Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 46: - Gặp Thái Hoàng Thái Hậu







"Huyết phong, người lúc sáng triệu hồi ngươi có việc gì quan trọng không vậy?"

Huyết Phong đặt đầu nàng ngay ngắn trên cánh tay rồi nhẹ nhàng đáp: "Người triệu gặp ta là để hỏi những ngày tháng qua sống bên ngoài thế nào, còn nói nếu gặp trắc trở cứ nói người, người sẽ tận lực giúp đỡ. Cũng không có gì quan trọng."

Miêu Miêu bóc một trái nho cho vào miệng, xong gật đầu nói: "Xem ra người rất xem trọng ngươi, nhưng nếu chỉ có bấy nhiêu đấy thì việc gì cần triệu ngươi từ sáng gấp như vậy."

"Có lẽ ta rời đi khá lâu nên khi biết ta trở về người nôn nóng muốn gặp mặt. À thái hoàng thái hậu còn nhắc nhở ta ngày mai hãy đem nàng đến yết kiến."

Nàng trợn mắt hỏi: "Thật chứ?"

"Nương tử lo lắng gì sao?" Hắn ôn nhu vuốt mái tóc che mặt nàng rồi cất giọng hỏi.

"Cũng không hẳn... chỉ là ta đây chưa biết lễ nghi trong cung như thế nào. Khéo làm ngươi mất mặt thì toi."

"Nàng đừng bận tâm, xưa nay ta không ép nàng phải theo khuôn khổ nào. Nương tử cứ hành xử đúng mực như bây giờ là khéo rồi." Huyết Phong thấy Miêu Miêu vẫn chưa an tâm nên hắn nói thêm: "Ngày mai ta sẽ cùng nàng gặp hoàng tổ mẫu, được chưa."

Như bắt được trúng lời thoại đang mong chờ, Miêu Miêu liền gật đầu cười tươi. Sự hồi hộp trong lòng cũng tan biến nhanh chóng. Thật ra nàng không ngại đi gặp mặt người trong hoàng cung, nhưng nàng không muốn buổi ra mắt đầu tiên lại trở nên tệ hại, đặc biệt người này xem ra rất quan trọng đối với Huyết Phong nữa.

Nàng biết người cổ đại thật sự rất khuôn khổ a, nhất là người trong hoàng cung, e rằng nếu nàng chỉ đối lại một câu không phải ý họ thì không bị phạt thì cũng bị nhốt.

"Nương tử, ngủ thôi." Huyết Phong vuốt gò má trơn nhẵn, cặp mắt say đắm nhìn nàng đang chăm chú.

"Ân." Miêu Miêu sực tỉnh, nàng gối đầu lên ngực hắn rồi từ từ nhắm mắt đi sâu vào giấc ngủ.

***

Buổi sáng tại Cung Dương Hà.

"Bẩm Thái Hoàng Thái hậu, vương gia và vương phi đến yết kiến." Quang công công đứng ngoài cửa cất giọng bẩm báo cho người bên trong.

Nghe vậy, người đó không giấu nét vui mừng, sốt ruột gật đầu ra tay hối: "Còn không mau cho người vào."

"Tuân lệnh." Quang công công đi lùi ra rồi đứng thẳng người hô người mở cổng: "Cho triệu kiến vương gia và phu nhân."

Cửa thành được mở ra, Huyết Phong nắm tay dẫn Miêu Miêu đi vào trong. Tất cả bọn nô tì vạt sang hai bên cúi thấp người nói đồng thanh: "Mừng vương gia và phu nhân trở về hoàng cung."

"Đi làm việc đi." Huyết Phong phất tay bảo tất cả lui.

Quang công công từ phía sau đi lại gần hắn, thì thầm nói: "Vương gia, Thái Hoàng Thái Hậu đang ở bên trong chờ người vào a."

"Quang công công." Hắn nói. "Hoàng tổ mẫu đã ăn uống gì chưa?"

Miêu Miêu liếc mắt nhìn Quang công công xem hắn trả lời: "Bẩm vương gia, người nói đợi vương gia và phu nhân đến thì mới ăn ạ."

Huyết Phong cảm thấy không xa lạ với bản tính trẻ con của Hoàng tổ mẫu nên hắn gật đầu nói với Quang công công chuẩn bị thức ăn đem lên rồi quay sang dẫn Miêu Miêu tiến vào trong.

Lúc này, bên trong điện vọng ra giọng nói: "Phong nhi, ngươi rốt cuộc chịu tới thăm với ai gia rồi..." Kéo sau đó là sự xuất hiện của một vị diện mạo phúc hậu, khí chất uy nghiêm cao quý lão phu nhân.

Dương Sư cùng nô tì bước ra ngồi vào bàn, bà thuận mắt đánh giá nữ nhân đang đứng cạnh Huyết Phong. Không dám nghĩ cũng có ngày hắn sẽ đưa một cô nương hồi cung như thế này, dĩ nhiên bà rất tò mò vẻ ngoài nàng ấy ra sao, làm thế nào có sức hút giữ chân được Huyết Phong, nhưng bây giờ bà không cần bận tâm về vấn đề đó nữa rồi. Quả nhiên con mắt nhìn người của hắn rất tốt.

Huyết Phong và Miêu Miêu ngồi vào ghế, hắn nói chỉ đủ hai người nghe: "Người là Dương Sư Thái hoàng thái hậu, bà đã trông nom ta từ nhỏ nên đối với ta bà không khác gì mẫu thân mình cả. Nàng thoải mái một chút đi, người chắc chắn sẽ không ăn thịt nàng đâu."

Miêu Miêu thúc vào chân hắn, thì thầm: "Ăn thịt ta cũng được nhưng bảo người đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy được không? Thiếu điều muốn nhìn xuyên suốt trong con người ta."

"Hoàng tổ mẫu có thói quen hay nhìn người lạ bằng mắt như vậy, chắc là người đang đánh giá nàng đấy."

Trong lúc đó nàng cũng âm thầm quan sát Dương Sư. Hóa ra bà ta nhìn không quá già như nàng tưởng tượng, trông thoáng qua y phục đã có thể đoán là người rất biết cách hưởng thụ. Gương mặt tuy xuất hiện vài đường nhăn cằn cỗi, phía đuôi mắt còn hằn vài vết chân chim nhưng đánh giá toàn diện thì có biểu lộ sự hiền từ và quý phái.

Dương Sư đem từng khía cạnh gương mặt đến thần sắc của nàng nuốt vào bụng, vương tử kia quả nhiên rất khéo chọn, vị vương phi này có khí chất không khác gì Huyết Phong, mặt khác lại rất xinh đẹp dễ nhìn, Phong nhi nếu không biết giữ người e rằng hắn quá dại khờ. Y phục nàng mặc cũng không quá cầu kỳ hay xềnh xoàng vẫn mang nét thoát tục trang nhã, chốt lại xét diện mạo rất hợp ý Dương Sư, còn về tính tình xem ra vẫn cần chút thời gian để tìm hiểu.

Sống trong hoàng cung đến chừng tuổi này Dương Sư còn e dè gì loại nữ nhân có dã tâm. Nhắc đến việc đó, Dương Sư lại thở dài về cháu của mình. Minh Hào mặc dù ngang tuổi với Huyết Phong nhưng thật tâm bà luôn lo lắng về y nhiều hơn. Chỉ sợ đêm ngày mải mê tửu sắc mà làm mờ mắt anh quân mà quên việc trọng đại. 

"Hoàng tổ mẫu, trà nguội rồi..." Huyết Phong đành lên tiếng cắt ngang sự yên tĩnh trong phòng.  

Dương Sư nhã nhặn nâng tách trà nhấp môi vài ngụm rồi thong thả nói: "Phong nhi a, nữ nhân ngươi mang đến đây là?"

Huyết Phong nhíu mày đáp: "Nhi thần đã có kể với người hôm qua rồi a."

"Dĩ nhiên là ai gia nhớ nhưng ý ta muốn nói khi nào ngươi mới cho nàng ta thân phận thật sự đây." Bà nháy mắt mỉm cười nói.

"Cũng phải nhờ hoàng tổ mẫu lên tiếng giúp a." 

Khi để ý chỉ có hai người trò chuyện với nhau thôi, lúc này Dương Sư mới nhìn sang Miêu Miêu cảm thấy nàng có chút kì lạ nên bà cất giọng hỏi: "Nữ nhân này, ai gia xem có vẻ ngươi cũng rất lo lắng phải không?" 

Bị gọi đến, Miêu Miêu có chột dạ liền cười đáp: "Ân. Quả thật nhi nữ có chút hồi hộp khi được người triệu kiến như thế này, nhất thời không biết đối xử sao cho phải phép a."

"Ai gia đối đãi với mọi người đều rất thoải mái nhưng cũng đừng vì điều đó mà hành xử sai quy củ là được rồi. À mà nữ nhân nói tên ngươi là gì cho ai gia nghe xem?"

"Bẩm ai gia, thần tên là Hàn băng miêu." 

Dương Sư gật đầu nói: "Người và tên đều rất đẹp." 

Cuộc nói chuyện kéo dài đến tận chiều tối, Dương Sư còn muốn giữ Miêu Miêu ở lại hàn huyên nhưng vì Huyết phong ngăn cản nên bà không ép thêm. Nghĩ lại, Dương Sư không khỏi bật cười vì câu nói của hắn: "Hoàng tổ mẫu, nhi thần đem người đến đây để xem mặt chứ không phải đem phẩm vật đến trình người đâu."

Miêu Miêu cảm thấy Dương Sư rất gần gũi nên chỉ vài câu nói với nhau đã lấy được cảm tình từ cả hai. Cũng vì tìm được người trò chuyện hợp ý nên lúc ra về Dương Sư tỏ ra tiếc nuối, kiên quyết giữ người bắt nàng phải chấp nhận ngày mai sẽ lại đến cung Dương Hà. Nếu không bà không thả người về. Huyết Phong hiếm khi thấy Dương Sư muốn thân mật với ai đó nên khi nghe Miêu Miêu đồng ý qua lại, điều này làm hắn rất an lòng.

Cảm thấy Dương Sư vẫn còn đứng nói gì đó với Miêu miêu, hắn lên tiếng cắt ngang hai người ra rồi ôm lấy người nàng như chứng minh là vật sở hữu xong rồi buông giọng nói: "Người có thể vào trong nghỉ ngơi được rồi a, ngoài trời đã xuống sắc rồi."

"Thôi được, ngươi đưa đích phúc tấn đi đ. Nhớ hôm sau dẫn nàng đến thăm ai gia được rồi."

Huyết Phong mỉm cười nhẹ: "Nếu không đồng ý thì người có chịu buông tay nương tử ta không."

 "Tất nhiên là không." 

Miêu Miêu chịu thua, cười tươi với bà nói: "Hôm sau chắc chắn nhi nữ lại đến chơi với người."

Đúng như lời hứa ngày hôm sau Huyết Phong lại đưa Miêu Miêu đến đúng hẹn, quan hệ giữa đích phúc tấn và thái hoàng thái hậu từ đó cũng dần xích lại gần nhau hơn, ban đầu là từ những câu chuyện nhỏ, sau lại là góc hàn huyên tâm sự, tiếp nối là những trò quậy phá cung điện... Huyết Phong vì triều đình sớm muộn đều có công án trình báo nên chẳng thể thường xuyên đưa nàng đến gặp Dương Sư, nhưng dù vậy Miêu Miêu vẫn có thể tự mình đến thăm, thường những lúc rãnh rỗi Dương Sư đều là người tìm nàng trò vui, lúc trước trò chuyện với nhau còn kiêng nể nhưng dần dần đã thoải mái phóng túng hơn.

Sau thời gian cả hai gần gũi hàn huyên, thân lâu với người nên Miêu Miêu dần phát hiện Dương Sư đôi lúc có tính khí không mấy chuộng cho lắm. Một phần Dương Sư vì lớn tuổi nên đôi khi không đúng ý người liền nhăn nhó ngay. Những lúc buồn chán ngoài nói chuyện uống trà thưởng thức thì nàng hay bày trò thư giãn, tuy cả hai chênh lệch tuổi tác rất nhiều nhưng Dương Sư mặc dù xem chừng già vậy chứ nhưng rất năng động và hiếu chiến a, mỗi lần nàng thắng trò gì người đều nhất nhất bắt nàng ở lại chơi đến thắng mới thôi, nhiều lần không gỡ được Huyết Phong tự chân bắt Miêu Miêu về lão nhân mới chịu buông tha.

Trò đùa diễn ra chỉ hai người chơi rồi cũng dần nhàm chán, cả hai bắt đầu chuyển sang nghịch với gia nhân trong cung điện. Có nạn nhân bị nhiều lần phiên hú vía nhưng vẫn ú ớ không dám nói ra, chỉ biết lắc đầu cười bởi tính trẻ con của hai người. Thoáng chốc lời đồn đích phúc tấn và thái hậu hoàng thái hậu ai trong cung điều biết bởi mấy trò nghịch ngợm tinh quái. Chưa kể đến gia nhân khi biết có vị đích phúc tấn nào đó thân với Dương Sư liền cực kì kinh ngạc, thực chất Dương Sư tuy không phải người khó khăn nhưng lại rất khó gần gũi, không nghĩ sẽ người nào đó có khả năng làm người thoải mái như vậy. Quả nhiên có những chuyện phi lí nhưng lại là sự thật.