Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 925: C925: Tin vui




Giọng nói của Lưu Sơ Bát vô cùng bình thản, song mọi người vẫn nghe ra được sự bi thương vô cùng vô tận trong đó.

Nếu được lựa chọn thì ai mà chẳng muốn sống? “Cuối cùng thì chỉ còn lại mình ta!" “Ngươi..."

Lưu Sơ Bát nhìn Vương Nhị Cẩu bằng ánh mắt ảm đạm: “Biết sao ta lại sống sót không?"

Mấy người Vương Nhị Cẩu bỗng thấy hơi sợ hãi: “Không biết..." “Bởi vì ta là niềm hy vọng của toàn thôn!"

Lưu Sơ Bát tự chế giễu: “Bỏi vì ta được đi học nhiều hơn người khác hai năm, học thêm được vài con chữ nên mới được cả thôn gửi gắm hy vọng! Mọi người đều mong muốn ta có thể sống tiếp để đưa hy vọng của bọn họ sống mãi! Nghe. thì có vẻ thật ngốc nghếch, thật buồn cười nhỉ?”

Khu tránh nạn bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng củi cháy tanh tách. Vương Nhị Cẩu há miệng, song hắn ta chẳng biết phải nói gì. Cuối cùng hắn ta bảo: “Xin hãy nén bi thương!"

“Cảm ơn! Câu nói này ta đã nghe rất nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn phải nói cảm ơn"


Lưu Sơ Bát cúi đầu, hắn ta nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt lại: “Thế nên dù thế nào thì ta cũng phải sống! Ta không thể chết!"

"Theo như ta biết, cách thôn Mạc Thạch khoảng năm mươi dặm về phía đông có một huyện tên là Cường Thạch, dân số khoảng hai vạn, tại sao các ngươi không tới đó cầu cứu?” Có người hỏi. Dân gặp nạn Đại Hạ ở bên cạnh than thở: “Không cần tới đó, chúng ta đi từ đó tới đây đấy, ở đó cũng gần như chết hết, ôi! Triều đình hoàn toàn không đếm xỉa gì đến chúng ta, thế nên chúng ta chỉ đành chạy tới đây thôi!” Lưu Sơ Bát bổ sung thêm một câu: “Ôi! Nếu như được chọn thì ai lại đi quay lưng với quê hương mình chứ?”

Dân chúng Đại Võ bên trong khu tránh nạn cũng thở dài theo bọn họ. Không ngờ những người này lại khổ như vậy!

Nỗi khổ này của bọn họ đúng là không thể nói rõ bằng một hai câu!

Ban đầu mọi người vẫn rất thù địch bọn họ, song giờ chỉ còn lại sự thông cảm! “Thực ra ta rất ngưỡng mộ các ngươi, ngưỡng mộ các ngươi có một triều đình chịu trách nhiệm với các ngươi!"

Hai mắt Lưu Sơ Bát đỏ hoe, hắn ta nói: “Nếu Đại Hạ chúng ta cũng làm tốt công tác chuẩn bị trên mọi phương diện thì sẽ không lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay! Người nhà của ta, người dân làng ta đều sẽ không phải chết! Ta hận!"

Hai tay hắn ta đấm xuống mặt đất, đấm đến mức tóe máu mà hắn ta cũng chẳng thèm bận tâm.

Mọi người lại thở dài một hơi.

Bọn họ đồng tình với những người dân gặp nạn này, đồng thời trong lòng cũng thấy tự hào vô cùng, ngoài ra còn cực kì có cảm giác an toàn!

Hóa ra triều đình của bọn họ lại đối xử với bọn họ tốt như vậy!

Những quốc gia khác trải qua thiên tai, khi dân chúng của họ thập tử nhất sinh thì triều đình của bọn họ đã che mưa chắn gió hết cho bọn họ, đương đầu ngăn chặn thiên tai!

Quá tự hào, đất nước của ta!


Tiếp đó, Hổ Lao Quan và những nơi biên cương khác cũng lần lượt tiếp nhận dân gặp nạn.

Tin tức được tổng hợp lại rồi truyền đi, hiện toàn quốc đã tiếp nhận tổng cộng hơn hai vạn người dân gặp nạn đến từ những quốc gia khác.

Mặc dù không nhiều nhưng đằng sau đó, số người chết ít nhất cũng phải đạt hai trăm vạn người!

Đây mới chỉ là số liệu tử vong từ các nơi biên cương!

Biên ải là nơi hiếm người, thế mà lại chết nhiều như vậy! Ở những quốc gia khác, con số này cũng chắc chắn không hề nhỏ!

Lâm Bắc Phàm than thở: “Hy vọng trận thiên tai này mau chóng qua đi thôi, thực sự không thể chịu đựng được nữa rồi!"

Cứ thế, bọn họ chịu đựng thêm nửa tháng nữa. Cuối cùng gió Bắc cũng dừng gào rít, tuyết ngừng rơi, mây đen trên trời đã trôi đi, vài tia nắng len lỏi chiếu xuống.

Nhiệt độ cũng tăng lên, mặc dù vẫn rất lạnh nhưng không phải không thể chịu được.


Tất cả điều này ngụ ý rằng thiên tai đã qua, mọi người như thể trông thấy hi vọng. “Gió không thổi nữa rồi, tuyết cũng ngừng rơi rồi, thời tiết ấm lên, có phải thiên tai đã kết thúc rồi hay không?”

“Đợt thiên tai này đã kéo dài hơn hai tháng, có phải đã đến hồi kết rồi hay không?”

“Ta đã ở khu tránh nạn này hai tháng rồi đó, giờ ta muốn về nhà quái" “Thiên tai đã qua rồi đúng không, ai cho chúng ta tin chính xác đĩ?" Bên trong hoàng cung.

Nữ đế và Lâm Bắc Phàm đứng trước lan can, phóng mắt nhìn kinh thành vẫn đang trắng xóa màu tuyết. Ánh nắng xuyên qua tầng mây đen dày nặng chiếu xuống mặt đất, trông kinh thành như có thêm một nét màu mới.

Nữ đế hỏi, trong giọng nàng chứa đựng chút hy vọng: “Ái khanh, có phải thiên tai đã kết thúc rồi hay không?” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Bệ hạ, đúng là thiên tai đã kết thúc! Chúng ta đã chịu đựng hơn hai tháng, cuối cùng cũng giành được thắng lợi! Cuối cùng thì thiên tai cũng qua đi, chúng ta thắng rồi!”Vậy thì tốt quá!” Nữ đế vỗ tay khen hay, nàng đang cực kì vui mừng.

“Có điều bệ hạ à, hiện giờ vẫn đang là mùa đông, nửa tháng tiếp theo đây vẫn sẽ rất lạnh, chỉ sợ đến năm mới tình hình này mới kết thúc hoàn toàn, vậy nên chúng ta không được lơ là!"

Nữ đế gật đầu, nàng mỉm cười: “Ái khanh, ngươi nói phải! Có điều chúng ta cứ truyền tin này đi khắp toàn quốc cho mọi người vui vẻ đã! Đồng thời thống kê tổn thất và thương vong của nước ta!”