Niên Niên bỗng bật cười, sao nam nhân này lại đáng yêu thể nhỉ?
-Giờ trời cũng đã tối rồi, ta cũng không thể nhờ Ngưng Nhi lấy đồ ăn được, vậy ngươi chờ ta một chút nhé.
Tên ăn mày liền gật đầu, hắn ta thật kì lạ, đầu cứ cúi gầm xuống bàn, không hề nhìn Niên Niên lấy một cái, bỗng trong đầu Niên Niên xuất hiện một suy nghĩ thật nực cười, phải chăng hắn cảm thấy ngại ngùng a.
Niên Niên tiến vào trong bếp, cũng chả còn đồ ăn nữa, thôi thì nấu đại cho hắn một bát mì thịt vậy, của ít lòng nhiều, với lại hắn cũng không thể đòi hỏi hơn nữa a.
Bỗng cánh cửa phía ngoài mở ra, Huỳnh Thiên tiến vào trong. Niên Niên mở to hai con mắt, sao vị đại nhân này đêm hôm khuya khoắt thế này còn không chịu đi ngủ, lỡ lòi ra chuyện ta đi nấu mì cho một tên ăn mày, thì hỏng bét a.
-Sao trời khuya thế này rồi mà tiểu thư còn chưa ngủ?
-Vậy sao công tử còn chưa ngủ?
-Tại hạ lạ chỗ không ngủ được nên đi dạo một vòng, ai ngờ thấy phòng bếp còn sáng, liền vào xem thử là ai đang ở trong.
-Ta cũng như ngươi, đang đi dạo thì bỗng nhiên thấy đói, liền đi vào bếp nấu mì ăn, công tử có muốn ăn không?
-Ha ha, tại hạ không đói, phụ lòng của tiểu thư rồi.
-Không sao không sao.
Qua một hồi lâu cũng không nghe được đối phương trả lời. Niên Niên lấy cái bát đựng toàn bộ mì cùng thịt, chuẩn bị rời đi thì Huỳnh Thiên lại lên tiếng:
- Đại tiểu thư có vui lòng ngày mai cùng ta du ngoạn trên thuyền không?
-Chỉ riêng ta và công tử?
Huỳnh Thiên bỗng bật cười:
-Không phải, cùng với một vài bằng hữu của ta nữa. Nếu như tiểu thư muốn thì..........
Huỳnh Thiên cố ý ngân dài ra, như có như không mà trêu đùa cô vậy.
-Muốn hay không muốn thì đợi xem tâm trạng lúc đó ta như thế nào đã
-Vậy tâm trạng như thế nào mới muốn đi chung với ta?- Nói đoạn, Huỳnh Thiên tiến càng sát lại Niên Niên, hai người dường như cách nhau chỉ khoảng một gang tay.
Niên Niên thuận thế dùng tay nắm nhẹ lấy cằm của Huỳnh Diệp, đưa khuôn mặt của hắn sát gần với mặt của Niên Niên. Mắt hai người nhìn chằm chằm vào nhau, Niên Niên cười nhẹ một cái:
-Chừng nào ta có tình cảm với công tử đây đã.
Rồi Niên Niên buông tay ra, liền đi thong thả về viện của mình, xem như chuyện vừa rồi như không có xảy ra. Còn đối với Huỳnh Thiên thật lạ. Hắn ta dường như cảm thấy mình có cảm tình với vị đại tiểu thư kia. Mấy năm trêu chọc nữ nhân, không ngờ hắn lại thất thủ dưới đôi mắt đẹp như ánh trăng, cả cái tính cách thích trêu đùa của nữ nhân này nữa.
Niên Niên ngồi đối diện với tên ăn mày, nhìn hắn chậm rãi ăn từng đũa từng đũa, không có bộ dạng háu ăn như những tên ăn mày "bình thường" khác. Cảm thấy bây giờ thật vô vị, Niên Niên liền trò chuyện với con người đang ăn kia.
-Này, ngươi tên là gì vậy?
Một giọng nói ấm áp phát ra từ kẻ ăn mày:
-Ta tên là Trầm. - Nói đoạn, hắn lại quỳ xuống dưới chân Niên Niên, làm bộ dạng hết sức đáng thương:
- Ta biết quét nhà, lau nhà, nấu cơm rửa bát, nếu được.......ta cũng có thể làm ấm giường cho tiểu thư. Nhưng chỉ mong tiểu thư thu nhận ta.
Ngay cả trên gương mặt hắn còn phơn phớt hồng, sao nghe có cảm giác như đây là tiểu tướng công bị Niên Niên bắn nạt vậy a.
-Nhưng ta cũng chỉ là đại tiểu thư thấp kém, cũng chả biết có thể nuôi nổi ngươi hay không, vậy ngươi còn muốn đi theo ta?
-Được tiểu thư thu nhận là phúc phận của tại hạ, tại hạ không cần người nuôi, nếu được thì tại hạ sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền về cho tiểu thư.
Này này, ngươi đừng có làm ra vẻ tiểu tướng công chịu mọi khổ cực để kiếm tiền về cho nương tử a
-Thôi thôi, ngươi đứng lên đi, kiếm chỗ ngủ trước đã, rồi mai ta dắt ngươi mua sắm vài thứ.
Trầm đứng lên đi theo Niên Niên, đi được hai bước thì bỗng hắn quay ra đằng sau, mắt nhìn nhìn xung quanh, cứ như đang cảnh cáo ai vậy.
Cách xa vài ba ngôi nha có hai người một nam một nữ đang trò chuyện với nhau.
-Ngươi nhìn xem A Cát, sao chủ nhân của chúng ta lại phải quỳ gối trước một con xú đàn bà rách nát kia chứ.
-Ngươi nhỏ giọng lại, chủ nhân làm việc gì cũng có dự liệu, bọn thuộc hạ như chúng ta không có quyền phán xét. Ăn nói không cẩn thận coi chừng cái mạng rách của ngươi cũng không giữ nổi.
-Nhưng...nhưng
-không nhưng nhị gì cả, đi.