Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 224: Mời người




 

“Thế nên trở lại câu chuyện ban nãy nào!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Diêu đại nhân, ngươi nói ta đã sai, bảo ta thu tay lại, nhưng ta sai ở đâu?”

“Mặc dù ta là một tham quan nhưng ta đã từng tham một đồng một cắc nào của dân chúng chưa? Đúng vậy, đúng thật là ta tham ô rất nhiều nhưng ta toàn lấy của các quan đấy chứ! Nếu bọn họ không tham ô thì sao †a có được cơ hội này?”

“Ta có làm gì thì cũng chỉ coi như gián tiếp báo thù cho dân chúng!”

“So với những kẻ khác thì bản quan có thể nói là người tốt bụng trong triều đình, thanh liêm hơn nhiều so với bọn họ rồi!”

Lâm Bắc Phàm nhấp chén rượu, dáng vẻ đắc ý vô cùng.

“Hơn nữa, ta còn giải quyết biết bao chuyện cho triều đình và bệ hạ”

“Nếu không phải ta khuyên bệ hạ và các quan từ bỏ khoản bồi thường của nước Đa La thì chưa đầy ba năm, biên cương chắc chắn sẽ lại chiến tranh! Biết bao nhiêu chàng trai đã đổ máu nơi biên cương rồi? Biết bao nhiêu dân chúng đã phải rơi vào cảnh lí tán? Triều đình phải chịu tổn thất lớn như thế nào? Những chuyện này... ngươi có từng nghĩ đến hay chưa?” 

“Là ta đã giúp triều đình tránh khỏi tình cảnh ấy!”

“Là ta đã cứu rỗi biết bao chàng trai, cứu rỗi cả bách tính, để triều đình khỏi phải chịu tổn thất!”

“Ta còn phát minh ra thần khí khí cầu lớn và tàu đệm khí! Chúng đều là những thần khí có ích cho quốc gia và dân chúng, giúp tăng cường quốc vận và nâng cao sức mạnh!"

Lâm Bắc Phàm nói: “Diêu đại nhân, ta đã làm biết bao nhiêu chuyện cho triều đình và dân chúng, những cống hiến ấy không lớn bằng của đám quan thanh liêm các ngươi sao? Bản quan đã sai ở đâu vậy?”

“Những gì mà mấy quan thanh liêm các ngươi cống hiến cộng lại còn chẳng bằng một mình ta, ngươi dựa vào đâu mà dạy ta làm việc? Ngươi có tư cách gì đây?” Lâm Bắc Phàm lại lớn tiếng chất vấn.

“Ôi!” Diêu Chính thở dài một hơi, hắn ta buồn bực nhấp một ngụm rượu, cả người trông như già đi mấy tuổi!

Đúng là hắn ta chẳng có tư cách gì!

Tất cả quan thanh liêm trong triều cũng chẳng có tư cách!

Mặc dù chuyện Lâm Bắc Phàm tham ô là thật, song hắn cũng đã làm rất nhiều chuyện thiết thực cho triều đình và dân chúng! 

Mà những quan thanh liêm như bọn họ lại chẳng có cơ hội mà cống hiến cho triều đình và cho dân chúng!

Không có cống hiến thì lấy đâu ra tư cách chỉ trích người ta?

Chẳng lẽ dựa vào danh dự và khí tiết của mình à?

Mấy thứ này có lúc rất hữu dụng nhưng có lúc lại cực kỳ vô dụng!

Giống như lúc này vậy, khi đứng giữa sự tồn vong của đất nước, đứng trước vấn đề có giữ vững được quốc. gia hay không thì danh dự và khí tiết liệu có tác dụng gì?

Cần quan thanh liêm có ích gì?

Bằng không sao bệ hạ lại đi trọng dụng tham quan chứ?

“Không đúng, quan thanh liêm vẫn hữu dụng đấy!” “Chỉ cần bồi dưỡng ra được một quan thanh liêm có năng lực thì chắc chắn bệ hạ và triều đình sẽ trọng dụng người đó!”

“Thế nên lão phu nhất định phải bồi dưỡng ra được. quan thanh liêm!”

“Không những thanh liêm mà còn phải biết làm việc. cho dân chúng, biết giải quyết vấn đề giúp triều đình!”

“Tới khi ấy, cả triều ta sẽ toàn quan thanh liêm, bộ  mặt triều đình chắc chắn sẽ thay đổi, cuộc sống của dân chúng nhất định sẽ được cải thiện, Đại Võ hoàng triều của chúng ta được cứu rồi!”

Diêu Chính phấn khởi, hắn ta đã tìm được tín ngưỡng mới của mình, trông bừng bừng sức sống mới hơn!

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chúc mừng Diêu đại nhân đã tỉnh ngộ! Giống như ngươi nói, phải bồi dưỡng ra quan thanh liên có năng lực thì mới có tác dụng! Khi khắp triều đều là quan thanh liêm có năng lực thì Đại Võ ắt sẽ được cứu!”

“Thế nhưng bồi dưỡng ra một quan thanh liêm có năng lực là chuyện vô cùng khó khăn!”

Lâm Bắc Phàm thổn thức: “Phải biết rằng sở dĩ quan thanh liêm không đấu lại được tham quan là bởi quan thanh liêm chính trực, biết lễ nghĩa còn tham quan thì không! Quan thanh liêm biết kiềm chế, biết phụng sự còn tham quan thì không! Quan thanh liêm có tấm lòng cao cả còn tham quan lại nhỏ nhen chỉ biết bảo vệ lợi ích của mình!”

“Với điều kiện hạn chế như thế, muốn bồi dưỡng một quan thanh liêm có năng lực là vô cùng khó!”

“Có khó thế nào đi chăng nữa thì lão phu cũng bằng lòng thử!” Trên mặt Diêu Chính ngập tràn vẻ kiên định.

“Được! Bản quan cho ngươi một cơ hội!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Hiện giờ ở Quốc Tử Giám ta còn trống hai vị trí ti nghiệp, thế nên bản quan định đề bạt cho ngươi lên làm chức vụ ấy, phụ trách việc học hành, giáo dục đạo đức, tu dưỡng cho các học trò, không biết Diêu đại nhân có hứng thú hay không?”

Cả người Diêu Chính chấn động, hắn ta kinh ngạc: “Lâm tế tửu, ngươi...”

'Trước kia hắn ta vẫn luôn đối phó Lâm Bắc Phàm, ai ngờ Lâm Bắc Phàm lại không tính toán chuyện cũ còn định đề bạt hắn ta lên làm ti nghiệp, để hắn ta được bước vào con đường làm quan một lần nữa, thực hiện hoài bão cả đời này!