Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 183: Ngươi còn muốn giãy dụa đến khi nào hả Tử Nguyệt cô nương?




Tử Nguyệt nhìn đồ ăn ngon trên bàn, đột nhiên nói với vẻ thẹn thùng: “Lâm công tử, lúc nhỏ ta đói mẹ ta sẽ luôn mang Hoa Quế Cao cho ta ăn!”

Lâm Bắc Phàm nhìn Hoa Quế Cao trên bàn, lập tức gắp một miếng đặt vào bát của đối phương.

“Mời Tử Nguyệt cò nương dùng từ từ!”

Tử Nguyệt cô nương lại nói: “Lâm công tử, lúc nhỏ mỗi khỉ ta khát, mẹ ta luôn pha trà cho ta uống!”

Lâm Bắc Phàm nghe tỉêhg đã hiểu ý ngay, lập tức rót một chén trà cho đối phương: “Tử Nguyệt cô nương, mời dùng!”

Tử Nguyệt có hơi mừng trong lòng, đàn ông toàn một lũ háo sắc, ngươi chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.

“Lúc nhỏ mỗi khi ta lạnh, mẹ ta dều sẽ ôm ta thật chặt!”

Tử Nguyệt run lên, nhìn Lâm Bắc Phàm với đôi mắt sáng quắc: “Lâm công tử…”

Lâm Bắc Phàm im lặng một lúc rồi đáp: “Xỉn Tử Nguyệt cô nương giữ tự trọng, ta không phải mẹ ngươi!”

Tử Nguyệt:”…”

Một khắc này Tử Nguyệt thật sự tức tối chỉ muốn đánh người một trận!

Nàng ta quyết định không giả bộ nữa, ngả bài luôn!

“Lâm công tử, không phải ngươi vẫn luôn muốn nhìn dung mạo của tiểu nữ tử sao? Bây giờ ta cho ngươi nhìn thật cẩn thận!”

Tử Nguyệt gỡ mảnh khăn lụa ra, Lâm Bắc Phàm chỉ trông thấy một gương mặt khuynh quốc khuynh thành, câu hồn đoạt phách.

Một gương mặt này thật sự vô cùng đặc biệt, làn da vô cùng mịn màng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng vô cùng sâu sắc, nhưng gương mặt lại pha thêm nét dịu dàng của nữ tử phương đông, thoạt nhìn chính là một mỹ nữ lai.

Sau đó, một đôi mắt màu tím ấy của Tử Nguyệt dường như đang xoay tròn, khiến hai mắt của Lâm Bắc Phàm dần mất ý thức.

Thấy vẻ mặt ngây dại của hắn, Tử Nguyệt bắt đầu đắc ý.

Sau này xem ngươi còn khoa trương trước

mặt ta kiểu gì nữa?

Thứ mà nàng đang dùng hiện tại tên là Tử Ngọc Câu Hồn Đại Pháp đã tu luyện nhiều năm, là một loại đại pháp chuyên tác dụng lên tâm thần.

Chỉ cần thực lực không vượt qua nàng quá nhiều hoặc lực ý chí mạnh mẽ đến mức không giống con người thì đều sẽ bị nàng mê hoặc, cúi đầu xưng thần, mặc cho nàng sai khiến!

Nàng chỉ muốn thông qua cách này để chinh phúc Lâm Bắc Phàm, khiến đối phương ngoan ngoãn làm việc thay nàng!

“Tên quan chó này không chỉ là đương kim trạng nguyên lang mà còn là người tâm phúc bên cạnh nữ đế, học rộng hiểu nhiều, bối cảnh hùng hậu, nếu thu nhận hắn làm tay sai cho mình chắc chắn sẽ có lợi cho đại nghiệp của mình phát triền!”

Tử Nguyệt càng nghĩ càng hào hứng, vì thế nàng mạnh tay tấn công, muốn chỉnh phục Lâm Bắc Phàm nhanh nhất có thể.

Thế nhưng, lực ý chí của nàng điên cuồng rót vào trong đầu của Lâm Bắc Phàm lại giống như hòn đá rơi xuống biển lớn, không thấy động tĩnh.

“Xem ra lực ý chí của tên quan chó này vẫn rất mạnh đây!”

“Nhưng ta không tin không mê hoặc được ngươi!”

Tử Nguyệt gia tăng tấn công lực tinh thần, trên mặt đã dần dần túa mồ hôi.

Lúc này ở bên ngoài, mọi người nghe thấy tiếng đàn du dương truyền ra không có ai là không ngưỡng mộ hết.

“Trạng nguyên lang thật có phúc quá, không chỉ có thể một mình nhìn ngắm dung nhan tuyệt thế của Tử Nguyệt cô nương mà còn có thể ở gần nghe tiếng đàn của nàng! Thật khiến người ngưỡng mộ biết bao!”

“Hoa khôi số một đã bị trạng nguyên lang hái rồi, hoa khôi số hai sẽ không phải lại rơi vào tay hắn nữa đấy chú?”

“Có khả năng chắc tám chín phần mười là thế rồi! Không nhìn thấy bộ dáng nôn nóng của Tử Nguyệt cô nương mới vừa rồi hay sao? Bản công tử thậm chí còn nghi ngờ hội thơ lần này là do Tử Nguyệt cò nương cố tình mở vì trạng nguyên lang!”

“Nói thật, ở kinh thành này chỉ cần là nữ tử đêu muốn gả cho trạng nguyên lang hết!”

“Cuộc đời thật lắm bất công, kẻ hai hộp sữa người không hộp nào!”

Tiếng bàn luận của mọi người dần truyền ra, tiểu quận chua nghe mà rất bất mãn, hóa căm phẫn thành cơn thèm ăn, ăn vô cùng nhanh, Mạc Như Sương thì lại hồn phách treo ngược cành cây, liên tục thất thần.

Ngược lại vẻ mặt của Lý Sư Sư vẫn như thường, mang theo nụ cười tiếp đón mọi người, thể hiện phong cách quý phái của mình.

Như vậy mọi người lại càng ngưỡng mộ trạng nguyên lang hơn.

Trong nhà có vợ hiền, ở ngoài có tình nhân, đàn ông sống phải nên là như thế mới đúng.

Lúc này, một khúc nhạc đã kết thúc, nhưng rất nhanh đã vang lên khúc thứ hai.

“Không phải chứ? Bài thứ hai luôn á!”

“Không phải đã nói trước chỉ đánh một khúc thôi sao?”

“Có khả năng Tử Nguyệt cô nương và trạng nguyên lang nói chuyện vui quá nên đàn thêm một khúc chăng!”

“Chết tiệt! Cái số đào hoa này khiến người

thèm thế!

Sau khỉ khúc thứ hai kết thúc, khúc thứ ba lại vang lên tiếp.

“Không phải chứ, đã khúc thứ ba rồi đó!”

“Vẫn chưa kết thúc sao? Chúng ta đã đợi đến nứt toác cả mắt ra rồi!”

“Xem ra lại có một hông hoa yêu kiều nữa bị trạng nguyên lang hái mất! Trạng nguyên lang quá có năng lực!”

“Xong rồi, cây sỉ của ta đổ rồi!”

Mọi người đều đố kỵ muốn chết!

Dựa vào cái gì?

Bọn họ đêu là đại tài tử nổi danh lừng lẫy hiện nay, đều tài trí hơn người, học rộng hiểu nhiều, phong lưu phóng khoáng, đẹp tựa Phan An, dựa vào cái gì chỉ có mình Lâm Bắc Phàm là được Tử Nguyệt cô nương coi trọng?

Không phải hắn chỉ tài hoa hơn chúng ta một chút thôi sao?

Đẹp trai hơn chúng ta một chút xíu thôi

sao?