Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 520: Lâm đại nhân cứ nói




Không biết Lâm Bắc Phàm lấy đâu ra một cái bàn tính nhỏ, hắn gõ lách cách: “Thông thường binh sĩ Đại Hạ các ngươi sẽ đi lính hai năm, mỗi năm được hưởng mười lượng bạc quân lương, như vậy số quân lương được hưởng trong thời gian đi lính là hai mươi lượng!” 

 “Sau khi xuất ngũ thì về làm nông, bình quân mỗi năm kiếm được năm lượng bạc! Bọn họ sống đến năm mươi tuổi, làm nông ba mươi năm, như vậy sẽ kiếm được khoảng một trăm năm mươi lượng!” 

 “Cộng thêm hai mươi lượng lúc đi lính nữa thì cả đời một binh sĩ Đại Hạ sẽ kiếm được khoảng một trăm bảy mươi lượng bạc! Vậy cũng có nghĩa là một binh sĩ Đại Hạ sẽ có giá trị một trăm bảy mươi lượng bạc!” 

 “Nhưng mà dẫu sao thì chúng ta cũng là những người hiểu lễ nghi, phải biết khiêm nhường! Thế nên Vương đại nhân à…” 

 Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, khẽ cười: “Một binh sĩ Đại Hạ bản quan chỉ lấy ngươi một trăm lượng thôi! Yêu cầu này không quá đáng chứ?” 

 “Gì cơ? Một người một trăm lượng, vậy còn kêu không quá đáng ư?” 

 Đại biểu Đại Hạ sắp sửa tắc động mạch não! 

 Vương đại nhân đập bàn, lửa giận bùng bùng: “Lâm đại nhân, nếu một binh sĩ Đại Hạ là một trăm lượng thì sáu mươi vạn binh sĩ là sáu nghìn vạn lượng rồi!” 

 “Một năm quốc khố Đại Hạ cũng chỉ thu nhập được hơn một trăm triệu lượng, ngươi cứ thế lấy đi một nửa! Ngươi đòi nhiều quá, đúng là thừa nước đục thả câu, thứ lỗi bản quan không thể đồng ý!” 

 Những đại biểu khác cũng đứng lên nói. 

 “Vương đại nhân nói phải, ngươi đúng là thừa nước đục thả câu!” 

 “Sáu nghìn vạn lượng bạc, ngươi yêu cầu nhiều quá rồi!” 

 “Chúng ta không thể đồng ý! Chắc chắn bệ hạ cũng sẽ không đồng ý!” 

 … 

 Lâm Bắc Phàm thong dong nhấp một ngụm trà: “Các vị đại nhân đừng nôn nóng! Bản quan không hề ra giá bừa bãi mà dựa vào những tin tức mà các ngươi cung cấp để tính toán, có chứng cứ rõ ràng. Hơn nữa ta còn giảm giá cho các ngươi, chỉ lấy một trăm lượng cho một binh sĩ Đại Hạ, các ngươi vẫn được lãi bảy mươi lượng mà!” 

 “Các ngươi không những không biết ơn mà còn lên mặt với ta, thế là thế nào? Làm người có thể vô liêm sỉ, nhưng không thể vô liêm sỉ đến mức độ đấy, các ngươi nói xem có đúng không?” 

 Đoàn đại biểu Đại Hạ tức đến mức gần như ngất xỉu! Lại còn mắng bọn họ vô liêm sỉ nữa? 

 Rốt cuộc ai mới là kẻ vô liêm sỉ hả? 

 Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Ngoài ra, các ngươi còn phải bồi thường phí di chuyển cho đại quân của ta, bồi thường cho những gì mà các tướng sĩ Đại Võ đã hi sinh. Bản quan không cần nhiều đâu, các ngươi cứ trả bừa hai nghìn vạn lượng là được!” 

 Đoàn đại biểu Đại Hạ tức đến mức trợn trắng mắt! Hai nghìn vạn lượng? Đây là con số có thể trả bừa được sao? 

 Cộng thêm sáu nghìn vạn lượng trước đó thì tổng cộng là tám nghìn vạn lượng rồi! 

 Cái tên này… muốn vét sạch quốc khố của bọn họ! 

 Bệ hạ của bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý! Đại Hạ của bọn họ cũng sẽ không đồng ý! 

 Mặt Vương đại nhân trắng bệch, hắn ta thều thào: “Ngươi ra cái giá trên trời thế thì chúng ta còn đàm phán kiểu gì hả?” 

 “Vốn dĩ đã không có gì để mà đàm phán rồi! Muốn hay không muốn là chuyện của ta, còn có trả hay không là chuyện của các ngươi! Vui vẻ thì đàm phán tiếp, không thì thôi!” 

 Lâm Bắc Phàm đứng dậy toan rời đi: “Các vị cứ suy nghĩ cho kĩ, ngày mai bản quan lại tới!” 

 “Khoan đã! Thế còn chuyện chuộc thái tử điện hạ!” 

 Có người gọi với theo. 

 “Chúng ta cứ bàn xong chuyện này đi rồi hẵng bàn đến chuyện của thái tử!” 

 Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi. 

 Rời khỏi bàn đàm phán, hắn không tới nha môn mà tới Lục Phiến Môn. 

 Còn chưa bước tới Lục Phiến Môn, Quách đầu mục đã hay tin từ trước mà đứng đón ở trước cửa, hắn ta cười tươi rói: “Lâm đại nhân, ngọn gió nào đưa đại nhân tới đây thế? Mời vào!” 

 Hắn ta nhiệt tình vô cùng, và cũng khách sáo lắm! 

 Phải biết rằng hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã là quan nhị phẩm của triều đình, đã thế còn có tước vị, lại được nữ đế yêu thích, có thể xem là người đứng đầu trong triều đình, quyền cao chức trọng! 

 Tạo quan hệ tốt với Lâm Bắc Phàm không biết là ước mong của bao nhiêu người. 

 Là một người làm trong quan trường, đương nhiên Quách đầu mục cũng biết phải làm thế nào. 

 Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Quách đại nhân, bản quan đây là không có việc sẽ không tới điện Tam Bảo!” 

 Quách đầu mục nghe vậy lại càng hớn hở hơn. 

 Có việc thì tốt, có việc ngươi tới tìm ta, ta giúp ngươi giải quyết! Sau này ta có việc tới tìm ngươi, ngươi lại giúp ta giải quyết! 

 Cứ có qua có lại thế thì sẽ có tình cảm thôi, chẳng phải sao? 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!