Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 51: - Là Họa Hay Phúc?




Quà năm mới cho mọi người đây ^^ *bunglụa *bắnpháo

 Cánh cửa phòng nhanh chóng bị mở ra, Miêu Miêu vẫn bị hắn ôm vào trong ngực, thắt lưng bị hắn trói chặt đến mức không giãy dụa thoát khỏi.

Huyết Phong bực dọc dùng lực cản chế trụ nàng đứng ngay vách tường, con mèo nhỏ này ương ngạnh hắn cần phải dạy dỗ trước tiên. Miêu Miêu khó khắn lắm mới ngẩng đầu lên, chưa kịp thở gấp, cánh môi liền " ưm " vài tiếng nuốt trọn.

Huyết Phong mạnh mẽ tiến vào khoang miệng nàng lấn át, không để Miêu Miêu từ chối thoát khỏi, lưỡi nóng xâm nhập càn quét mật ngọt dây dưa khiến mặt đến tai Miêu Miêu đều đỏ ửng vì gấp gáp bị lấn chiếm. Khát vọng cất  giấu trong thân thể Huyết Phong, nháy mắt đã bùng cháy thành ngọn lửa bùng cháy, đưa cánh tay nâng chiếc càm tinh xảo gần gũi đụng trúng mũi hắn, hơi thở nóng tà mị phả vào mặt Miêu Miêu đầy khiêu khích.

Huyết Phong nhếch cười, đưa mắt quan sát con mèo đã không cựa quậy quấy phá hắn nữa, khuôn mặt tuấn lãng tà ác nay chút ửng hồng, cuồng dã cắn nuốt cánh môi gợi tình kia, càng thêm sâu hắn càng ham muốn dấy lên bùng nổ.

Miêu Miêu xấu hổ đỏ bừng khắp mặt, tay lúc này cũng vô lực đặt trước ngực hắn, cánh môi sớm bị hắn dày vò muốn bật cả máu. Huyết Phong đã thành công làm Miêu Miêu mềm nhũng trong lòng ngực, thân thể khó chịu liền cấp nàng đặt lên giường.

Cánh tay nóng theo lửa nóng mà lần mò theo từng lớp áo truốt khỏi người nàng, thoáng chốc thân ảnh mảnh mai lộ từng tấc da thịt ẩn hiện đầy gợi dục. Huyết Phong gầm khan trong cổ họng, tay thuần phục xét bỏ những lớp áo cản trở, ngươi mắt chốc bùng cháy dục hoả lan toả cả thân nhiệt.

Dùng thân thể cao lớn áp chặt nàng dưới chân, Miêu Miêu chốt là không có đường chạy, ánh mắt vẫn chút tỉnh táo, nỉ non nói:" Huyết phong...ngươi đừng ăn hiếp ta, là ngươi.."

" Là ta đang trừng phạt nàng " – Huyết Phong liền đánh gãy lời chưa kịp nói của nàng, một lần nữa cánh môi lại bị chế trụ khó bật tiếng, bàn tay cuồng loạn không chút gì kiêng nể vuốt ve thích thú với phản ứng nhạy cảm trên người nàng, Miêu Miêu bức rức cả thân thể, chỗ nào hắn vừa chạm tất liền khơi dậy ngọn lửa nóng khó đoán.

Rời cánh môi đã đả kích xong, hắn liền hướng đến cổ, vai,...để lại những mảng vết đỏ vô số trên nền da thịt trắng, thập phần ái muội..

Thân thể Miêu Miêu run rẩy trong lòng hắn, cơ thể thành thục toả ra mùi hương thực đặc biệt quyến rũ, Huyết Phong ngay đó càng lấn sâu chìm vào dục vọng ngày một tăng nhanh. Huyết Phong càng không thể khống chế được, từng đợt thoia4 mái dần được thoãi mãn dưới úp bàn tay của hắn mà thăm dò, thanh tiếng khàn đục dần xuất những tiếng rên nhỏ vụn thoát ra.

Hắn như con sói cuồng bạo xâm chiếm mọi ngóc ngách của Miêu Miêu, dưới thân bất lực theo bản năng vòng tay qua cổ hắn quấn lấy. Phần trên vốn đã bị hắn sạch sẽ hài lòng, tay mang hơi nóng mà lần mò phía dưới tìm tư mật quyến rũ. Miêu Miêu gật người ngăn cản, chân theo đó càng kẹp chặt cấm cửa.

" Ngoan, Miêu Miêu, đừng ngăn cản ta..." – Huyết Phong đè nén cơn thở dóc của mình mà nói

Miêu Miêu lắc đầu cựa quẩy, nàng sao lại không biết hắn cuồng bạo trên người nàng mấy lần khiến nàng ngay cả đứng ngồi lại càng không tự mình làm được.

" Không, ngươi đừng hòng dụ ta nữa..." – giọng nói hổn hển, ngươi mắt cũng mơ màng đáp nhỏ

Huyết Phong cười khổ, hơi thở nóng ai muội hướng ới vành tai khẩn khiết " Ngoan, buông ra nương tử " . Miêu Miêu thoáng run bần bật, từng đợt khoan khoái lạ kỳ trào dâng ngày một mạnh mẽ, nàng uất muốn chết, tay hắn tăng lực đạo xoa nắn khiến Miêu Miêu la gật một tiếng, chân liền giãn, Huyết Phong ngay lập tức khéo léo mò mẫm tiếp tục...

" Aa....Đau ta " – Miêu Miêu cắn môi đau đớn, móng tay cắm chặt ngay mảnh vai cào cấu. Huyết Phong đến đỉnh cực điểm, hạ thân chốc đã vừa khít với huyệt mật mê luyến, vuốt ve vùng bụng xoa dễ chịu trấn an, lắc nhẹ thắt lưng Miêu Miêu nhịp nhàng theo sức nóng trong người hắn, cuồng dã như một con thú khát mồi, hắn liền dùng lực thêm mạnh mẽ. Miêu Miêu phút chốc truyền đến từng đợt khoái cảm, cánh môi nhỏ bật tiếng không kiểm soát. Cả hai triền miên như cơn bão dính chặt lấy nhau, dường như Huyết Phong muốn tận dụng hết sức lực của hắn đêm nay khiến Miêu Miêu càng chật vật nhức nhói. Hắn mây mưa với nàng mấy hồi, Miêu Miêu vì quá sức không chống nổi cuồng bạo loạn của yêu nghiệt kia mà ngất xỉu trong vòng tay rộng lớn. Huyết Phong cười khổ, vận tinh lực còn lại nhanh truyền sâu vào thân nàng kết thúc bão tình...

***

Ngay tại thượng phòng hoàng cung Lạc Minh Vương

 " Tham kiến Thái hậu "

Dương Sư phất tay hảo ý đứng dậy, liền giọng phân phó cho bọn họ lui ra. Bà mở cửa phòng, nhẹ bước vào, thấy thân hình ngồi cao thượng trên ghế, Dương Sư nhíu mày chặt bất an.

" Hào nhi, sao yến tiệc chưa kết thúc ngươi lại nhanh chóng hồi cung, nhiều sứ thần cử đến gặp ngươi bàn giao sứ mệnh rất khó chịu vì việc này. Hào nhi, ngươi hãy mau giải thích cholão nhân nghe"

Minh Hào mệt mỏi mắt nhắm nghiền, hắn hôm nay có thể nói là chịu đả kích lớn trong lòng, nữ nhân một khí chất ngạo mạn mà hắn lưu tâm lại chút làm hắn tưởng mong đến ngày gặp, hắn sẽ nghĩ nếu phong vân tương hội, hắn sẽ một lần cấp nàng đến bên mình mà hứng thú chiêu thương. Nhưng hữu ý cao thiên thật khó đoán, giây phút hắn cho người truy nàng, thì nàng cũng đã đến trước hắn, cay nghiệt thay hắn phãi chịu gọi nàng là tẩu tẩu của chính hoành huynh hắn.

Thấy Minh Hào thất thần suy nghĩ, Dương Sư khẽ thở dài, bước gần đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói:" Ngươi đang vướng bận chuyện gì phải không"

Với con mắt tinh đời của bà, Dương Sư hiểu ý tứ Minh Hào có chuyện khó nói nhưng với bậc thượng gia sao có thể lại làm ngơ với nhi thần mình.

Từ nhỏ Minh Hào cũng đã chịu sự mất mát không ít, mẫu thân hắn chết vì sinh do sức không đủ khả năng, Minh Hào được sinh ra theo đúng nguyện ý của Nguyệt Chi nhưng tưởng thế nhi tử Minh Quân sẽ chịu mở rộng lòng yêu thương Hào nhi hơn, nhưng lưỡng gian Minh Quốc càng căm phẫn khi Hào nhi ra đời hơn, có thể nói nhi tử Minh Quốc của lão nhân rất mực yêu Nguyệt Chi, trong tẩm cung hắn chỉ có Nguyệt Chi là hoàng hậu duy nhất và là nữ nhân trong lòng y. Tiếc thay vì sanh non Nguyệt Chi không tiếc mạng trao cho hài nhi, trước lúc Nguyệt Chi còn khẩn cầu bà hãy chăm sóc nuôi nấng Minh Hào tránh thành kẻ xấu, là một đấng vương anh minh quốc dũng.  

Minh Quốc khi vừa nhận tin hoàng hậu đã tắt hơi thở, lão nhân còn có thể thấy mồ hôi nhễ nhãi trên mặt hắn, là nhi tử của mình sao Dương Sư lại không thể xót cho được, Minh Quốc đã rất đau khổ trong khoảng thời gian dài đó, triều đình cũng một phen rối loạn cả lên...

Bế Minh Hào trong tay, bà chỉ cầu mong nó sẽ lớn lên đầy khoẻ mạnh là được, tâm cơ của một nước dần sẽ được Hào nhi lĩnh ngộ. Chẳng bao lâu, Minh Hào cũng lớn dần như một hài tử thường, Dương Sư ngoài là một ai gia thương cháu, còn là người cung hơi ấm cho Minh Hào. Bởi Minh Quốc ngày một tiều tuỵ, kể từ Nguyệt Chi xa y, y dường như sụp đổ thế mới nói vướng vào lưới tình sẽ chằng thể thoát, vì quá đau thương Minh Quốc lại không ngày nào bên cạnh Minh Hào từ khi hắn lớn, ngay cả một ánh mắt yêu thương hài nhi cũng không, chỉ là ánh nhìn lướt qua đầy lạnh nhạt.

 Minh Hào đủ lớn để nhận ra điều đó, Dương Sư xót thương cho nhi thần cả đích tôn của mình, Minh Hào dần trở nên lãnh đạm, không một biểu cảm của nó biểu hiện ra ngoài, điều đó càng khiến Dương Sư lo lắng. Lúc đó Huyết Phong là mực hoàng huynh không bỏ rơi y, tình thân huynh đệ khắn khít giúp Minh Hào vượt qua nên với Minh Hào, Phong nhi chính là người cứu hắn và y nợ điều đó...

 Minh Quốc năm đó cũng lâm trung, triều đình theo tục hoàng nghi mà đưa Minh Hào nối ngôi tiếp cai trị đất nước. Nhưng năm đó, quả thật nhiều chuyện không tưởng đã xảy ra, khuất mắt vẫn dần chưa được khai sáng. Dương Sư đến mực bây giờ vẫn còn rất nhiều hoài nghi, gia trang Âm La Xích lúc đó cả ngôi gia điều triệt không toàn mạng sống, ngay cả Huyết Phong cũng biến mất....

 " Nhi thần không sao, Thái Hậu mực lo lắng thôi, người hảo nên trọng dưỡng thần " – Minh Hào lúc này đi đến cầm tay nhiều nếp nhăn kia mà xót xa, cưới trấn an nói

Dương Sư chỉ biết thở dài:" lão nhân đã sống đến từng tuổi này, lại một tay nuôi dạy ngươi lớn lên chã nhẽ ta lại không biết ngươi đang phiền não " – đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc hắn đầy ôn nhu, cười phúc hậu

Minh Hào lắc đầu cười khổ, hắn có thể mạo giả cảm xúc của mình trước bất cứ ai, nhưng với nét hiền từ sớm đã im sâu trong tuổi thơ hắn, sao lại có thể, nhưng thành thật để nói hết quả chẳng không xong, khẽ nói:" Nhi thần chỉ gặp một số chuyện không vừa ý, người bớt lo lắng. Những sứ thần cần gặp ta, nếu việc cần bàn giao gấp khắc sẽ tới tìm ta ngay, người đừng tâm " – vơ lấy tách trà bên cạnh rót đưa cho bà

Dương Sư khẽ gật đầu nhận lấy, uống khan giọng một chút mới ngẩng đầu nói:" Hảo, vậy ngươi hãy tĩnh an thần đi, hôm nay ắt ngươi cũng đã mệt, lão nhân cáo về cung đây "

Vừa lúc đứng dậy, Minh Hào cũng đứng thế đỡ người, chút muốn hỏi thêm về nàng ta, cầm lòng không được, khẽ nói:" Thái Hậu, vị đích phúc tấn đó...."

Dương Sư bước được mấy bước liền dừng lại, bờ vai gầy khẽ run quay người lại đối diện với Minh Hạo, đè nén nỗi nghi hoặc chất vấn trong lòng, cười giải thích:" Danh xưng là Hàn Băng Miêu, nàng ta vừa tiến cung mới đây, vẫn chưa bái đường chính thất...Là vương phi của vương gia Âm Huyết Phong "

Dương Sư cố tình nhấn mạnh câu cuối, lão nhân sợ rằng điều đó sẽ xảy ra, dù là chút nghi vấn nhưng bà không hy vọng nó sẽ xuất hiện. Minh Hạo vừa nghe nói chưa bái đường tức là còn chưa rước vào gia ngôn thuận, có phải hắn đang có chút niềm tin không? Nhưng nghe thế hắn lại cảm thấy vui mừng khó nói. Chốc lại tối sầm, tay nắm đấm càng thêm siết chặt, Thái Hậu tuyên ngôn xác nhận nàng ta vương phi là có ý gì?

Dương Sư nheo mắt quan sát biểu cảm y không khỏi chột dạ lo lắng, nhíu mày bất an, liệu nhi tử này...

Minh Hào nhận thấy ánh mắt dò xét , hắn trở lại thần sắc điềm đạm, liền cười vui vẻ nói:" Ân. Nhi thần muốn biết danh vương phi để tiện hữu giao, hoành huynh hảo rất thương yêu nàng ta phải không?"

Lão nhân thấy vậy, cũng gật đầu, ánh mắt vẫn chút nghi ngờ, khẽ đáp:" Đúng, Phong nhi rất mực sủng ái Miêu nhi, tuyệt không tha kẻ nào có ý đồ tiếp cận..". Dương Sư nhấn mạnh ý cuối ngươi mắt càng thêm sâu sắc nhìn thẳng Minh Hào

Hắn gật đầu xác định, nhưng trong lòng bỗng dưng nỗi lên trận cảm xúc khó chịu không nên lời, tay dẫn điệu bộ tiễn Thái hậu ra cửa:" Sư Thái Hậu hảo dưỡng thần, ngày mai Hào nhi sẽ đến thăm người "

Dương Sư buông tay Minh Hào, khẽ gật đầu, tay bên kia được tì nữ nắm giữ, bà quay sang nói:" Hào nhi, nữ nhân bên ngươi rất nhiều nhưng ta tin ngươi biết đâu là vui chơi đâu là luyến ái nam nữ. Ngay cả bọn họ dã tâm rất khó đoán, ta chỉ nói thế, ngươi luận hảo suy ngẫm đi "

Minh Hào cười khổ đáp:" Ân. Đa tạ Thái Hậu đã quan tâm nhi thần ". Hắn biết người luôn giáo huấn hắn về tâm cơ nữ nhân hiểm độc khó lường, lúc này là giả yếu đuối nhưng mặt thật lại gian mưu sắc bén đầy mình. Minh Hào cũng không ngốc đến nõi để mình bị lừa, ngồi ở ngôi vị bấy giờ những chuyện hà tất hơn thế hắn đã đều nhìn rõ..

Dương Sư không nói thêm, theo nha nữ lui về thẩm cung, ngoài mặt bà vẫn điềm đạm phong nhã nhưng thực chất trong lòng lại sốt sắng lo lắng cho Minh Hào.

 Liệu nhi thần Hào nhi kia có tình tứ với vị vương phi kia không? Lão nhân không phủ nhận là nam nhân có thể mê mệt trước nhan sắc của nàng ta, nhưng với Minh Hào luận gian thế cuộc đều không thể xảy ra, Dương Sư suy ngẫm:" Nhất định lão nhân phãi nhanh chóng giải quyết đỡ gây khó xử, nếu Hào nhi quả thật có tình tứ thì càng phải can ngăn, đường ngắn nhất chính là cử hành hôn lễ cho bọn họ, Hào nhi tất sẽ biết vị trí mà gắng quên đi "

 " Quang công công, ngươi mau báo vương gia ngày mai ta sẽ đến lang vương bàn giao " – Dương Sư cao giọng phân phó, không thể chần chừ nếu không sẽ chậm trễ mất. Hào nhi ta làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, có thể mảng tình cảm ấy ngươi chưa nhận ra nhưng với lão nhân ánh mắt ngươi khi nghe nhắc đến Miêu nhi là ánh mắt như hoàng huynh ngươi nhìn nàng ta.

" Tuân lệnh Thái hậu, hạ thần lập tức đi truyền "- Quách công công ngoài cửa, cúi người bẩm sau đó theo thuộc hạ phía sau đi truyền

Mặc dù đêm đã khuya, mảng tối âm u che kín cả trăng khuyết, nhưng đây lại là thời gian yên tĩnh cho một tâm hồn vẫn còn si ngốc nhìn lên trời cao...

Mảng cô đơn bao trùm vừa lúc ánh trăng huyền dịu ẩn nấu trong tán mây dày đặc dần le lói, Minh Hào thân cao lớn vẫn đứng đó, hắn không yên giấc bởi tâm tư hắn đang rung động, và đau đớn thay hắn chẳng thể nào mạnh dạn cướp lấy, chỉ ánh trăng mới có thể khiến hắn đủ dũng khí nhìn thẳng.

 Nữ nhân ngạo mạn đầy khí phách đối đầu với hắn, khiến hắn phải mơ màng tư tưởng

Nữ nhân bậc tuyệt sắc nhảy múa lay động dưới bao người, nhưng lại cướp đi hơi thở mất nhịp của hắn

Nữ nhân tưởng sẽ là hắn tìm ra và đoạt bá chiếm hữu, thế nhưng chính hoàng huynh hắn mới là người có được.

Minh Hào cầm tiêu trong tay, bất giác trong tim khẽ nhói buốt, hắn cắn răng nghiến chặt:" Huyết Phong, duy nhất lần này hãy tha lỗi cho ta "

***