Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 522:  Thời gian hai ngày




Đại biểu Đại Hạ tức điên lên! 

 Hay cho một tên điên không biết xấu hổ, bảy nghìn vạn lượng này tiết kiệm được sao? Rõ ràng là do ngươi hét giá mà ra! 

 Lấy ngân lượng bất chính mà ngươi còn nói mình có lương tâm? 

 Cái tên tham quan nhà ngươi mà cũng có lương tâm sao? Ngươi xấu xa quá thể đáng thì có! 

 Lương tâm của ngươi đem cho chó nó còn chê nhé! 

 “Lâm đại nhân, ngươi đừng đòi nhiều quá, chúng ta không trả nổi đâu!” 

 Vương đại nhân nén lửa giận. 

 Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đó là chuyện của các ngươi, dù sao thì điều kiện của ta cũng là thế thôi! Hoặc là các ngươi trả tám nghìn vạn lượng tiền chuộc cho triều đình, hoặc là trả một nghìn vạn lượng tiền chuộc cho triều đình và bảy trăm vạn lượng bạc cho bản quan, những cái khác miễn bàn!” 

 “Lâm đại nhân, ngươi không sợ chúng ta báo chuyện này cho nữ đế Đại Võ, tố cáo ngươi tham ô sao?” 

 Một người lên tiếng uy hiếp. 

 Lâm Bắc Phàm lạnh lùng cười: “Tùy các ngươi cứ đi mà báo! Ngươi nói xem bệ hạ sẽ tin quân thần của địch quốc hay là tin một Trung Dũng Bá lập nhiều đại công cho triều đình như ta?” 

 Đoàn đại biểu Đại Hạ bèn im lặng. 

 Cái tên này vừa tham lại vừa trung thành! Lúc tham thì tham vô cùng, lúc trung thành thì cũng hết mực trung thành! 

 Hắn làm việc rất chặt chẽ, không để bất cứ sơ hở gì cho người khác soi mói. 

 Lâm Bắc Phàm thong dong uống trà: “Mới nãy ta bị uy hiếp nên rất không vui, tăng thêm một trăm vạn lượng!” 

 Mặt các đại biểu Đại Hạ xanh mét: “Đậu má!” 

 Uống trà xong, Lâm Bắc Phàm bèn đứng dậy: “Suy nghĩ cho kĩ rồi lại tìm bản quan! À đúng rồi, quên mất phải nhắc nhở các ngươi, không quyết định xong chuyện này thì khỏi bàn chuyện thái tử luôn, cáo từ!” 

 Lâm Bắc Phàm tiêu sái rời đi, để lại đoàn đại biểu Đại Hạ mặt mày xanh mét. 

 “Các vị đại nhân, giờ phải làm sao mới được đây?” 

 Vương đại nhân cay đắng: “Cái tên Lâm Bắc Phàm này quá tham lam! Theo hắn nói thì chúng ta cũng phải bỏ ra một nghìn tám trăm vạn lượng, cái giá này quá cao! Nếu quốc khố chúng ta mà bỏ ra số ngân lượng lớn như vậy thì chắc chắn sẽ “thương gân động cốt”!” 

 “Thế nhưng không chi tiền thì không giải quyết được chuyện này!” 

 “Bệ hạ đang thúc giục chúng ta, dân chúng Đại Hạ đang nhìn chằm chằm chúng ta, chúng ta có thể làm gì được?” 

 “Hơn nữa chuyện này không quyết định được thì chuyện của thái tử điện hạ cũng không thể đàm phán!” 

 “Áp lực quá lớn!” 

 Mọi người thi nhau thở dài, chì chiết cái tên khốn tham tiền nào đó. 

 “Thôi cũng được! Chúng ta cứ nói với bệ hạ đã xem bệ hạ thấy thế nào! Nếu không được nữa thì số ngân lượng này…” 

 Vương đại nhân nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta gom góp!” 

 Mọi người kinh ngạc: “Vương đại nhân, ngươi…” 

 Vương đại nhân thở dài: “Các vị đại nhân, một ngày không cứu được điện hạ là thêm một ngày nguy hiểm! Hiện giờ tình hình trong triều đang biến động, các vị hoàng tử điện hạ đang thừa nước đục thả câu hòng chiếm quyền lực của thái tử điện hạ, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu!” 

 “Nếu thái tử điện hạ không trở về thì cả Đông Cung sẽ gặp tai ương! Công sức nửa đời người của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể, thậm chí còn nguy hiểm đến cả tính mạng của chúng ta, của gia tộc chúng ta! Tới khi ấy thì hối hận cũng chẳng kịp nữa!” 

 Sắc mặt mọi người u ám hẳn đi, họ gật đầu. 

 Lợi ích của bọn họ, lợi ích của gia tộc đã dính chặt lấy thái tử, muốn vinh cùng vinh muốn nhục cùng nhục! 

 Nếu không cứu được thái tử điện hạ thì vị hoàng tử khác sẽ thay thế vị trí của thái tử, và hắn ta nào có dễ dàng tha cho bọn họ? 

 Tranh đấu quyền lực trước giờ đều vô cùng tàn khốc! 

 Để bảo vệ quyền lợi của mình, bọn họ chắc chắn phải hi sinh! 

 Thế nên bọn họ không còn lựa chọn nào khác nữa, chỉ có thể đi trên con đường này cho đến cùng! Không cứu được thái tử thì tất cả bọn họ đều sẽ xong đời! 

 Thời gian hai ngày rất nhanh đã trôi qua. 

 Đoàn đại biểu Đại Hạ lại gặp Lâm Bắc Phàm, bọn họ giao tám trăm vạn lượng bạc cho hắn và hứa sẽ trả một nghìn vạn lượng tiền chuộc cho triều đình. 

 Lâm Bắc Phàm rất vui: “Vậy là đúng rồi, có một nghìn tám trăm vạn lượng mà thôi, các ngươi trả tiền còn ta thả người, chuyện đơn giản biết bao?” 

 Đoàn đại biểu Đại Hạ nghe mà khóe mắt giật giật, một nghìn tám trăm vạn lượng mà thôi? 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!