Xuyên không vào thế giới của Twilight

Chương 8




Và thế là tôi kể hết tất cả mọi chuyện cho nhà Cullen biết.

Ý là tôi là ai, tại sao lại đến đây, tôi đã biết những gì?

Nhưng dường như chẳng có ai tin lời tôi nói cả.

- Cháu biết rằng chuyện xuyên không có lẽ hơi hoang đường. Nhưng thật sự là cháu đã ở trong thế giới của mọi người rồi.

Tôi cố gắng giải thích.

- Làm thế nào để chúng tôi tin lời cô nói là thật? - Bella vẫn còn nghi ngờ tôi.

Tôi phải chứng minh cho họ thấy mới được.

- Vậy để tôi chứng minh cho mọi người thấy. Um... À! Renesmee, con gái của cô đã dính duyên với Jacob. Họ bây giờ đang đi chơi với nhau. Đúng chứ?

- Chuyện này chúng tôi ai cũng biết, lỡ đâu cô có khả năng đặc biệt gì rồi sao?

- Cô hai à, tôi chỉ là một con người thôi, khả năng đặc biệt ở đâu chứ?

Tôi tức thiệt á. Tôi tin tưởng họ mà họ lại không tin tưởng tôi là sao?

- Được rồi, Esther. Chúng tôi tin tưởng cháu mà.

Chà, chỉ có Carlisle là hiểu cho tôi thôi.

Sau một hồi bàn bạc thì họ quyết định tôi tới đây bằng cách nào thì sẽ về lại bằng cách đó.

Tuy có hơi mạo hiểm nhưng chỉ còn cách này thôi.

Tối đêm ấy tôi cứ nằm thao thức mãi. Ngày mai là tôi có thể trở về nhà rồi.

Nhưng còn lời hứa với Brian thì sao?

Mẹ tôi thường dạy đã nói thì phải giữ lời. Biết thế thì ban đầu tôi đã không hứa rồi.

Nằm mãi, nằm mãi mà tôi chẳng thể nào chợp mắt được. Tôi quyết định liều mình đi tìm anh ấy.

Bằng cách nào đó tôi đã lẻn ra khỏi nhà Cullen và đi vào rừng sâu.

- Brian, là tôi đây, Esther đây! Anh có nghe tôi nói không? - tôi vừa đi vừa hỏi nhưng chẳng có tiếng nào đáp lời tôi.

Tôi cứ đi mãi như thế. Rồi bỗng tôi nghe thấy tiếng động. Tôi cứ ngỡ là Brian nên cắm đầu chạy về hướng đó

Nhưng không phải là Brian. Đó là... Alec

Hắn đang nằm tựa đầu vào gốc cây với cánh tay bị thủng một lỗ. Lỗ này trông cứ như bị "chó bự" cắn vậy. Không tới nỗi nguy hiểm tỉnh mạng nhưng chắc cũng khá đau đấy.

Hắn đã phát hiện ra tôi rồi. Hắn ném cho tôi một cái liếc rồi quay mặt về hướng khác. Tôi tưởng hắn phải vồ lấy tôi cơ!

Chạy là thượng sách! Thế là tôi quay lưng bỏ đi.

Nhưng tôi thật sự không biết lúc đó có phải não tôi bị úng nước hay không mà tôi lại quay lại giúp hắn.

Tôi lấy chiếc khăn tay cũ kĩ mà mẹ may để băng bó vết thương cho hắn.

Bỗng hắn giật lấy tay tôi và với giọng điệu không thể nào khó nghe hơn, hắn quát tôi

- Làm cái gì đấy!

Không thấy hay sao còn hỏi, tôi đang giúp anh đó.

- Đau, buông tay tôi ra!

Hắn đúng là một tên thô lỗ. Tôi chỉ muốn giúp hắn mà hắn lại nỡ hất tay tôi

Mặc kệ hắn, tôi vẫn tiếp tục băng bó

- Không sợ tôi ăn cô sao?

Sợ sao?

- Sợ thì có sợ đó! Nhưng anh cứ coi như tôi bị ngu nên mới giúp anh đi.

- Hừm...

Hắn đang khinh tôi đó à? Tên này thật bất lịch sự.

- Nghe nói năng lực của anh bá đạo lắm mà. Sao tả tơi thế này? - tôi thắc mắc

- Chẳng phải là do con chó cô nuôi gây ra sao?

Chó nào chứ? Quả thật tôi có nuôi chó nhưng hiện giờ nó đang ở với bố mẹ tôi ở Phoenix. Mà "em ấy" cũng hiền lắm!

- Chẳng lẽ là Brian?

Thấy hắn im lặng thì tôi khá chắc đó là Brian rồi.

- Cô dạy lại chó nhà cô đi. Đừng có mà chơi đánh lén.

Vậy chẳng phải lúc sáng anh cũng đánh lén tôi hay sao. Tôi thật sự rất cảm kích Brian vì đã giúp tôi rửa mối hận này.