Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 3: - Bái sư




Thời đại Lạc Thiên quốc

"Lão gia, ông xem phải có người nằm ở kia không? " Một cụ già đang đi bỗng khựng lại nheo mắt nhìn vật đang nằm phía trước, vừa tò mò lôi kéo người bên cạnh theo sau.

"Xàm ngôn. Làm gì mà có ai rảnh hơi chui vào rừng mà nằm cơ chứ." Cụ ông nghe thấy lập tức bát bỏ phủ nhận nhưng rõ là lão ta cũng mơ hồ nhìn thấy có vật lạ đằng kia, thấy lão bà khăng khăng muốn đến đó nên ông cũng lẽo đẽo bước tới gần.

"Ô hô đại mỹ nhân!" Lão ta suýt xoa nhìn nữ tử trước mặt, theo bản năng liền đưa tay đến mũi người đó xem còn thở không, cuối cùng lão gật cười nói: "Quả nhiên, người mà chết thì thật phí phạm."

Lão bà ở bên cạnh quan sát hành động của ông, không hài lòng nói: "Ông dám thú thêm phu nhân ta liền cắt đứt của quý của lão."

Giọng nói đầy uy hiếp khiến lão cũng phải tái mặt đi mấy phần, thì ra lão nương lại nghĩ ông muốn trêu hoa cướp về. Hết lắc đầu cười khổ lão đưa tay vuốt lưng vỗ dành cơn giận của bà, có lẽ ông hành động hơi hấp tấp nên làm lão bà đây khó chịu.

"Lão nương à, thật là uỷ khuất cho ta mất, ta chỉ đang xem người đã chết hay chưa thôi mà." Lão trầm giọng nói, dáng vẻ nghiêm túc khác với điệu bộ bỡn cợt vừa rồi: "Qua mạch đập ta đoán chắc người này có công lực khá mạnh, kể cả vết chai dần ngay da tay chứng tỏ nàng ta cũng có võ thuật trong người..."

Nghe thế, bà liền đảo mắt đánh giá rồi cầm tay bắt mạnh, bà ngạc nhiên: "Ông nói không sai, nhưng mà y phục nàng ta đang mặc, có vẻ rất khác với chúng ta..."

"Đúng vậy, ngay cả nét người và bộ dáng đều không giống ở đây một chút nào. Nữ nhân này thật kỳ lạ..."

"Chết rồi, nàng ta bị thương." Trong lúc vô tình chạm sau gáy nàng, một bệt máu dính ngay bàn tay bà.

Lão ông suy tính điều gì đó rồi lập tức quyết định nói: "Được rồi, cứu người là trên hết. Nàng cùng ta đem người này về sau núi, sau khi tỉnh lại chúng ta sẽ làm rõ về thân thế của y."

.

Tại Đoan gia

"Hm..." Vật bất động trên giường bất đầu cử động, mi mắt nặng trĩu he hé mở sau giấc ngủ tưởng chừng như ngàn thu. Khi ngồi dậy thân thể tuy có đôi chỗ đau nhưng so với trước đó như vậy là quá ổn và có thể nói mạng nàng đã có thể an toàn rồi.

Miêu miêu cảm thấy xương cốt mình như đang biểu tình mãnh liệt bằng tiếng "rắc rắc" giòn giã. Thật sự chưa lần nào nàng cảm thấy kiệt sức như lúc này, tuy nhiên nàng vẫn phải đi xung quanh xem để biết nơi đây là đâu. Lại nghĩ đến sư phụ Tình San, không biết người ở đâu mà để nàng nằm chật vật thế này.

Miêu Miêu đứng dậy, cẩn thận đảo mắt nhìn xung qanh, hình như nàng đang nằm trong căn phòng mang lối phong cách thời cổ thì phải?

"Chủ nhà này coi bộ rất thích phim kiếm hiệp nhỉ?" Nàng buột miệng nói.

Nhìn và chạm từng đồ dùng cho tới giường nằm cũng làm từ vật liệu gỗ hiếm thấy, nàng trong lòng thầm khen và ngưỡng mộ người tạo ra cấu trúc căn phòng này. Thiết kế trang nhã lại không đơn điệu.

"Tại sao nơi đây y chang trên phim vậy? Thực cảnh đến nỗi lại không thấy có máy quay? Ta có nên khen tên đạo diễn này nhập cảnh phim có hay quá không?" Miêu Miêu nhìn cảnh xung qanh mà không cảm thấy chút thân thuộc, ngửi chút mùi vị của "thời Hiện Đại" một chút cũng không có, trong lòng bỗng dấy lên dự cảm bất an.

"Chẳng lẽ đây là âm mưu của lão Thuyết bách dựng lên muốn làm ta sập bẫy sao?"

Nếu đúng như vậy nàng rất muốn xem Thuyết Bách đang muốn diễn loại kịch gì. Bước chân ra khỏi căn phòng kinh điển đó, nàng suýt té ngửa vì choáng, miệng lẩm bẩm: "Dày dựng màn cảnh quả thật giả tạo, cây cối lão lấy đâu ra mà đầy vườn thế này? Ta biết rất rõ là Thuyết Bách rất dị ứng với hoa, nói chi lão rất dị ứng mấy loài cây đang nở rộ bông này."

Rốt cuộc đây chính là nơi quái quỷ nào?

Từ trực giác của nàng, Miêu Miêu cũng lờ mờ đoán được đây không thể nào là nơi của Thuyết Bách. Nhưng mà...

"Mẹ nó, cái gì đã đưa ta đến đây?" Miêu Miêu nghiến răng tức giận nói. Càng nhìn cảnh vật lạ lẫm này nàng càng nóng giận vì một lý do phi thường. Trước khi nàng bất tỉnh đã có một cơn bão kéo qua, nói đúng hơn là cái vòi rồng dựng giữa trời, bất ngờ khiến nàng bị cuốn vào sau đó... chẳng lẽ nào... Không thể xảy ra chuyện hi hữu đó được chứ?

Sực nhớ lúc tranh đấu với Thuyết Bách đã sơ sẩy bị trúng đạn, theo bản năng Miêu Miêu nhìn lại vết thương của mình, bằng một phép kỳ diệu vết thương đã được khéo léo băng bó lại. Nhưng ai là người giúp nà́ng? Có phải kẻ đó cũng là người đưa nàng đã đến đây?

Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ thì bất chợt từ đâu một phi tiêu phóng tới, bằng sự nhanh nhẹn nhất có thể Miêu Miêu lập tức né sang một bên, lúc này theo một cách chính xác phi tiêu đã ghim thẳng vào thân cây với tốc độ đáng kinh ngạc.

Miêu Miêu khó lòng tin rằng người ném phi tiêu này hẳn là một kẻ có tài luyện cừ khôi. Đoán chừng nàng không phải là đối thủ của y, nếu như kẻ đó không cố tình muốn giết nàng thì e rằng cây tiêu đó đã đâm vào người nàng mất rồi.

"Ai? Mau ra đây."

"Hắc hắc. Đó có phải lời đa tạ chân thành cho người đã cứu ngươi không nhỉ?" Từ xa có hai bóng dáng đi tới, Miêu Miêu ngạc nhiên nhìn hai người họ, quả nhiên chiêu thuật ẩn thân rất tài tình đến nỗi nàng không cảm nhận được sự hiện diện của bọn họ.

Miêu Miêu thận trọng quan sát, thoạt nhìn thì có vẻ hai người này đã cao tuổi nhưng so với động tác phóng khí nguy hiểm vừa rồi, có bảo nàng họ là cặp phu thê đơn thuần đánh chết cũng không dám tin. Nhưng điều nàng chú ý trên người hai người đó là bộ y phục cổ trang kia, thứ đập vào mắt nàng đã khiến cả người như trùm mấy chục tấm chăn quấn quanh, rất nóng nực.

"Hắc hắc. Đồ nhi sao ngươi lại nhìn hai sư phụ với vẻ mặt căng thẳng vậy?" Lão ông vui vẻ đùa, đôi mắt loé sáng nhìn nữ nhân trước mặt như thể đang rất thích thú trước thái độ cẩn trọng của nàng.

"Sư phụ? Ta bái sư hai người lúc nào?" Miêu Miêu ngẩn người nhìn lại, vốn dĩ sư phụ của nàng trước giờ chỉ có Tình San.

"Thôi được, ngươi không bái nhưng chúng ta đã quyết định nhận ngươi làm đồ nhi rồi." Ông tiếp tục nói: "Hiện tại, người cũng do hai bọn ta cứu về, chút đền ơn nghĩa chẳng lẽ ngươi không để tâm? Hai ta sẽ hậu đãi ngươi ở đây tuyệt sẽ không gây ngược đãi ngươi, nhưng mà..."

Miêu Miêu hoang mang nhìn hai người trước mặt khó tin, nàng không tin tưởng bất cứ thứ gì trên đời này lại "bày sẵn ra mâm". Lại rầu rĩ nhìn y phục của họ đang mặt, nàng cảm thấy mình thật đáng thương, tại sao ông trời lại bắt nàng xuyên về cổ đại?

Dù gì nhìn họ cũng trạc tuổi Tình San như vậy là nàng phải xử ý đúng khuôn phép thời cổ đại lạc hậu này. Miêu Miêu cúi đầu khẽ nói: "Ân. Tiểu nữ tên Hàn Băng Miêu, trước sự cứu giúp của hai người bản thân ta rất cảm kích nay nếu lấy gì đền đáp ơn nghĩa tiểu nữ xin nguyện theo."

"Hảo, vậy ngươi hãy chấp nhận gọi hai ta là sư phụ đồng thời hãy ở lại đây làm đồ chi chúng ta." Lão ông giả giọng nghiêm trang, nói xong quay sang bà bên cạnh nháy mắt đắc ý.

Miêu Miêu ngỡ ngàng không biết nên chấp nhận hay khước từ, nhưng nghĩ lại quả thật nơi đây nàng cũng không có nhà ở, huống chi nàng bây giờ lại rơi vào tình cảnh trắng tay. Khắc nghiệt chính là đây, lối mòn của tiền tệ! Rơi vào một không gian xa lạ, lại chẳng biết nơi đây có tồn tại trong lịch sự hay không nhưng nàng sẽ không thể sống sót ở đây nếu như không có "money" trong người. Thời đại nào cũng vậy, miễn túi tiền cứ nặng thì an tâm cả đời. Xem ra nàng sẽ phải ở lại thời này một thời gian khá dài rồi, chính vì điều đó mới khiến Miêu Miêu kiên quyết đưa ra quyết định: "Ơn này không sao trả nổi, đồ nhi xin cảm tạ hai sư phụ đã chấp nhận."

Nghe vậy hai vị kia liền lộ nét cười hài lòng, lão bà đi tới bắt tay nàng cười hiền hậu, khi đó Miêu Miêu đã ngẩn người vì vẻ đẹp mặn mà của bà. Bên tai loáng thoáng nghe: "Hảo, đồ nhi ngoan. Vậy trước tiên hãy cùng vào thư phòng, chúng ta sẽ nói rõ về bản thân mình sau."

--------------------o0o------------------------

Đêm đến.

Sau khi dùng bửa tối cùng hai vị sư phụ mới đây tâm trạng của Miêu Miêu ngoài thì trơ trơ nhưng trong lòng lại thét gào trong đêm. Đường đường là một sát thủ hiện đại với bảng cấp đầu vậy mà chỉ vì cái "sức mạnh tự nhiên" ấy qăng nàng một cái vèo liền sống ở thời đại nguyên thuỷ. Ở nơi này không có các thiết bị tân tiến cũng như có thể có những nguyên liệu giúp nàng vào phút nhàn rỗi có thể chế tạo ra như trước.

Đây chính là điều nàng uỷ khuất đến nỗi nuốt không trôi cơm.

Ngẫm lại Miêu Miêu cũng cảm thấy chưa hẳn là nàng đã bất hạnh đến đường cùng, ít ra một phần may mắn cho nàng là được bái sư hai vị sư phụ tài giỏi ở đây. Lão ông kia chính là Đoan Lâm Vĩnh cùng với phu nhân mình là Lục Ôn. Hai người họ với nét ngoài già giặn mà tưởng chừng hiền lành, chất phác nhưng sự thật thì khác xa ngay khi nàng được nghe về "chiến tích" lẫy lừng của bọn họ. Thực chất hai người chính là danh nhân cao thủ Y dược nổi tiếng nhất nơi đây, bí quyết của họ tuyệt nhất chính là sát người bên trong nhưng thể xác không thay đổi. Sau vài ngày xác sẽ tự tách rã và bên trong là màn kinh dị rợn người. Vốn dĩ Miêu Miêu chưa từng biết và chưa thử loại dược đó nên nghe sơ qua vẫn không hình dung được nhưng Lục Ôn đã hứa hẹn sẽ dạy sớm cho nàng biết về loại Y cổ này nên Miêu Miêu không việc gì phải gấp.

Được biết, thời đại này là của Lạc Thiên quốc đời thứ 18 do vua Lạc Minh Hào cai trị, khi ấy vua Lạc Minh Hào đăng cơ chỉ vừa 14 tuổi bởi do chiến quân loạn quốc trong triều gây nên nhiều tai hoạ, vị vua trẻ tuổi này lên ngôi khi bản thân chẳng biết gì về đế quốc. Vốn dĩ với lứa tuổi này sẽ được còn nhiều thời gian bông đùa vui chơi nhưng vì trọng trách đất nước nên Minh Hào đã gầy công cấm đầu vào sách vở ngày đêm, để nắm rõ quyền trận thế nước... Đến nay Lạc Minh Hào đã yên vị ngôi vàng và điều binh khiển tướng cả đất nước trở nên thái hoà phồn thịnh khi chỉ 27 tuổi.

Nhưng bên khía cạnh khác Lục Ôn kể nàng nghe một bí mật từ lâu, thật ra từ trước đất nước này vốn thuộc về vua Ngụy Chấn nhưng không ai biết lý do vì sao trong một đêm vị hoàng đế bị sát hại và mang theo tội danh là bán nước nhà, và điều đó khiến tất cả công thần trong triều không còn tin tưởng nên đã quyết định thoái vị ngôi thái tử - người được chọn đăng quang sau hai tháng tới. Chính vì sự thay đổi đột ngột này đã dẫn đến cuộc tranh luận giữa các triều thần rất quyết liệt, ai nấy trong nước đều bàn về việc chọn lựa hoàng đế kế ngôi tiếp theo, tưởng chừng sẽ không bầu được người thích đáng đến tháng sau ngôi vua bị bỏ trống cuối cùng cũng được lấp chỗ. Người trị vì thay thế sau đó chính là vua Lạc Minh Hào lúc bấy giờ.

"Tại sao người lại biết tin mật này?"

Lục Ôn khi đó chỉ thở dài lắc đầu không nói, sau đó bỏ đi ra ngoài để nàng ở đây bộn chuyện với cả đống suy nghĩ thắc mắc. Nàng cảm thấy giữa cổ đại và thời đại của nàng quả nhiên nơi nào cũng vậy,dù là bất cứ đâu cũng có sự tranh đua, đố kị và tàn sát lẫn nhau...

Không may cho nàng lại rơi vào trúng ổ của cả tá phiền toái đó. Xuyên về thời cổ đại đó vẫn là chuyện không tưởng đối với nàng, chẳng biết con người ta có cảm giác vui thích gì khi được chiêu đãi miễn phi du hành tới một không gian khác hay không, nhưng với Miêu Miêu phút này chỉ thấy toàn xui xẻo ập tới.

Chuyến đi này e là nguy cơ một đi không trở lại rất cao...