Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 964: C964: Quá dài




Mọi người dựa theo trật tự, chia rõ ranh giới.

Một người có thể nhận được một khu vực khoảng một cái giường, nếu là một gia đình thì có thể gộp chung lại, giành được nhiều diện tích hơn.

Một nơi lánh nạn đại khái có thể chứa được bốn mươi người...

Tuy rằng hơi chật nhưng bây giờ mọi người đều đang qua đông, đều là tới đây lánh nạn, không cần chú trọng quá nhiều làm gì.

Về phương diện ăn uống, ở đây có than củi, có thể tự mình nấu nướng, ăn lương thực mà mình mang tới.

Nếu không chú trọng thì có thể ăn cơm tập thể mà triều đình cung cấp.

Tuy rằng vị chẳng ra làm sao, lượng cũng không nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không để ngươi chết đói.

Về phương diện vệ sinh cũng có phía quan phủ sắp xếp. Đây đã là giới hạn lớn nhất mà triều đình có thể làm được rồi.

Cũng là nhờ Lâm Bắc Phàm lo trước tính sau, bằng không không làm ra được. nhiều sự sắp xếp như thế.

Tiếp đó, càng ngày càng có nhiều người dân không thể chịu nổi thời tiết cực đoan bên ngoài nữa, nghe danh mà tới đây, số người vào ở chỗ lánh nạn càng lúc

càng nhiều, gần như mỗi một nơi lánh nạn đều chật kín người.


Còn có một vài sức lao động quan trọng giống như trâu, ngựa, lừa... cũng vào nơi lánh nạn ở.

Sử dụng sức mạnh của toàn quốc, cùng nhau trải qua thảm họa băng tuyết!

Dưới sự so sánh, những quốc gia khác cũng không sống tốt được đến vậy.

Bọn họ hoàn toàn không có cách nào lường trước được tính nghiêm trọng của thảm họa băng tuyết lần này cho nên chuẩn bị không đủ, sau khi chống đỡ vài ngày thật sự không thể chịu được nữa, cho dù là dân chúng hay là gia súc đều bắt đầu chết rét.

Triều đình các nước đều ngây người.

“Mùa đông này lại lạnh như vậy à!"

“Dân chúng đã bắt đầu chết rét rồi!"

“Phải làm sao bây giờ? Lế nào phải xây chỗ lánh nạn như bên Đại Võ sao?"

“Bây giờ xây chỗ lánh nạn nào còn kịp nữa? Ta không tin loại thời tiết cực đoan này sẽ kéo dài, chịu đựng vài ngày sẽ qua thôi!"

“Mùa đông năm nào chẳng có người chết rét, một vài dân chúng chết cũng rất bình thường!"

“Cố chịu đựng cũng sẽ qua thôi!"

Mọi người cố gắng chịu đựng như cũ, tuyệt đối không cúi đầu.

Trong Ngự Thư phòng của Đại Võ.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lâm Bắc Phàm báo cáo tình hình với nữ đế: “Bệ hạ, bởi vì thời tiết lạnh giá kéo dài, dân chúng toàn quốc trải qua mùa đông khó khăn, cho nên chỗ lánh nạn mà chúng ta xây dựng đã khởi động, trước mắt đã có khoảng một trăm sáu mươi vạn người vào chỗ lánh nạn ở! Củi than, lương thực... các phương diện cung cấp đều khá đầy đủ, số người thương vong giảm nhiều!"

Nữ đế vô cùng mừng rỡ: “Làm tốt lắm! Ái khanh, vất vả cho ngươi tồi! Nếu không phải ngươi thấy trước được thảm họa băng tuyết này sẽ tới, chuẩn bị sẵn sàng từ trước thì bằng không, cũng không biết đã có bao nhiêu dân chúng vì thế mà chết rồi! Nhìn các quốc gia khác mà xem, bởi vì không chuẩn bị sẵn sàng trước mà bây giờ dân chúng và gia súc đều đã bắt đầu chết rất nhiều!"

“Bệ hạ, vi thần chỉ hết mình vì bổn phận!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp.


“Ái khanh, theo ngươi thấy thì vụ thảm họa băng tuyết lần này sẽ kéo dài bao lâu?” Nữ đế lo lắng vô cùng hỏi.

Lâm Bắc Phàm dựng hai ngón tay lên với vẻ mặt nặng nề: "Ít nhất là hai tháng!"

Sắc mặt của nữ đế nặng nề hẳn đi. Hai tháng! Quá dài!

Nhìn những quốc gia khác mới qua có vài ngày mà đã có không ít người chết rồi!

Nếu đợt thảm họa băng tuyết này kéo dài hai tháng, khó mà tưởng tượng ra được sẽ thế nào, chỉ sợ đây sẽ là một bi kịch nhân gian mất!

Đại Võ bọn họ có khả năng sẽ vì thế mà quốc lực suy giảm, dao động không yên! Những quốc gia khác thì bọn họ không quản được, bọn họ chỉ có thể lo cho quốc gia của mình!

Nữ đế nghiêm túc dặn dò: “Ái khanh, ngươi tiếp tục quản lý chuyện này, thiếu gì thì bù cái đó, triều đình sẽ ủng hộ ngươi hết mình, nhất định phải cố hết khả

năng bảo vệ dân chúng, để mọi người bình yên vượt qua thảm họa này!"

“V¡ thần tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

Tiếp sau đó, hắn tiếp tục tâm trung tài nguyên của triều đình chỉ viện cho các nơi lánh nạn, cố hết khả năng giữ được nhiều người sống sót nhất. Ngoài ra còn tăng mạnh giám sát, nếu như ai th@m nhũng, làm chậm trễ việc cứu tế sẽ chém không tha...

Ở Đại Võ, nhờ sự chuẩn bị từ trước của Lâm Bắc Phàm mà mọi người đều có thể vượt qua thiên tai một cách an toàn.

Thế nhưng những nước khác thì không được như thế.

Bọn họ nghĩ một cách ngây thơ rằng kiểu thời tiết cực đoan như thế này chỉ diễn ra vài ngày rồi thôi! Dựa theo kinh nghiệm ngày xưa thì cũng đúng là như vậy.


Song đã mười ngày trôi qua mà trời vẫn rét căm căm, gió lạnh điên cuồng gào rít, tuyết rơi liên tục, tình hình không có chút chuyển biến tốt đẹp nào cả.

Số lượng người và gia súc chết cóng đang tăng dần. Ấy thế mà bọn họ vẫn đang tự an ủi mình rằng: “Sắp kết thúc rồi, đã mười ngày trôi qua rồi!"

“Dựa theo kinh nghiệm của năm ngoái thì thời tiết lạnh giá khắc nghiệt như thế này đã được tính là khá lâu rồi, sắp kết thúc rồi đây!"

“Hai hôm nữa thôi là thời tiết sẽ tốt lên thôi!"

“Ông trời phù hộ chúng ta, ta đốt hương cho ngươi rồi đấy!"

Cứ thế, năm ngày nữa trôi qua song thời tiết vẫn vô cùng giá lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cả trước đó. Số lượng người và gia súc chết cóng không ngừng tăng lên.

“Đã nửa tháng rồi, sao vẫn chưa kết thúc vậy?"

“Thời tiết kiểu này có hơi bất bình thường, mười mấy năm nay hiếm gặp vô cùng!"

“Có điều chắc sẽ kết thúc nhanh thôi!" “Cố gắng chịu đựng thêm hai ngày nữa, chắc là sắp kết thúc rồi đấy!" “Kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa!"

Bọn họ cứ suy nghĩ như vậy và tiếp tục chờ đợi.