Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 11: ] - Phu Nhân Của Bá Vương




Hai tên thuộc hạ  kia vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ thì từ đâu bóng dáng của  lam y nữ tử kia đã  bước ra khỏi cửa. Theo trực giác, bọn họ cũng đưa mắt nhìn xem. Nhìn thử rồi lại cụp mặt xuống che nét đỏ mặt. Nhưng bọn họ đều ngờ vực trong lòng: "Gương mặt này hình như có chút quen thuộc..."

Ngay lúc đó hết thẩy bọn người trong quán đều ngừng động, ngay cả thở cũng khó hít sâu. Cảm giác cứ như trên không lơ lửng nếu bọn hắn không phải vì đang chốn nhộn nhịp tửu lâu thì chắc đang nghĩ mình đã bay đến thiên đường mất rồi. Ánh mắt mở to, miệng không tự chủ khen ngợi: "Thật hảo mỹ nhân tuyệt thế a~ "

Miêu miêu bước xuống phòng trà, động tác dửng dưng không tỏ vẻ quan tâm trước sự ngây người của bao ánh mắt đang trầm trồ nhìn mình. Bọn nữ nhân chăm chú nhìn nàng mà ganh ghét ra mặt, song trong lòng khó tránh khỏi chút ngưỡng mộ ao ước. Lại nhìn xem nam nhân đều đổ dồn mắt nhìn nàng ta như hũ mật ong, liền ngó lơ các nàng hỏi sao bọn họ lại chã ức cơ chứ...

Miêu Miêu lãnh đạm không để bọn họ vào tròng mắt, những tình cảnh này giống như nàng đã thường đối mặt và quá chai lì với nó. Huyết Phong đứng cao ngất ngưởng trên tầng nhìn nàng đắm đuối,  hắn đã biết từ đầu gặp nàng hiểu rõ dung nhan ấy  tuyệt không thể so sánh với những mỹ nhân tầm thường kia, nhưng hắn không tưởng Miêu Miêu lại có khí chất gợi nét quyến rũ đến mê hoặc thế. 

Bước chân nhanh chóng bước về phía nàng, khi chỉ còn vài bước hắn thuận tay kéo ôm nàng vào lòng. Miêu Miêu nhìn xung quanh tìm hắn lại không thấy, vừa lúc cả người bị ôm vào mới kịp ngẩng đầu nhận dạng tên nào to gan. Huyết Phong vân vê càm Miêu Miêu ôn nhu nói: "Nương tử rất ngoan, nhưng sao bây giờ ta lại hối hận lại không muốn nàng mặc y phục nữ nhân nữa... "

Miêu Miêu trừng mắt cảnh cáo: "Đừng nghĩ ta thuộc dạng người dễ sai bảo, ta vẫn chưa chấp nhận ngươi là tướng công ta đâu. Ngươi nên tỉnh mộng đi."

Huyết Phong nhếch cười trào phúng: "Hảo, xem như ta tự đa tình vậy. Nhưng, nàng vốn dĩ đã không còn quyền lựa chọn nữa..."

Tham lam khẽ ngửi trộm hương thơm ngay cổ nàng. Miêu Miêu cau mày muốn nói thêm ngẫm lại nên thôi, với lý do hết sức cùn: "Mỏi miệng."

Huyết Phong liếc mắt nhìn xung quanh, cười lạnh: "Chẳng hiểu sao ta lại có cảm giác muốn máu của bọn chúng... "

"Tốt nhất là đừng để ta thấy là được."  Miêu Miêu cười cợt.

Thật tình là nhìn bọn người này nàng không khó lòng để biết được bọn chúng đang có dụng tâm tà ý gì, chỉ khi Huyết Phong đến bên nàng thì những ánh mắt săm soi kia mới bắt đầu bớt dán sát vào người nàng. Là Miêu Miêu lúc trước thì chắc chắn sẽ không kiêng nể mà ban phát từng người cái chết đẹp, nhưng giờ nàng cũng không thể lỗ mãng ở thời đại này, huống chi nghĩ lại có thể trong tửu lâu này lại có nhiều truyền nhân thủ pháp rất mạnh. Đối với một thời thế chưa nắm rõ việc gì, Miêu Miêu vẫn phải nhẫn nhịn cho qua, cốt vẫn là bảo toàn tính mạng trước. E rằng ở cổ đại này rất nhiều người có võ công còn ưu thế hơn nàng gấp mấy lần... Động thủ lỗ mãng có thể cũng chỉ rước hoạ vào thân.

 "Hảo, nương tử không thích thì ta sẽ không cho nàng thấy." 

Trước hành động bất bình thường của hai vị chủ tử bọn thuộc hạ ngây ngốc hả họng đờ ra. Dịch Anh và Dịch San cũng khó tránh khỏi kinh ngạc, đây là ngày kì qoặc nhất mà họ từng thấy, dáng vẻ lãnh đạm, thần sắc lạnh lùng sát khí bức người đâu rồi? 

Hai nhân vật chính ấy vẫn không quan tâm mọi thứ diễn ra xung quanh, với phía người ngoài nhìn vào chẳng nào khác cảnh "Tình chàng ý thiếp" cực kì thân mật, lại là hai nhân vật tiêu biểu soái ca và mỹ nhân đầy hấp dẫn lôi cuốn người nhìn. Có người xôn xao thì thầm ngưỡng mộ  tắm tắt khen ngợi, người thì tỏ vẻ không quan tâm đến nhưng bọn họ vẫn không kìm nén mà giương mắt đánh giá nhìn đôi nam nữ tử tâm điểm này.

Miêu Miêu bắt đầu mệt nghe lời lẽ xung quanh, hỏi: "Ta muốn đi."

Nghe vậy, Huyết Phong lập tức đưa nàng ra ngoài, cưng chiều nói: ”Chúng ta sẽ đến Kinh thành Sở quốc.” 

Miêu Miêu thoáng đỏ mặt ngại ngùng, nghĩ lại sau nhiều hành động thân mật vừa xảy ra nàng không cho tên đó chết thì cũng bại liệt thất thủ nằm trên giường quằn quại thống khổ. Nhưng với tên yêu nghiệt này Miêu Miêu lại cho phép ngoại lệ, thừa nhận là có chút hứng thú khi nghĩ đến khoảng tiền cho nàng vung vẩy suốt đời còn lại liền hứng trí cười ngạo nghễ, trong lòng nàng không khỏi khoái trá với tương lai  nhàn hạ vừa rồi, một khoảng thời gian dài 17 năm nàng lao vào địa ngục không lối dẫn kia,chịu nhiều gò ép nay nhất định nàng phải bồi thường hảo dung túng bản thân cho những ngày đã mất a~.

Lúc này hai thân ảnh nam nhân vận hắc ý kia cũng bước đến, cung kính chấp tay báo: “Bẩm chủ thượng và phu nhân xe ngựa đã chuẩn bị xong.“

Huyết Phong gật đầu: "Tốt, ngay bây giờ liền khỏi điểm."

Miêu miêu ngơ ngác nhìn Huyết Phong hỏi: "Ta nghe nói là đi xe ngựa tại sao lại bắt ta đi ngựa?"

Huyết Phong không đáp, tay dùng lực ẫm nàng đặt trên yên ngựa, Miêu Miêu hoảng hốt, tay cuống quýt khua loạn xạ: "Đừng, đừng, cho ta xuống đi... "

Buồn thay một sát thủ như nàng lại không biết cưỡi ngựa nên việc giữ thăng bằng vô cùng ê chề xấu hổ, mặt nàng méo mó giương mắt khẩn thiết nhìn hắn. Huyết Phong thấy nàng chật vật, liền hiểu biết lý do nhưng tại sao một thân công lực lại không biết cưỡi ngựa?

Huyết Phong nhíu mày suy nghĩ rồi thản nhiên leo lên ngựa ngồi sau nàng, ghé sát vào tai nàng: ”Lần sau ta sẽ dạy nương tử cưỡi ngựa."

 Miêu Miêu cười không ra hơi, tay vô thức bám vào bờm ngựa giữ thăng bằng tránh rơi khỏi, chau mày khẽ nói: "Thật mất sĩ diện..."

Huyết Phong làm như không nghe thấy, tay giữ dây cương điều khiển tay còn lại kéo sát người Miêu Miêu về mình dựa vào.

"Nếu nương tử mệt thì hãy dựa vào, ta không bảo đảm khi nàng rớt xuống ta sẽ chịu quay lại cứu vớt lại đâu." 

Miêu Miêu phùng má cau có trong lòng thầm đem hắn ra rủa nhưng thân thể bất giác lại nghe lời tựa vào ngực hắn. Trên lưng ngựa sự gần gũi của hai thân thể nên Miêu Miêu có thể cảm nhận rõ được cơ thể săn chắc của hắn, vòm ngực thật cứng cáp săn chắc. Huyết Phong trong người cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn cả mùi hương của cơ thể ấm áp kia đang xộc đến mũi hắn. Hơi thở như bị đứt quãng, nàng giống như loại mật ngọt thơm ngon nhưng có thể là liều ác độc chết người...

Huyết Phong tự giễu trước giờ hắn chưa đụng nữ nhân bất kỳ huống chi lại thân mật như bây giờ lại chính là lần đầu. Cảm giác xao xuyến này hắn tuyệt nhiễn sẽ nhớ rõ mà xử trí sau...

Phi ngựa trên chặng đường dài hun hút, không nhanh cũng không chậm nhưng đủ hắn và nàng ngay lúc này, thưởng thức được cảnh vật xung quanh cùng cảm nhận được thứ cảm xúc kì lạ lẫn qua  hơi thở đang loạn nhịp kia.

Sau đôi tình nhân nồng ấm kia là cỗ xe ngựa tiếp bước theo sau, bên trong là bốn thuộc hạ chung thành của hai người chủ tử. Bọn họ mỗi người một tâm trạng mông lung ngồi trong xe, cũng không nghĩ đến lại cùng bọn đi chung một con đường... Mới đây chỉ là xa lạ người dưng phút chốc trở nên thân quen dù đôi lần gặp đếm đầu trên ngón tay... Điểm chung làm bọn họ chấn động hơn cả là cảnh tượng làm hai chủ tử lạnh lùng̣ kia tưởng chừng không “Cập kê sát bóng một ai“ nay lại thản nhiên tình tứ cùng nhau, điều này làm họ không khỏi nghi vấn và bàng hoàng điều trước mắt.

----------------ooo----------------

Tại Sở Quốc.

“Cái gì? Người của Lĩnh Tiêu Sát sẽ đến đây sao?“ – Một thân ảnh mặt bào quan ngồi trên bàn lớn tiếng đập bàn. Nét mặt căng thẳng cầm tờ giấy trong tay run bần bật. 

“Vâng, là có thư cảnh cáo...”  Tên gia nhân hoảng sợ quỳ rạp cúi đầu sợ hãi. 

“Đã đến lúc rồi sao...”  Người đó lồm cồm dịnh thành ghế trụ vững, dáng vẻ trung niên điểm vết sạm da đã quá tuổi thuần. Hắn khó nhọc thở dốc đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, tay đặt lên tim mà nắm chặt đau đớn. Thần sắc trắng bệt môi mấp máy nói nhưng chưa kịp đã ngã quỵ xuống đất.

Tên gia nhân kinh sợ hét to: "Thần quan. Người đâu mau gọi Ngự Thái y gấp."

----..-----...-----

“Nương tử, đã đến rồi có cần ta ẫm nàng luôn không?“  Huyết Phong xuống ngựa nhìn Miêu Miêu cưng chiều hỏi.

“Ân. Ẫm ta.“  Miêu Miêu mặt dày đáp.

“Hảo.” - Hắn lắc đầu buồn cười, tay liền giơ ẫm bảo bối vào lòng. Thân hình nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay, ngẩng đầu nhìn hắn dù bị nửa lớp mặt nạ che khuất nhưng nàng có thể thấy biểu hiện đang đỏ mặt của Huyết Phong, hắn thật đang thẹn vì điều gì vậy?

Trong lúc hai người cảnh chàng ẫm thiếp thì phía sau lại nổi sấm một lần nữa...

“Đùng.“ 

“Dịch San, ta vừa nhìn thấy gì vậy?“

“Mắt muội vừa có bụi bay vào phải không, ngứa chết đi được.”

“ ... “  Hai tên y nhân vẫn một mực im lặng, nhưng chắc là đều đứng chạy hình ngưng băng cả rồi.

Chủ thượng và phu nhân quả thật chẳng nể nang mặt bọn họ chút nào,có biết là còn bốn tên thuộc hạ đang cô độc phía sau không vậy?

Huyết Phong ẫm Miêu Miêu đến trước cửa của một trang gia, lười thân chán ngẫm nhìn xung quanh nên ngả đầu tựa vào ngực hắn dựa dẫm. Vừa lúc cánh cửa lớn cũng mở ra, ngay sau đó một toán người bên trong chạy ra cúi người gấp gáp cung kính nói: “Tham kiến chủ thượng, thứ lỗi cho thuộc hạ vì chậm trễ. “

Tinh Sát phía sau nhắc nhở: “Còn có phu nhân.“

Ngay lập tức mọi ánh mặt ngạc nhiên nhìn về Tinh Sát muốn xác nhận đó có phải sự thật hay không? Nhận thấy Tinh Sát gật đầu khẳng định, bọn người liền bàng hoàng nhìn nhau rồi mới dời mắt tập trung về con người mà chủ thượng đang ẫm trong vòng ta đầy nâng niu cẩn thận, bọn họ liền nhanh chóng hô: “Tham kiến phu nhân.“

Huyết Phong khẽ gật đầu, lạnh giọng lên tiếng: “Mau cho người chuẩn bị tẩm bồn đi.“

Nói xong, hắn đưa Miêu Miêu tiến vào gia trang trong sự ngỡ ngàng của bao ánh mắt. Kì tích... Quả thật kì tích sẽ xuất hiện sao?

Dịch San và Dịch Anh đứng ngoài cổng dáo dác nhìn xung quanh tìm Miêu Miêu nhưng cũng không thấy, mang tâm trạng lo lắng nhìn nhau vừa lúc đó Tinh Lâm đến gần điều giọng: "Hiện tại phu nhân đã được chủ thượng dẫn nghỉ ngơi, người có cho tôi đến dẫn hai người về phòng và sắp xếp chỗ nghĩ nơi này. Còn gì thắc mắc xin hai vị ngày mai hãy gặp tổng quản hỏi thêm. Nào, xin mời."

Hai tỉ muội gật đầu không nói thêm, lặng lẽ theo sau Tinh Lâm. Còn Tinh Sát thì đi theo chủ thượng bảo chủ đến khi đứng trước cửa phòng mới chịu cúi đầu rời khỏi.   

Đẩy cửa bước vào phòng Huyết Phong dùng động tác cẩn thận một tay đỡ Miêu Miêu, một bên nhẹ nhàng kề gối đặt nàng xuống giường. Miêu Miêu vừa đặt lưng xuống liền bật người dậy, giương mắt đánh giá căn phòng rồi quay sang nhìn hắn hỏi: "Đây là đâu? Tại sao lại đưa ta đến đây? Nói, mục đích."

Miêu Miêu căng thẳng nhìn hắn, sau lớp mặt nạ bạc Huyết phong dường như càng trở nên bí ẩn mà điều đó lại khiến nàng rất lo lắng.

"Chúng ta đang ở kinh thành Sở Quốc, nơi đây chính là Lĩnh Tuý Vương tất cả điều dưới tay ta vận hành. Ta đưa nàng đến đây cốt vẫn chỉ là nghỉ ngơi đường dài, nương tử... Nàng có nghĩ là nàng đang đề phòng ta không?"  Huyết Phong chau mày hỏi lại.

"Ta chính là đề phòng tên yêu nghiệt nhà ngươi." Miêu Miêu nhếch cười liền đáp. Bản năng của sát thủ là không thể dễ tin vào bất cứ điều gì, ngay cả bản thân Miêu Miêu vẫn luôn phòng tránh điều đó. Có xao động bởi hành động ôn nhu của hắn nhưng nàng nhất trí không thể động tâm trước tên yêu nghiệt chưa rõ lai tính này.

Huyết Phong lắc đầu, hắn không nghĩ khi nàng trả lời vậy lại làm tâm có chút thắt lại kì lạ.

 “Nếu nàng không thoải mái hãy tẩm bồn đi, ta đã cho người chuẩn bị.“

”Ân ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi.“  Miêu Miêu gật đầu đáp.

 Huyết Phong vẫn chưa có dấu hiệu chịu rời khỏi, hắn nhìn nàng nhếch cười bí hiểm: “Nương tử a, sao lại đuổi phu quân? Ta đây lo lắng có kẻ xâm nhập hại nàng nên mới quyết định chờ nàng đây.”

 Miêu miêu liếc hắn cảnh cáo, nghiến răng nói: ”Mau cút nhanh cho ta."

Nếu có kẻ có khả năng xâm nhập cao nhất duy nhất chỉ mình tên yêu nghiệt nhà ngươi thôi. Huyết Phong thản nhiên vẫn đứng cười lưu luyến không đi, tâm trạng bốc hoả lên đỉnh đầu đỏ mặt liền một cước nhanh chóng đá văng hắn ra ngoài...