối cùng cho ta thêm 30 chiếc bánh hấp là được rồi!
Triệu Nhan nghe Chu Đồng gọi món, lại thấy đối phương cuối cùng lại muốn 30 chiếc bánh bao liền bật cười ha hả, sau đó dặn dò tiểu nhị: - Tiểu nhị, đi mang các món sở trường của tiệm các ngươi tới đây, tốc độ nhất định phải nhanh đấy!
Tiểu nhị vốn nghe thấy Chu Đồng gọi món, trên mặt đã có chút khó coi rồi, đặc biệt là cuối cùng nghe thấy đối phương lại muốn bánh hấp, càng khiến cho y có chút ủ rũ. Món ăn như vậy họ căn bản kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng nghe thấy lời cuối cùng của Triệu Nhan, liền phấn chấn tinh thần nói: - Được, khách quan ngài chờ chút, món ăn sẽ tới ngay!
Thấy tiểu nhỉ vui mừng rời đi, Chu Đồng lại có chút xấu hổ nói: - Để nha nội tiêu quá tay rồi, chỉ là lượng cơm của tiểu nhân lớn, dù món ăn trong tửu lầu ngon, nhưng lại không hết đói, cho nên chi bằng ăn chút bánh hấp.
- Khà khà, Chu tráng sỹ cứ ăn đi, nha nội nhà ta cũng sẽ không thiếu ngươi chút tiền cơm này đâu! Lúc này vẫn không chờ Triệu Nhan lên tiếng, Tiết Ninh Nhi cũng bật cười nói. Vừa rồi nàng cũng thấy rõ Triệu Nhan có ý chiêu kéo Chu Đồng, vốn nàng cũng còn lo lắng phẩm hạnh của Chu Đồng không tốt, dù sao việc dùng người trong phủ Quận Vương cũng không thể chỉ là xem bản lĩnh, phẩm hạnh càng quan trọng hơn. Nhưng lúc này chỉ từ việc ăn cơm cũng có thể thấy đối phương có lẽ là một người thật thà. Hơn nữa vừa rồi khi nhìn mình cũng chỉ nhìn một cái không dám nhìn thêm nữa, xem ra cũng là một người biết lễ nghĩa.
- Ha ha, đúng đúng, đa tạ phu nhân nhắc nhở! Nghe được lời của Tiết Ninh Nhi, Chu Đồng liền nói lời cảm ơn. Gã thấy Tiết Ninh Nhi vẫn luôn sánh vai với Triệu Nhan liền nghĩ rằng đối phương là phu nhân của Triệu Nhan, vì vậy mới xưng hô như vậy.
Thấy Chu Đồng hiểu lầm quan hệ của mình và Triệu Nhan, Tiết Ninh Nhi cũng không khỏi đỏ bừng mặt lên, lại ngượng ngùng giải thích. Mà lúc này Triệu Nhan cũng có chút để ý tới nàng, kết quả càng khiến cho Tiết Ninh Nhi xấu hổ không dám ngẩng mặt lên nhìn Triệu Nhan.
Không bao lâu sau, tiểu nhị liền mang các món ăn sở trường của tửu lầu lên. Trong đó gà vịt thịt cá đều có. Mặc dù món ăn không có nổi tiếng như ở Hồi Thủ Lầu, nhưng cũng đầu đủ hương vị. Hơn nữa, ngay từ món đầu tiên, ánh mắt Chu Đồng đã nhìn chằm chằm vào chiếc bàn rồi, trong bụng càng sôi lên "ùng ục", khiến cho Tiết Ninh Nhi và Tiểu Đậu Nha nhìn nhau mỉm cười.
Thấy tiếng réo trong bụng Chu Đồng, Triệu Nhan cũng thấy đối phương quả thực đã đói rồi, liền bảo gã động đũa. Kết quả là Chu Đồng lúc đầu còn có chút e ngại, cầm đũa lên cố gắng gắp vài miếng với bộ dạng khá là nho nhã, nhưng rất nhanh đã không kìm nổi cơn đói trong bụng, bắt đầu ăn uống ngấu nghiến, tốc độ quả thực so được với tốc độ đánh quyền của gã vừa rồi. Cái miệng thì lại càng giống như cái động không đáy, thoáng chốc món ăn đầy bàn đã bị gã ăn sạch. Thậm chí ngay cả xương nhỏ cũng đều bị Chu Đồng nhai nhừ nuốt xuống, quả thực giống như là chó đói vậy.
Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi trơ mắt nhìn Chu Đồng cho từng chiếc đùi dê, con gà, con vịt, lại cộng thêm các món ăn khác nuốt vào trong bụng. Hai người thậm chí đều chưa kịp động đũa, chỉ nhìn Chu Đồng một mình ăn. Dù sao họ cũng là lần đầu tiên thấy người ăn cơm nhanh như vậy, hơn nữa ăn còn ăn nhiều như vậy.
Cuối cùng Triệu Nhan thấy bộ dạng của Chu Đồng vẫn chưa thỏa mãn, liền nghiêm túc hỏi: - Chu Đồng, ngươi nói thực cho ta biết, ngươi đã ăn no chưa?
- Cái này. Chu Đồng là một người thật thà. Dù nói thực cũng có chút hơi ngượng ngùng, nhưng gã lại nói thật lòng với Triệu Nhan, vì vậy cuối cùng liền đáp: - Khởi bẩm nha nội, bàn thức ăn này miễn cưỡng xem như là no một nửa. Nếu lại thêm 15 chiếc bánh hấp lớn nữa thì cũng tương đối rồi!
"Cha mẹ nó, con người này quả đúng là thùng cơm!" Trong lòng Triệu Nhan nghĩ thế, nhưng hắn lại nghĩ lại, lại cảm thấy điều này rất bình thường. Thời xưa phàm thì mãnh tướng có thể ra trận giết giặc, phần lớn lượng cơm đều đáng kinh ngạc. Ví dụ như Liêm Pha Bát Thập còn có thể ăn mười cân thịt. Một mình Trình Giảo Kim có thể ăn lượng cơm của 20 sỹ tốt. Tiết Nhân Quý thì càng tốn cơm, ăn hết đấu gạo đấu mì. Bản thân Chu Đồng võ nghệ siêu quần thần lực kinh người, có thể nói là không thua gì mãnh tướng cổ đại. Người như vậy có lượng cơm kinh người cũng là rất bình thường.
Tiểu nhị cũng vô cùng kinh ngạc với lượng cơm của Chu Đồng, liền nhanh chóng mang bàn thức ăn thứ hai lên. Kết quả là không bao lâu sau, bàn thức ăn lại một lần nữa bị Chu Đồng quét sạch, hơn nữa sau cùng Chu Đồng còn gọi tiểu nhị mang lên năm bát cơm lớn, cũng không để cho Triệu Nhan gọi thêm thức ăn, trực tiếp đổ vào bát canh còn lại trộn lên, thoáng chốc đã ăn hết năm bát cơm vào bụng. Lúc này Chu Đồng mới no căng bụng, nhìn bộ dạng quả thực là đã ăn no rồi.
Nhìn những đĩa thức ăn sạch sẽ trên bàn, Triệu Nhan cũng không khỏi liếc nhìn Tiết Ninh Nhi bên cạnh. Đồng thời trong lòng Triệu Nhan cũng có chút cảm khái, nếu hậu thế dẫn người như Chu Đồng đi ăn tiệc buffer, chắc chắn là có lời, thậm chí khả năng sau vài lần đi nhà hàng người ta sẽ treo tấm biển "Chu Đồng và chó không được vào trong". Con người này quả thực là ăn rất được, nhà hàng tự chọn bình thường chắc chắn sẽ không thể đáp ứng nổi kiểu ăn này của gã.
- Chu tráng sỹ, ta thấy võ nghệ của ngươi siêu quần, hơn nữa tạm thời cũng không có chỗ để đi, chi bằng tạm thời hạ mình tới phủ ta làm hộ viện được chứ? Không những hàng ngày ba bữa cơm ăn tùy tiện, hơn nữa hàng tháng còn có lương bổng, ngươi thấy thế nào? Cuối cùng Triệu Nhan cũng đã nói ra ý của mình với Chu Đồng. Mặc dù Chu Đồng ăn nhiều là một khuyết điểm, nhưng đối với thân phận của Triệu Nhan mà nói lại căn bản không là gì cả.
- Nếu nha nội đã xem trọng Chu mỗ, Chu mỗ đương nhiên cũng thấy rất vinh hạnh, sau này nhất định sẽ đi theo làm tùy tùng của nha nội để báo đáp cái ơn tri ngộ của nha nội! Chu Đồng thấy Triệu Nhan nói như vậy cũng liền đứng lên chắp tay nói. Gã đang lo lắng ngay cả mình cũng không thể nuôi nổi, có kim chủ Triệu Nhan như vậy bằng lòng thuê, đương nhiên là không còn gì tốt hơn rồi.
Thấy Chu Đồng đồng ý, Triệu Nhan cũng vui mừng bật cười ha hả, liền khích lệ đối phương một phen, sau đó giới thiệu Lâm Hổ với Chu Đồng, sau này Chu Đồng sẽ do Lâm Hổ quản lý. Ngoài ra quy tắc trong Quận Vương phủ rất nhiều, cũng muốn để Chu Đồng tìm hiểu một chút. Đúng lúc này, bỗng có người tới báo, cuộc gặp mặt bên phía Tào Dĩnh cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, Triệu Nhan cũng đứng lên, chuẩn bị đón đám người Tào Dĩnh.
Nhân lúc này, Chu Đồng liền lén nhìn Lâm Hổ thăm dò: - Lâm đại ca, vị nha nội này của chúng ta rốt cuộc là công tử nhà nào? Ta thấy khí phách của nha nội không giống như một nhà giàu có bình thường Nghe thấy nha nội Triệu Nhan hỏi tên mình như vậy, hơn nữa còn hỏi mình có nơi nào để đi không? Điều này khiến cho người đàn ông làm xiếc này có chút bất ngờ. Nhưng rất nhanh liền đáp lại: - Khởi bẩm nha nội, tiểu nhân tên Chu Đồng, sau khi tới Đông Kinh không có người thân, tạm thời vẫn chưa có chỗ nào để đi.
- Chu Đồng? Triệu Nhan nghe tới tên này bỗng ngẩn người ra. Tiếp theo đó, hắn bỗng kinh ngạc quan sát đối phương, sau đó mới hỏi: - Ngươi có lẽ là người Thiểm Tây?
- Không sai, tiểu nhân chính là người Lộ Đồng Quan Thiểm Tây, sao nha nội lại biết?
Chu Đồng nghe thấy Triệu Nhan vừa mở lời đã nói được xuất thân của gã, liền vô cùng ngạc nhiên hỏi.
- Ha ha ha, bổn nha nội nghe khẩu âm của ngươi có chút Thiểm Tây, đương nhiên là đoán ra ngươi là người Thiểm Tây rồi. Triệu Nhan cố đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng mà nói.
Có lẽ cái tên Chu Đồng này có rất nhiều người không biết. Nhưng người hậu thế chắc chắn đều đã từng nghe nói tới mấy người này, ví dụ như Lư Tuấn Nghĩa, Lâm Xung, Võ Tòng. Ngoài ra trong lịch sử còn có một danh tướng bảng vàng nổi tiếng nhất Nhạc Phi. Mấy người này nhìn thì giống như là chẳng có chút liên quan gì, nhưng kỳ thực họ đều có chung một đặc điểm, đó chính là võ nghệ xuất chúng. Mặc khác, trong truyền thuyết, võ nghệ của bốn người đều là cùng một người truyền lại. Đó chính là đại hiệp Chu Đồng Thiểm Tây. Nếu không có gì bất ngờ, rất có thể chính là chàng thanh niên trước mặt Triệu Nhan này.
Tính toán thời gian, Chu Đồng hiện giờ cũng mới ngoài 20 tuổi. Còn về những môn đệ đó của gã, có lẽ đều vẫn chưa có sinh ra. Đặc biệt là danh tướng bảng vàng Nhạc Phi, hắn ta là một đệ tử mới thu nạp thời kỳ cuối đời Chu Đồng. Chu Đồng không những truyền võ nghệ của mình lại cho hắn ta, mà còn dạy Nhạc Phi binh pháp, thậm chí ngay cả hai cây cung yêu quý nhất của mình cũng truyền lại cho Nhạc Phi. Nhờ vậy mới có Nhạc gia quân sau này. Đệ tử đều tài giỏi như vậy, vì vậy có thể thấy tài năng của con người Chu Đồng này.
Nhớ tới danh tướng mình khâm phục nhất Nhạc Phi, Triệu Nhan cũng đã có thái độ ôn hòa hơn với Chu Đồng, liền cười nói: - Võ nghệ của Chu tráng sỹ siêu quần, thực sự khiến cho bổn nha nội mở mang tầm mắt, chi bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi vừa ăn vừa nói chuyện được chứ?
Chu Đồng có thể tập được võ nghệ tốt, đương nhiên cũng không phải là kẻ ngốc. Lúc này cũng đã thấy được ý của Triệu Nhan là muốn chiêu nạp mình. Dù lần này gã tới Đông Kinh chủ yếu là muốn tham quân, nhưng lúc này lại gặp chỗ khó xử, lộ phí trên người cũng không đủ nữa, chỉ dựa vào biểu diễn xiếc căn bản không thể ăn no bụng được. Hơn nữa thấy bộ dạng của vị nha nội này cũng là một người thấu tình đạt lý, có lẽ sẽ không bắt mình làm những chuyện thương thiên hại lý đâu.
Nghĩ tới đây, Chu Đồng cũng liền mỉm cười đồng ý: - Nếu nha nội xem trọng Chu mỗ, Chu mỗ đương nhiên cũng vinh hạnh vô cùng!
Thấy đối phương đồng ý, Triệu Nhan cũng rất vui mừng, liền cho người giúp Chu Đồng thu dọn đồ đạc, sau đó dẫn gã quay về quán rượu đối diện Hồi Thủ Lầu ngồi. Bởi vì lúc này đã là nửa đêm, có lẽ đám người Tào Dĩnh cũng sắp muốn quay về rồi, cho nên Triệu Nhan mới chọn nơi đây, có thể vừa nói chuyện với Chu Đồng vừa chờ đám người Tào Dĩnh.
Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi dẫn Chu Đồng tới lầu hai của tửu lầu. Sau khi ngồi xuống vị trí sát cửa sổ, tiểu nhị liền bước tới hỏi họ muốn dùng gì? Chỉ thấy Triệu Nhan cười nói với Chu Đồng: - Chu tráng sỹ ở bên ngoài mãi nghệ vất vả như vậy, có lẽ bây giờ cũng đã đói rồi, muốn ăn gì cứ gọi đi, không cần phải khách khí với ta!
Thấy Triệu Nhan muốn mình gọi món, Chu Đồng cũng không khỏi sáng mắt lên, nói ra số lượng kinh ngạc của gã. Tới Đông Kinh mới phát hiện ra lộ phí của mình không đủ, cho nên trong khoảng thời gian này đều chỉ có thể ăn no một nửa, hôm nay xem như có thể ăn thỏa sức một bữa rồi. Nhưng tiếp theo Chu Đồng lại cảm thấy có chút hơi ngại, dù sao thì gã và Triệu Nhan cũng chỉ là lần đầu gặp mặt, thậm chí ngay cả tên đối phương gã cũng đều không biết. Với lượng cơm của mình, chắc chắn sẽ khiến cho đối phương tiêu phá sạch túi.
Nghĩ tới đây, chỉ thấy Chu Đồng nén nuốt nước miếng một cái, sau đó gọi mấy món ăn vô cùng bình thường, cuối cùng lại nói thêm với tiểu nhị một câu: - Cuối cùng cho ta thêm 30 chiếc bánh hấp là được rồi!
Triệu Nhan nghe Chu Đồng gọi món, lại thấy đối phương cuối cùng lại muốn 30 chiếc bánh bao liền bật cười ha hả, sau đó dặn dò tiểu nhị: - Tiểu nhị, đi mang các món sở trường của tiệm các ngươi tới đây, tốc độ nhất định phải nhanh đấy!
Tiểu nhị vốn nghe thấy Chu Đồng gọi món, trên mặt đã có chút khó coi rồi, đặc biệt là cuối cùng nghe thấy đối phương lại muốn bánh hấp, càng khiến cho y có chút ủ rũ. Món ăn như vậy họ căn bản kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng nghe thấy lời cuối cùng của Triệu Nhan, liền phấn chấn tinh thần nói: - Được, khách quan ngài chờ chút, món ăn sẽ tới ngay!
Thấy tiểu nhỉ vui mừng rời đi, Chu Đồng lại có chút xấu hổ nói: - Để nha nội tiêu quá tay rồi, chỉ là lượng cơm của tiểu nhân lớn, dù món ăn trong tửu lầu ngon, nhưng lại không hết đói, cho nên chi bằng ăn chút bánh hấp.
- Khà khà, Chu tráng sỹ cứ ăn đi, nha nội nhà ta cũng sẽ không thiếu ngươi chút tiền cơm này đâu! Lúc này vẫn không chờ Triệu Nhan lên tiếng, Tiết Ninh Nhi cũng bật cười nói. Vừa rồi nàng cũng thấy rõ Triệu Nhan có ý chiêu kéo Chu Đồng, vốn nàng cũng còn lo lắng phẩm hạnh của Chu Đồng không tốt, dù sao việc dùng người trong phủ Quận Vương cũng không thể chỉ là xem bản lĩnh, phẩm hạnh càng quan trọng hơn. Nhưng lúc này chỉ từ việc ăn cơm cũng có thể thấy đối phương có lẽ là một người thật thà. Hơn nữa vừa rồi khi nhìn mình cũng chỉ nhìn một cái không dám nhìn thêm nữa, xem ra cũng là một người biết lễ nghĩa.
- Ha ha, đúng đúng, đa tạ phu nhân nhắc nhở! Nghe được lời của Tiết Ninh Nhi, Chu Đồng liền nói lời cảm ơn. Gã thấy Tiết Ninh Nhi vẫn luôn sánh vai với Triệu Nhan liền nghĩ rằng đối phương là phu nhân của Triệu Nhan, vì vậy mới xưng hô như vậy.
Thấy Chu Đồng hiểu lầm quan hệ của mình và Triệu Nhan, Tiết Ninh Nhi cũng không khỏi đỏ bừng mặt lên, lại ngượng ngùng giải thích. Mà lúc này Triệu Nhan cũng có chút để ý tới nàng, kết quả càng khiến cho Tiết Ninh Nhi xấu hổ không dám ngẩng mặt lên nhìn Triệu Nhan.
Không bao lâu sau, tiểu nhị liền mang các món ăn sở trường của tửu lầu lên. Trong đó gà vịt thịt cá đều có. Mặc dù món ăn không có nổi tiếng như ở Hồi Thủ Lầu, nhưng cũng đầu đủ hương vị. Hơn nữa, ngay từ món đầu tiên, ánh mắt Chu Đồng đã nhìn chằm chằm vào chiếc bàn rồi, trong bụng càng sôi lên "ùng ục", khiến cho Tiết Ninh Nhi và Tiểu Đậu Nha nhìn nhau mỉm cười.
Thấy tiếng réo trong bụng Chu Đồng, Triệu Nhan cũng thấy đối phương quả thực đã đói rồi, liền bảo gã động đũa. Kết quả là Chu Đồng lúc đầu còn có chút e ngại, cầm đũa lên cố gắng gắp vài miếng với bộ dạng khá là nho nhã, nhưng rất nhanh đã không kìm nổi cơn đói trong bụng, bắt đầu ăn uống ngấu nghiến, tốc độ quả thực so được với tốc độ đánh quyền của gã vừa rồi. Cái miệng thì lại càng giống như cái động không đáy, thoáng chốc món ăn đầy bàn đã bị gã ăn sạch. Thậm chí ngay cả xương nhỏ cũng đều bị Chu Đồng nhai nhừ nuốt xuống, quả thực giống như là chó đói vậy.
Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi trơ mắt nhìn Chu Đồng cho từng chiếc đùi dê, con gà, con vịt, lại cộng thêm các món ăn khác nuốt vào trong bụng. Hai người thậm chí đều chưa kịp động đũa, chỉ nhìn Chu Đồng một mình ăn. Dù sao họ cũng là lần đầu tiên thấy người ăn cơm nhanh như vậy, hơn nữa ăn còn ăn nhiều như vậy.
Cuối cùng Triệu Nhan thấy bộ dạng của Chu Đồng vẫn chưa thỏa mãn, liền nghiêm túc hỏi: - Chu Đồng, ngươi nói thực cho ta biết, ngươi đã ăn no chưa?
- Cái này. Chu Đồng là một người thật thà. Dù nói thực cũng có chút hơi ngượng ngùng, nhưng gã lại nói thật lòng với Triệu Nhan, vì vậy cuối cùng liền đáp: - Khởi bẩm nha nội, bàn thức ăn này miễn cưỡng xem như là no một nửa. Nếu lại thêm 15 chiếc bánh hấp lớn nữa thì cũng tương đối rồi!
"Cha mẹ nó, con người này quả đúng là thùng cơm!" Trong lòng Triệu Nhan nghĩ thế, nhưng hắn lại nghĩ lại, lại cảm thấy điều này rất bình thường. Thời xưa phàm thì mãnh tướng có thể ra trận giết giặc, phần lớn lượng cơm đều đáng kinh ngạc. Ví dụ như Liêm Pha Bát Thập còn có thể ăn mười cân thịt. Một mình Trình Giảo Kim có thể ăn lượng cơm của 20 sỹ tốt. Tiết Nhân Quý thì càng tốn cơm, ăn hết đấu gạo đấu mì. Bản thân Chu Đồng võ nghệ siêu quần thần lực kinh người, có thể nói là không thua gì mãnh tướng cổ đại. Người như vậy có lượng cơm kinh người cũng là rất bình thường.
- Tiểu nhị, lại làm một phần nữa như trên bàn! Nghĩ tới đây, Triệu Nhan liền lớn tiếng dặn dò tiểu nhị. Lượng cơm của Chu Đồng đối với nhà bình thường có lẽ là một nỗi lo lớn. Nhưng đối với hắn mà nói, lại căn bản không là gì hết, thậm chí Chu Đồng càng có thể ăn được đây cũng là tiêu chí có thể đánh được đối phương. Vì vậy hắn lại rất vui.
Tiểu nhị cũng vô cùng kinh ngạc với lượng cơm của Chu Đồng, liền nhanh chóng mang bàn thức ăn thứ hai lên. Kết quả là không bao lâu sau, bàn thức ăn lại một lần nữa bị Chu Đồng quét sạch, hơn nữa sau cùng Chu Đồng còn gọi tiểu nhị mang lên năm bát cơm lớn, cũng không để cho Triệu Nhan gọi thêm thức ăn, trực tiếp đổ vào bát canh còn lại trộn lên, thoáng chốc đã ăn hết năm bát cơm vào bụng. Lúc này Chu Đồng mới no căng bụng, nhìn bộ dạng quả thực là đã ăn no rồi.
Nhìn những đĩa thức ăn sạch sẽ trên bàn, Triệu Nhan cũng không khỏi liếc nhìn Tiết Ninh Nhi bên cạnh. Đồng thời trong lòng Triệu Nhan cũng có chút cảm khái, nếu hậu thế dẫn người như Chu Đồng đi ăn tiệc buffer, chắc chắn là có lời, thậm chí khả năng sau vài lần đi nhà hàng người ta sẽ treo tấm biển "Chu Đồng và chó không được vào trong". Con người này quả thực là ăn rất được, nhà hàng tự chọn bình thường chắc chắn sẽ không thể đáp ứng nổi kiểu ăn này của gã.
- Chu tráng sỹ, ta thấy võ nghệ của ngươi siêu quần, hơn nữa tạm thời cũng không có chỗ để đi, chi bằng tạm thời hạ mình tới phủ ta làm hộ viện được chứ? Không những hàng ngày ba bữa cơm ăn tùy tiện, hơn nữa hàng tháng còn có lương bổng, ngươi thấy thế nào? Cuối cùng Triệu Nhan cũng đã nói ra ý của mình với Chu Đồng. Mặc dù Chu Đồng ăn nhiều là một khuyết điểm, nhưng đối với thân phận của Triệu Nhan mà nói lại căn bản không là gì cả.
- Nếu nha nội đã xem trọng Chu mỗ, Chu mỗ đương nhiên cũng thấy rất vinh hạnh, sau này nhất định sẽ đi theo làm tùy tùng của nha nội để báo đáp cái ơn tri ngộ của nha nội! Chu Đồng thấy Triệu Nhan nói như vậy cũng liền đứng lên chắp tay nói. Gã đang lo lắng ngay cả mình cũng không thể nuôi nổi, có kim chủ Triệu Nhan như vậy bằng lòng thuê, đương nhiên là không còn gì tốt hơn rồi.
Thấy Chu Đồng đồng ý, Triệu Nhan cũng vui mừng bật cười ha hả, liền khích lệ đối phương một phen, sau đó giới thiệu Lâm Hổ với Chu Đồng, sau này Chu Đồng sẽ do Lâm Hổ quản lý. Ngoài ra quy tắc trong Quận Vương phủ rất nhiều, cũng muốn để Chu Đồng tìm hiểu một chút. Đúng lúc này, bỗng có người tới báo, cuộc gặp mặt bên phía Tào Dĩnh cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, Triệu Nhan cũng đứng lên, chuẩn bị đón đám người Tào Dĩnh.
Nhân lúc này, Chu Đồng liền lén nhìn Lâm Hổ thăm dò: - Lâm đại ca, vị nha nội này của chúng ta rốt cuộc là công tử nhà nào? Ta thấy khí phách của nha nội không giống như một nhà giàu có bình thường