Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 597: Im miệng!




Đây là lần thứ hai Lâm Bắc Phàm trông thấy Giang Nam vương. 

 Lần đầu tiên là khi lương thực của đối phương bị đốt sạch. 

 Lần thứ hai dẫn binh đi gặp hắn ta, hắn thấy tâm tình mình rối bời vô cùng. 

 Có lẽ hắn chính là khắc tinh trong cuộc đời này của Giang Nam vương chăng? 

 Giang Nam vương nhìn chằm chằm vào thanh niên đẹp trai ngời ngời phía bên kia bờ, trên người hắn mặc quan bào màu đỏ, được bách quan bao vây xung quanh, nhìn cái là biết hắn chính là trọng thần trong triều đình. 

 Tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí đó, cả triều đình chắc cũng chỉ có mình hắn làm được. Trung Dũng Bá, phủ doãn kinh thành, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm. 

 Đây là lần đầu tiên Giang Nam vương trông thấy Lâm Bắc Phàm, người này hoàn toàn khác với hình tượng tham quan trong tưởng tượng của hắn ta! 

 Một tham quan trong tưởng tượng của hắn ta là một kẻ xấu xí và đáng ghét! 

 Thế nhưng người trước mắt hắn ta đây lại khiến người ta cảm giác hắn kiêu ngạo, tự cho mình là thanh cao, khác hoàn toàn với người thường. 

 Song, cứ nghĩ đến việc hắn đã cuỗm mất mấy nghìn vạn lượng bạc từ tay mình, hiện giờ còn dẫn binh đối đầu với mình là tâm trạng của Giang Nam vương lại vô cùng phức tạp. 

 Ngươi lấy mất bao nhiêu tiền của ta rồi còn quay ngược lại đối phó ta, ngươi không thấy lương tâm mình day dứt à? 

 Lâm Bắc Phàm có day dứt hay không Giang Nam vương cũng chẳng biết, chứ hắn ta thì day dứt lắm, hắn ta cảm giác đã ném mấy nghìn vạn lượng của mình cho chó ăn. 

 Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Xin chào Giang Nam vương điện hạ, vương gia thiên tuế!” 

 “Lâm Bắc Phàm, cuối cùng thì bản vương cũng được gặp ngươi! Không ngờ lần đầu tiên gặp nhau lại diễn ra trong tình cảnh này!” 

 Giọng điệu của Giang Nam vương phức tạp vô cùng: “Thực ra bản vương rất thích ngươi, cho rằng ngươi là người tài và luôn muốn chiêu mộ ngươi! Song tiếc rằng số phận trêu đùa, chúng ta còn chưa kịp gặp nhau mà đã phải đối đầu rồi!” 

 “Đa tạ vương gia đã yêu thích, bản quan không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm chắp tay nói. 

 “Có điều cho đến nay bản vương vẫn rất thích ngươi! Đứa cháu gái kia của bản vương là hôn quân, ngươi theo nàng sẽ chẳng có tương lai gì đâu, chi bằng đến chỗ bản vương, chúng ta cùng nhau làm nên sự nghiệp, ngươi thấy thế nào?” 

 Giang Nam vương đang nói lời thật lòng, mặc dù hắn ta đau lòng chuyện Lâm Bắc Phàm đã cuỗm mất số tiền lớn của mình song hắn ta thực sự yêu thích tài hoa của người này. 

 Hắn có thể quản lý kinh thành đâu vào đấy chứng tỏ hắn rất có năng lực. 

 Ngoài ra hắn còn có nhiều năng lực khác nữa. 

 Hắn quá toàn năng, hầu như biết tất cả mọi thứ. 

 Tóm lại, có được Lâm Bắc Phàm đồng nghĩa với việc có được một tướng tài, vô cùng có lợi cho sự nghiệp của hắn ta. 

 Hơn nữa trong tay đối phương còn có xương rồng, thứ này hắn ta cũng rất muốn. 

 “Giang Nam vương điện hạ, ngươi đang nói liên thiên gì đấy?” 

 Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ chính trực: “Ta là trung thần của triều đình, chỉ trung thành với bệ hạ, tuyệt đối sẽ không cấu kết với một tên giặc như ngươi!” 

 Giang Nam vương tức đến mức suýt chút nữa thì ngã khỏi xe ngựa. 

 Ngươi mà là trung thần ư? 

 Những chuyện ngươi âm thầm làm, tất cả số tiền tài mà ngươi tham ô được, có giết ngươi một trăm lần cũng không thể xóa sạch. 

 Nói mình là trung thần, trước tiên ngươi cứ nôn tiền của bản vương ra đi đã! 

 Giang Nam vương phẫn nộ: “Lâm Bắc Phàm, ngươi nói vậy có biết xấu hổ không? Đừng quên những chuyện mà ngươi đã làm!” 

 Lâm Bắc Phàm mắng lại: “Giang Nam vương, ta thấy ngươi mới là kẻ không biết xấu hổ! Hoàng gia nuôi ngươi, ngươi lại không trung thành với triều đình, ngược lại còn đâm triều đình một kiếm! Lương tâm của ngươi bị chó gặm mất rồi hay gì? Gái điếm còn có tình có nghĩa hơn ngươi!” 

 Hắn dám coi mình như gái điếm vậy đó, Giang Nam vương tức đến nỗi kêu ầm lên. 

 Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Giang Nam vương, bản quan khuyên ngươi nên đầu hàng nhận thua đi! Niệm tình ngươi là thân vương của triều đình, bệ hạ nhất định sẽ khoan hồng tha cho ngươi một mạng! Nếu ngươi còn tiếp tục ngoan cố thì đừng trách bản quan vô tình!” 

 “Muốn bản vương nhận thua trước đứa cháu gái kia sao? Không có khả năng!” 

 Giang Nam vương hừ một tiếng: “Từ lúc bản vương bước lên con đường này đã không nghĩ đến đường lui rồi! Một là ta khoác được hoàng bào, một là chôn thân tại hoàng thành!” 

 Lâm Bắc Phàm thấy nuối tiếc vô cùng: “Giang Nam vương điện hạ, ngươi cần gì phải như thế? Con kiến còn biết sống tạm bợ…” 

 “Im miệng!” 

 Giang Nam vương quát: “Hoàng đế phải thay phiên nhau làm, năm nay đến nhà ta! Hiện giờ là lúc nàng ta nên nhường lại vị trì rồi! Các vị tướng sĩ, vượt sông cho bản vương, đánh vào hoàng thành!” 

 “Vâng thưa điện hạ!” 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!