Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 42: ] - Đi Đến Thành Lạc Thiên




Khi Huyết Phong trở về đã thấy Miêu Miêu ngoan ngoãn nằm trên giường an giấc. Hắn đi đến ngồi cạnh nàng rồi xoa tay lên mái tóc mềm, những cảm giác phiền não nhanh chóng bay biến đi, để lại một Huyết Phong ôn nhu và say tình, khác với dáng vẻ sát thủ tàn khốc cách đây vài giờ trước. Huyết Phong nhận ra một điều, chỉ riêng với nàng, hắn mới lột xác trở thành con người khác, có điều là hắn rất thích bộ dạng cùa mình ngay lúc này.

Cảm giác giống như là... hắn đang là một con người bình thường.

Miêu Miêu ngủ thẳng giấc đến sáng mai, đến lúc thức dậy cũng chẳng thấy Huyết Phong đâu cả. Nàng lo lắng nghĩ thầm: "Chẳng lẽ đêm qua có chuyện gì rồi sao?"

.

 Ở thư phòng.

"Bẩm chủ thượng, triều đình vừa gửi tin báo sắp đến sanh thần của vua, hồi vương gia quay trở về." Nói xong, Tinh Sát liền chìa tay đưa lá thư in dấu ấn hoàng cung cho Huyết Phong.

"Ngươi nghĩ thời gian hợp lý để đi là khi nào?" Hắn nói trong khi cầm bút phê duyệt sổ sách, không thèm liếc nhìn đến lá thứ đặt trên bàn.

Tinh Sát suy nghĩ rồi thận trọng nói: "Thuộc hạ nghĩ là ngày mai, chuyến đi này thật sự rất dài. E rằng ta phải khởi hành sớm thì mới tới kịp thời gian tổ chức sanh thần của vua."

Huyết Phong thờ ơ gật đầu, kiểu như đây không phải chuyện của hắn vì vậy không cần phải bận tâm nhiều. hắn nói: "Được rồi, cứ theo ý của ngươi mà duyệt."

Chưa để Tinh Sát lui ra ngoài, hắn còn lạnh nhạt nói theo: "Đem xé nó đi."

Hiểu ngay ý mà Huyết Phong muốn nhắc đến, Tinh Sát lập tức cầm lấy lá thư rồi bước ra ngoài. Ít lâu sau, cánh cửa lại đột ngột mở ra, Huyết Phong nhướn mày khó chịu, nói thật tâm tình hắn lúc này rất xấu, nhất thời bị phá rối khiến hắn càng không vui ra mặt. Tuy nhiên, sắc mặt lại giãn ra, trở lại dáng vẻ ôn nhu và dễ chịu khi thấy Miêu Miêu đang đứng ngoài cửa. Bỗng nhiên, hắn có chút giật mình nhận ra bản thân đang mất dần cảnh giác, sự xuất hiện của nàng khiến hắn lại lâm vào tâm trạng bối rối. Rốt cuộc, hắn đang phân tâm vì điều gì?

"Ta thấy Tinh sát vừa đi ra, lại cộng với nét mặt của ngươi bây giờ. Ta đoán đã có chuyện gì xảy ra phải không?"

Nghe vậy, Huyết Phong buông bút, đợi nàng đi lại gần rồi kéo ôm vào lòng. Quả thật, hắn đang rất mệt mỏi. Hắn tham lam ngửi lấy mùi hương quen thuộc, mong mỏi lấy đó làm điểm tựa giúp hắn có thể tỉnh táo hơn. Miêu Miêu nghe tiếng thở dài, nàng bất an hỏi: "Nói ta nghe đi, Huyết Phong. Chuyện gì..." khiến ngươi phải phiền não như thế.

Cái ôm của hắn càng tăng lực gắt gao khiến lòng nàng như lửa đốt âm ỉ. Huyết Phong dụi đầu vào hõm vai nàng, giọng trút hơi thở nong nóng: "Triều đình vừa hồi ta quay về, chuyện chỉ có vậy thôi..."

Miêu Miêu chợt nhớ lại lời của Lục Ôn kể. Nàng mím môi đáp: "Vậy ngươi tính thế nào?"

Hắn tựa đầu vào cạnh ghế, bộ dáng trông rất ưu tư. Miêu Miêu đoán rằng sự tình bất trắc của hơn 20 năm về trước chắc hẳn Huyết Phong phần nào đã điều tra, ít gì cũng biết được thông tin. Tuy Miêu Miêu không dám chắc điều gì, nhưng điều nàng có thể đinh ninh nhất, chính là cái chết của toàn bộ gia đình hắn, chắc chắn có liên quan tới người trong trong hoàng cung. Bất quá, nàng thấy đau lòng vì hình ảnh của Huyết Phong bây giờ. Bởi vì, chưa lần nào Huyết Phong lâm vào trạng thái như thế này, trừ khi đó là việc của triều đình. Lần đầu hắn kể về quá khứ của mình cho nàng nghe, so với bộ dáng lúc này, Miêu Miêu như được nhìn thấy Huyết Phong của ngày đó, vừa đáng thương lại vừa xa cách...

"Ngày mai chúng ta sẽ lên đường, vì vậy nàng nên tranh thủ nghỉ ngơi trước đi. Đường từ đây đi đến thành Lạc Quốc sẽ rất dài..."

"Nếu ngươi không muốn ngươi có thể không đi được mà..." Nàng buột miệng nói rồi hối hận khi đã nói ra.

Huyết Phong ngồi dậy, nhìn nàng phức tạp rồi hỏi: "Nàng thấy ta có vẻ mặt vậy à?"

Miêu Miêu gật đầu trong sự thở dài của Huyết Phong. Hắn đưa tay vuốt má nàng, cười nhẹ: "Dù không mấy hài lòng nhưng là sanh thần của hoàng đệ ta, chả nhẽ ta lại thất kính bỏ qua? Nàng đừng lo nghĩ nhiều, chuyện ta có thể tự giải quyết được."

 Câu nói của hắn càng làm lòng nàng thêm nặng trĩu, tuy vậy Miêu Miêu không muốn để Huyết Phong thêm mối lo, cánh môi nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói: "Được rồi, có thể khiến ngươi vui vẻ trở lại ta đều nguyện ý làm theo."

"Tốt lắm." Hắn hôn lên môi nàng nói.

Miêu Miêu mỉm cười, đưa tay nâng cằm hắn lên và cao giọng tuyên ngôn: "Ngoài ta ra, tuyệt đối không ai có quyền làm ngươi thương tổn. Bất kể đó là hoàng thượng đi nữa, ta đều không nương tay."

Trong lòng ngập trùm bởi gió lạnh thoáng chốc được rót cốc rượu đào ngọt chảy vào tim, đến khắp giác và tế bào cơ thể. Huyết Phong được lên dây đàn, nhìn nàng nửa say nửa tỉnh, cao hứng nói: "Nương tử, nàng không nhửng giỏi về chế dược mà còn tài tình quyến rũ ta nữa..."

"Vậy sao? Tốt lắm." Nàng tinh quái lặp lại câu nói của hắn.

Huyết Phong đặt tay trụ sau gáy kéo môi nàng đến gần, nhẹ nhàng phớt lên đó một cái hôn ngọt ngào. Nhưng chạm rồi như không thể dứt ra, nụ hôn phớt nhẹ hóa thành cuộc triền miên dây dưa không rời. Mỗi nụ hôn hắn ban phát trên người nàng, từng tất da thịt, đều là nỗi cuồng vọng và khát khao mãnh liệt. Giữa sắc thái mạnh mẽ và hoang dại kết hợp với sự nâng niu và bảo bọc khiến Miêu Miêu lẫn cả Huyết Phong như bị trói buộc một chỗ. Trong giây phút ngắn ngủi, cuối cùng họ đã nhận ra chân lí được áp đặt lâu dài của cuộc đời mình, vì cơn say của ái tình bọn họ sẵn sàng gạt bỏ tất cả, dù cho cú say này có thể khiến họ gặp nhiều gian truân, trắc trở.

Thậm chí, mất cả tính mạng cũng không chừng.

Nhưng lưới tình đã thành công khi đánh gục được lý trí cương ngạnh. Giờ đây trong mắt nàng và hắn chỉ có hình ảnh của đối phương. Ngày một khắc khoải trong tim, in sâu trong trí nhớ.

.

Ngày rồi cũng trôi. Ngày mai đã tới.

"Chủ thượng và phu nhân, đi đường xa hai người nhớ giữ gìn sức khỏe. Đây là ít đồ nhớ mang theo phòng khi đói." Dinh lão bà dúi vào tay nàng giỏ đồ trong đó đựng rất nhiều đồ ăn được đóng gói kĩ càng. Miêu Miêu vội nói: "Bà bà, đồ ăn chất trên xe cũng nhiều rồi, bà nên giữ lại tẩm bổ thì hơn..."

"Đó là tấm lòng của ta, ngươi nỡ từ chối sao." Bà nghiêm giọng đáp.

Miêu Miêu khó xử quay sang nhìn Huyết Phong, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu tỏ vẻ khuyên nàng nên làm theo. Lúc này, lão Dinh đặt tay nàng vào lòng tay, vỗ nói: "Nhớ nhanh chóng quay về đây, ta còn muốn thưởng thức đồ ăn của ngươi."

Nàng gật đầu cười, vỗ nhẹ lưng bà an ủi: "Nhất định như thế." Đúng lúc đó, Tinh Sát ở phía sau nàng hô: "Bóng đứng rồi, chúng ta nên đi nhanh thôi."

Mọi người trong quán dường như tụ đông họp mặt hết ở đây, ai ai cũng bịn rịn nói với nàng vài câu rồi đưa người lên xe ngựa. Trong khi đó Tinh Vũ và Tinh Lâm nhìn nhau khó hiểu, nói nhỏ: "Sao lúc trước chủ thượng cũng hay đi đi về về như thế này, chẳng mấy ai trịnh trọng như lúc này nhỉ?"

Tinh Vũ gật đầu tán thành: "Ai nói phu nhân cao tay quá làm gì."

Sau khi tất cả đã lên xe hết. Phu xe nhanh chóng quất roi lên ngựa rồi bắt đầu chuyến đi. Miêu Miêu ngoáy đầu ra cửa, nhìn phía sau vẫy tay chào mọi người. Đến khi khách quán Lĩnh Túy Hào chỉ còn một điểm chấm nhỏ, Miêu miêu mới trở vào trong, sắc mặt có hơi bất ngờ pha giọng châm chọc nói: "Tinh Vũ, ngươi có thấy sự hiện diện của ngươi mà cỗ xe ngột ngạt thêm không?"

Trái với vẻ mặt bất mãn của nàng, Tinh Vũ còn tươi cười giải thích: "Phu nhân, thuộc hạ không thấy vậy a. Trong xe rất rộng sao người lại nói chật được."

"Ngươi đi theo bọn ta làm gì?" Đây mới chính là điều nàng tò mò.

Huyết phong ở bên cạnh trả lời, không thèm liếc mắt nhìn Tinh Vũ: "Hắn đi cùng chúng ta đến thành Lạc quốc do ở đó có một số việc cần giải quyết. Sau khi đến nơi hắn sẽ lập tức rời đi thôi."

"Đúng đó, phu nhân. Thuộc hạ chỉ đang quá giang xe ngựa thôi mà." Tinh Vũ nói.

 Miêu Miêu gác tay ra cửa, chọc nói: "Vậy mà ta cứ nghĩ sắp tới ngươi sẽ dắt ta đi chốn phồn hoa lạc thú nào nữa chứ. Nghĩ tới thật thú vị quá đi, hắc hắc..." Không ngờ tới sắc mặt của Huyết Phong đang chuyển biến xấu đi.

Tinh Vũ lập tức khựng người khi cảm nhận sống lưng đang lành lạnh, cái cảm giác này rất quen thuộc.

Trong khi đó bốn người còn lai6 chỉ biết lắc đầu ngao ngán, thầm nghĩ: "Tinh Vũ phen này khó thoát khỏi phu nhân rồi."