Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 215: Lại một vị nữa muốn có




 

“Vương gia, vương gia cứ cho hắn đi! Nếu vương gia không cho thì tất cả những gì vương gia cố gắng trước đây đều đổ sông đổ bể hết, chẳng phải sao?”

Gia Cát tiên sinh khuyên: “Vương gia nghĩ lại mà xem! Hiện giờ trạng nguyên đã là tế tửu, nữ đế càng lúc càng tin tưởng hắn, vai trò của hắn trong triều đình cũng quan trọng hơn!”

“Hắn quản lý Quốc Tử Giám, mà Quốc Tử Giám là một nơi thế nào? Đó là nơi hội tụ nhân tài khắp triều! Trạng nguyên lang quản lý Quốc Tử Giám, sau này Quốc 'Tử Giám chính là vườn nhân tài của vương gia, chẳng phải sao?”

“Vậy nên việc thu phục trạng nguyên sẽ mang lại lợi ích cực lớn!"

“Tiền hết thì vẫn kiếm lại được, song mất đi một nhân tài như trạng nguyên lang thì có nhiều tiền cũng chẳng mua lại được đâu!”

Ký Bắc Vương gật đầu: “Quân sư nói chí phải!”

“Hơn nữa trạng nguyên lang còn thề với chúng ta rằng hản chỉ cần tiền để bảo vệ bản thân thôi! Nếu sau này bị bại lộ, hắn còn có thể tới phò tá vương gia một cách an toàn, vậy thì số tiền mà hắn chiếm được đều sẽ giao hết lại cho vương gia thôi!”

“Vương gia, vương gia cứ coi như tạm thời gửi tiền ở chỗ trạng nguyên lang! Dù sao thì hắn cũng đã nhiều lần xông pha hiểm nguy, làm nhiều việc thay vương gia, chúng ta cũng không nên khiến hắn thất vọng!”

Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi: “Quân sư nói đúng lắm! Có điều chúng ta thật sự không còn nhiều tiền đến vậy...”

Ánh mắt của Gia Cát tiên sinh trở nên nghiêm nghị: “Vương gia, người làm đại sự thì không nên để ý tiểu tiết!”

Ký Bắc vương gật đầu, trong mắt cũng lóe lên vẻ sắc. bén.

Rất nhanh sau đó, ngân phiếu trị giá ba trăm vạn lượng đã được chuyển đến tay Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm vui lắm.

Hắn đã moi được ba trăm vạn lượng một cách nhanh chóng, quả nhiên không thể xem thường tài sản của vương gial

Xem ra sau này hắn phải cố gắng hơn mới được!

“Đây là cách chế tạo tàu đệm khí!”

Lâm Bắc Phàm đưa mấy tờ giấy chi chít chữ và hình vẽ cho Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái, dặn dò:

“Các ngươi phải cẩn thận vào đấy, đừng để bị lộ, bằng không chúng ta sẽ xong đời!” 

“Công tử yên tâm, bọn ta biết phải làm thế nào!”

Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nhận lấy tài liệu một cách hết sức cẩn thận, sau đó bỏ nó vào trong hộp và mang đi.

Vừa mới kiếm được một mớ tiền lớn nên tâm trạng của Lâm Bắc Phàm rất tốt, hắn định bụng ra ngoài đi dạo, kết quả lại trông thấy một bóng người quen thuộc.

“Ông chủ Vương, lâu rồi không gặp! Ngọn gió nào đưa ngươi tới đây thế?”

Người trước mắt chính là Vương Phú Quý, một thân tín của Giang Nam vương.

Trước kia hắn ta từng đại diện Giang Nam vương liên lạc với Lâm Bắc Phàm, bỏ ra năm trăm vạn lượng bạc để có được cách chế tạo khí cầu lớn còn đầy khiếm khuyết từ tay hắn.

Lúc bấy giờ, Vương Phú Quý phưỡn cái bụng to, chầm chậm chạy tới.

'Trên mặt hắn ta là nụ cười nịnh nọt, gật đâu, khom lưng bảo: “Đương nhiên là ngọn gió đông của Lâm đại nhân rồi! Ôi chao coi cái miệng của ta này... đáng ra phải nói là tế tửu đại nhân mới đúng chứ! Chúc mừng đại nhân thăng chức nhé, chưa đến hai mươi tuổi mà đã là †ế tửu, đúng là số một từ trước đến nay mà, chắc chắn đại nhân sẽ được lưu danh sử sách, tiếng thơm vang xa"  

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Ông chủ Vương, ngươi biết nói chuyện thật đấy! À mà ngươi nói nhiều thêm chút đi, bản quan xin được lắng tai nghe!”

“Được! Nếu tế tửu đã thích vậy thì ta sẽ nói thêm mấy câu!" Vương Phú Quý tươi cười: “Cơ mà để chúc mừng đại nhân thăng quan tiến chức, trở thành một nhân vật lưu danh lịch sử, ta đã chuẩn bị một buổi yến tiệc thịnh soạn, không biết đại nhân có nhã hứng tới tham dự chăng?”

“Rất hân hạnh!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười. Hai người cùng tới một tửu lâu xa hoa.

Tửu lâu này được được Vương Phú Quý bao trọn chỉ để phục vụ hai người họ.

Trên bàn bày rất nhiều cao lương mĩ vị, còn có cả rượu cực phẩm khiến Lâm Bắc Phàm ăn đến đã nghiền.

Trong lúc thưởng thức rượu thơm cơm ngọt, Vương Phú Quý liên tục kính rượu, a dua nịnh hót. Không thể không nói, hắn ta đúng là biết làm ăn, cái miệng ngọt xớt đưa Lâm Bắc Phàm lên tận mây xanh.

Lâm Bắc Phàm ăn rất vui vẻ.

Đây mới đúng là cuộc sống của một tham quan!

Cứ thế, ba tuần rượu qua đi, các món ăn cũng nếm đủ cả. 

Cuối cùng Vương Phú Quý cũng cho tất cả mọi người lui xuống, đoạn bưng chén rượu ngồi xuống bên cạnh Lâm Bắc Phàm. Trên mặt hắn ta vẫn là vẻ tươi cười ấy, nói: “Lâm đại nhân, đại nhân có thấy hài lòng với bữa ăn này hay không?”

“Hài lòng lắm, đa tạ ông chủ Vương đã chiêu đãi!” Lâm Bắc Phàm nâng ly rượu, cười híp cả mắt: “Ông chủ Vương này, lần này ngươi tới là có chuyện gì vậy? Bây giờ ngươi có thể nói được rồi đó!”