Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 171: Xin ngươi đấy lão gia




“Phu quân, chúng ta cũng có ruộng của mình rồi!” Lý Sư Sư vui vô cùng.

Đối với những người sống trong thời đại này thì có đất của riêng mình có nghĩa là có bản lĩnh sống yên thân gởi phận, có nghĩa là sẽ có hỉ vọng, có nghĩa là sẽ không chết vì đói.

Đây chính là cảm giác an toàn mà tiền bạc không thể mang lại được!

Giống như bây giờ vậy, rất nhiều người có tiền là phải mua nhà mới thấy yên tâm.

Đây chính là truyền thống từ tận xương tủy được truyền lại.

“Sư Sư, ngươi vui mừng quá sớm rồi!” Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn cười khổ: “Dựa vào những chuyện mà chúng ta phạm phải thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này. Mà mảnh đất này chúng ta cũng không mang đi được, nhận rồi cũng có tác dụng gì đâu?”

“Phu quân, ngươi nói phải đấy!” Tâm trạng của Lý Sư Sư tụt dốc.

Lâm Bắc Phàm nhìn nàng mà thấy hơi đau lòng, hắn vội vàng an ủi: “Yên tâm! Tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi! Không có thứ gì có thể

làm khó ta được! Trời đất rộng lớn, chắc chắn sẽ có chỗ cho chúng ta dung thân!”

Lý Sư Sư cười: “Nơi nào có phu quân thì chính là nhà!”

Nói rồi, Lý Sư Sư khẽ tựa vào người Lâm Bắc Phàm, hai người hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh ấy.

Suy nghĩ của Lâm Bắc Phàm lại bắt đầu bay xa.

Mặc dù hẳn không đem mảnh đất này đi được, cũng không thể thu lợi từ nó, song hắn có thể coi nó như mảnh ruộng thử nghiệm lai tạo giống lúa nước mới.

Mảnh ruộng nho nhỏ ở Quốc Tử Giám quá bé.

Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Phàm nói với Đại Lực: “Đại Lực, làm phiền ngươi tới Quốc Tử Giám một chuyến và gọi các học trò phụ trách lai tạo giống lúa nước ra đây, bảo với họ là ta có một mảnh ruộng tốt, có thể làm ruộng thử nghiệm lai tạo giống lúa nước!”

“Vâng, thưa thiếu gia!”

Khoảng độ hơn nửa canh giờ sau, mọi người đã chạy đến đông đủ.

Trông thấy mảnh ruộng lớn kia, đám học

trò đều cực kì vui vẻ.

“Ti nghiệp đại nhân, mảnh ruộng này đúng là phì nhiêu thật!”

“Thích hợp để làm ruộng thử nghiệm lắm!”

“Có thể thử nghiệm thỏa thích một phen rồi!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn nói: “Mọi người làm cho tốt! Đây là sự nghiệp vĩ đại mang lại lợi ích dài lâu! Nếu như thành công, bản quan sẽ bẩm báo lên triều đình tranh công cho các học trò! Thăng quan tiến chức chỉ là chuyện trong tầm tay!”

Các học trò hớn hở lắm, chuyện này đã có tiền lệ rồi!

Trước khi khi nghiên cứu khí cầu lớn, các học trò tham gia nghiên cứu cùng đã được triều đình ban thưởng, con đường làm quan của họ càng thêm thuận lợi hơn.

Nếu bọn họ nghiên cứu thành công giống lúa nước để tăng sản lượng, giải quyết nạn nói cho dân chúng thì sẽ nhận được phần thưởng lớn cỡ nào đây?

Đám học trò đồng thanh bảo: “Đa tạ tỉ nghiệp đại nhân!”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười và gật đầu.

“Phu quân, có thể nghiên cứu thành còng giống lúa nước chú?” Lý Sư Sư không nhịn được hỏi.

“Nhất định có thể!” Lâm Bắc Phàm cực kỳ tự tin: “Nếu tất cả mọi thứ đều được tiến hành thuận lợi thì ngày này năm sau chính là ngày thu hoạch! Nằm hóng mát dưới bóng lúa chắc chắn không còn là giấc mộng nữa!”

“Nếu như thật sự thành công thì phu quân có thể sánh ngang với thánh nhân thời cổ và để lại tiếng thơm cho ngàn đời rồi!” Lý Sư Sư kích động nói.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, cười bảo: “Ta cũng không nghĩ nhiều đến thế! Ta chỉ muốn làm tất cả mọi chuyện trong khả năng của mình mà thôi! Còn về người khác nhìn nhận ta thế nào thì đâu có liên quan gì đến ta?”

“A di đà phật, sư phụ/ sư công quả là một Phật thật ở nhân gian!” Hai vị hòa thượng chắp tay, nói với giọng điệu sùng bái.

“Cơ mà vẫn ít người quá! Gọi các tá điền ở đây ra cho ta!”

Không lâu sau, mười mấy tá điền đều có mặt, bọn họ đều nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh

mắt đầy thấp thỏm.

Bọn họ đã nghe nói Lâm Bắc Phàm là một tên tham quan từ lâu, chẳng lẽ hắn không hài lòng với cách phân chia tiền thuê nên muốn nhiều tiền hơn?

Một lão nông dân trong đó cả gan hỏi: “Lâm đại nhân, đại nhân gọi chúng ta qua đây là có chuyện gì?”

“Bản quan định thu hồi mảnh đất này để trồng giống lúa nước lai tạo!”

Các tá điền nghe mà hoảng loạn, bọn họ quỳ rạp xuống.

“Đại nhân à, ngươi không thề thu hồi mảnh đất này được!”

“Đại nhân mà thu hồi thì chúng ta ăn cái gì, uống cái gì đây? Cả nhà từ già đến trẻ chỉ trông chờ vào mỗi mảnh ruộng này mà thôi!”

“Cầu xin đại nhân mở lòng từ bi, tha cho chúng ta một con đường sống!”

“Thật sự xin ngươi đấy, lão gia!”