Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 1017: C1017: Ta là thừa tướng




Người thanh niên bên cạnh gật đầu như đang suy nghĩ gì đó.

“Còn về những gì ngươi nói thì đúng là hắn là một tên tham quan, hắn khá là thích tiền tài, nhưng hắn không hề ăn cắp ăn trộm! Theo như lão phu được biết thì tiền mà hắn tham đều là của tham quan, không hề ảnh hưởng đến dân chúng, như vậy đã là rất tốt rồi! Hắn không phải thánh nhân, chúng ta không nên khắt khe với hắn!"

“Thầy nói phải!” Người thanh niên gật đầu.

“Điều khiến lão phu vui nhất là hắn rất trẻ! Chỉ cần hắn còn sống là Đại Võ sẽ phát triển, càng ngày càng tốt hơn!"

Lão già chỉ vào đám người đang xếp hàng, kích động nói: “Đồ nhi, ngươi nhìn xem, đây chính là minh chứng! Chỉ có dân giàu nước mạnh thì mới thu hút được người tài thôi!"

“Thầy nói phải, những chuyện như thế này chúng ta cũng chỉ từng trông thấy ở Đại Viêm và Đại Hạ! Thế nhưng hiện giờ, bọn họ đã suy yếu, Đại Võ lại phất lên, càng ngày càng phát triển! Thầy à, chúng ta mau về nhà thôi!” Nụ cười nở trên gương mặt của lão giả: “Đồ nhỉ nói đúng, chúng ta về nhà thôi! Vi sư đã rời nhà hơn hai mươi năm rồi, cuối cùng cũng được trở về! Năm ấy vi sư rời đi với cơn giận ngút trời, tới nay lại được trở về với một bụng học vấn, hy vọng có thể truyền đạt lại hết thảy những gì mình học được, cống hiến một phần sức lực cho Đại Võ!"


Nói đoạn, hắn ta ngẩng đầu, ưỡn ngực đi về phía trước.

Mặc dù đầu tóc đã bạc phơ song cơ thể gầy trơ xương xong hắn ta vẫn vô cùng hăng hái!

Trong lòng hắn ta là nỗi niềm báo đáp nước nhà, có dập thế nào cũng không tắt! Đi cả nửa đời, khi trở về hắn ta vẫn là thiếu niên!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đang đọc tin tức do các nơi truyền đến. Đã có gần mười vạn người có năng lực vào Đại Võ sinh sống. Đây chính là cách thu hút nhân tài phiên bản cổ đại!

Mặc dù trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra thay đổi gì, song vài năm sau, những người tài này chắc chắn sẽ là nền móng cho Đại Võ, giúp Đại Võ gia tăng sức mạnh.Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm nhận được lời mời tham dự tiệc tối của ti nghiệp Diêu Chính của Quốc Tử Giám. Hắn lẩm bẩm: “Cái tên này hiếm thấy mời mình uống rượu ăn cơm, đừng bảo là lại nhìn trúng rượu ngon nhà ta đấy nhé? Hừm, đang lúc rảnh rỗi thôi thì tới xem sao!"

Bỏ thư mời xuống, Lâm Bắc Phàm bèn lấy một vò rượu thơm từ trong hầm rượu ra, sau đó thì híp mắt cười và ra ngoài.

Lúc này, trong phòng khách quý tại một tửu lâu, ti nghiệp Quốc Tử Giám Diêu Chính và một lão giả đang ngồi với nhau.

Điều khiến người ta kinh ngạc là Diêu Chính không sợ trời không sợ đất, ấy vậy mà khi đối mặt với lão già gầy gò kia hắn ta lại vô cùng khiêm tốn và cung kính, ngoan cứ như thằng cháu trai vậy.

“Thầy à, lần này ngươi về rồi chắc là không đi nữa đâu nhỉ, dẫu sao thì Đại Võ cũng là cội nguồn của ngươi mài!” Lão giả vuốt râu, mỉm cười: “Đương nhiên là không đi nữa rồi, ở ngoài phiêu bạt bao năm nay, gặp được biết bao điều ở các. nơi, song thứ ta lưu luyến nhất vẫn là nơi này! Có lế người ta già đi nên thích lá rụng về cội, có chết cũng phải chết ở đây! Ha ha..."

“Thầy, ta thấy ngươi khỏe mạnh nhanh nhẹn, ít nhất cũng phải sống thêm được mấy chục năm nữa, sao ngươi lại nhắc đến chữ chết chứ? Không may mắn một chút nào cả! Có điều thầy có thể ở lại đây thì ta vô cùng vui, ta có thể tiếp tục nghe ngươi giảng giải rồi!” Diêu Chính hớn hở, hắn ta nghiêng đầu, cả chòm râu cũng như vểnh lên. “Tử Chính, hiện giờ ngươi đã làm quan, sao cứ bộp chộp vậy. hả?"

Lão già nói: “Nếu mà để người khác trông thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”


“Xin thầy lượng thứ, ta biết rồi!” Diêu Chính lập tức cúi đầu nhận sai.

“Mấy chục năm rồi mà ngươi chẳng thay đổi gì cả!"

Lão già mỉm cười: “Nhưng mà tí nữa lúc gặp thừa tướng, ngươi nhất định phải cung kính vào biết chưa? Lão phu nghe nói ngươi mang đến cho người ta rất nhiều phiền toái, nếu không phải thừa tướng đại nhân bao dung độ lượng thì ngươi đã xong đời từ lâu rồi!” Diêu Chính cười khổ: “Thầy ơi, trước kia là do ta không biết mà? Ta mờ mắt, cứ tưởng hắn giống với những tên tham quan khác, kết quả ai ngờ... Tóm lại là ta biết sai rồi!"

“Biết sai là tốt!"

Lão giả vuốt râu, đoạn mong chờ nói: “Cũng không biết thừa tướng đại nhân là người như thế nào! Muốn gặp mặt hắn quá!"

Đúng lúc ấy, âm thanh mở cửa vang lên, cửa bị đẩy ra.

Lão giả ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên khí chất bất phàm xuất hiện, trên tay còn xách một vò rượu, híp mắt cười và bước vào.


Hắn ta sững sờ, nói: “Thiếu niên, ngươi đi nhầm phòng rồi?"

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn Diêu Chính ở bên cạnh lão giả, hắn nói: “Ta không đi nhầm đâu!"

Lão giả tỏ lòng tốt: “Thiếu niên, ngươi mau đi ra đi, chúng ta đang chuẩn bị tiếp một vị khách quý! Nếu làm kinh động đến người đó thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ngươi đấy..."

Diêu Chính ngồi bên cạnh toát mồ hôi: “Thầy, ngươi hiểu lầm rồi, vị này chính là thừa tướng kiêm đại nguyên soái, Trung Dũng Vương Lâm Bắc Phàm đại nhân!"

“Hả?” Lão già kinh ngạc đến mức gần như rớt cả cằm. Không ngờ thiếu niên trước mặt này lại là nam nhân có quyền có thế nhất Đại Võ! Mặc dù hắn còn rất trẻ song hắn ta không ngờ lại trẻ đến mức độ này, còn trẻ hơn cả học trò nhỏ tuổi nhất của hắn ta!

Hơn nữa nhất cử nhất động của đối phương còn không giống đại quan cho lắm. Làm gì có đại quan nào tự mình mở cửa, lại còn xách rượu nữa chứ?