Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi

Chương 9: Lụa câu phách




Hiên Viên Quốc thời tiết vẫn còn chút khí lạnh của mùa đông.

Đào Hoa Sơn Trang.

Đào Hoa Sơn Trang, nơi này cũng giống như tên, toàn bộ Sơn Trang đều được trồng bởi Hoa Đào, diện tích nơi này khoảng mấy nghìn mét, tất cả đều phủ một màu sắc hồng trang nhã.

Trong sân, một thân ảnh màu tím nhạt, trên tay người đó là một dải lụa màu tím làm bằng tơ tằm. Người đó vươn tay phải, dải lụa chạy đều trên không trung, quấn vào ngọn cây Hoa Đào gần đó. Đôi chân nhè nhàng lướt xuống dải lụa, thân ảnh đó bay từ trên không trung xuống quay thành vòng tròn, vạt áo theo độ cao mà xoè ra. Đôi chân nhẹ nhàng chạm đất, dải lụa trên cây từ từ thu hồi lại, nằm gọn trong ống tay áo, hoa đào vì gió mà bay lả tả không ngớt, kết hợp với khung cảnh hồi nãy tạo thành cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Người con gái ấy quay đầu lại, mái tóc dài dùng sợi dây lụa vấn lên một nửa, nửa còn lại xõa xuống, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt Phượng đen dài, cái mũi nhỏ nhắn vì hít hơi lạnh mà hồng lên. Người con gái đó là Sở Dạ Nguyệt với thân hình và khuôn mặt quyến rũ cùng tính cách trầm ổn.

Người đứng cách đó không xa là một cô nương khoảng mười sáu tuổi vận trang phục xanh lá trúc nhạt màu, trên tay bưng đĩa điểm tâm đi lại gần về phía chiếc bàn đá cạnh đó. Đúng lúc Dạ Nguyệt đến gần. Cô gái vận y phục xanh kia tên Mai Ly. Mai Ly này có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng là xinh đẹp theo kiểu tinh nghịch. Mai Ly nhìn nàng vì luyện tập Hóa Thi Câu Phách mà mệt mỏi, hơn nữa bước chân có chút nặng nề, chạy đến đỡ lấy cánh tay nàng, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, nói:

" Tiểu thư của tôi ơi, làm việc gì cũng phải từ từ, cô xem, luyện tập tới mức này, không may làm sao, Phó Cung Chủ hung dữ kia sẽ làm thịt tôi cho xem! ". Nói xong còn làm động tác đưa tay lên cổ, " khực " một cái.

Sở Dạ Nguyệt buồn cười nhìn Mai Ly, hít mũi một cái, nói:

" Ta không sao, chỉ là luyện tập một chút, không vấn đề gì ". Nàng ngồi xuống chiếc ghế đá, tự rót cho mình một chén trà, đưa lên miệng, thổi cho bớt nóng rồi mới bắt đầu uống. Nàng nhìn Mai Ly, mày hơi nhíu lại:

" Mai Ly, lần sau không cần gọi ta là tiểu thư, hơn nữa ta cũng không phải là tiểu thư, cứ coi ta như bằng hữu là được rồi".

" Nhưng là...". Mai Ly nhìn nàng như muốn nói thêm gì đó rồi lại thôi, lòng Mai Ly đầy thắc mắc, không được gọi là tiểu thư, vậy gọi bằng gì cho phải đây?

" Được được... Vậy... Từ bây giờ.. Tôi... Phải gọi cô là gì đây?? ".

Tiểu Nguyệt nhìn nàng, xoa cằm một lát rồi nói:

" Ừm... Cô cũng chỉ kém ta có một tuổi.. Vậy, gọi là tỷ tỷ hoặc Dạ Nguyệt đi, chọn một trong hai. Ta kêu em là Tiểu Ly! ".

Tiểu Ly vui vẻ nhìn nàng gật đầu một cái:

" Được.. Tiểu..a.. Tỷ tỷ.. Haha ". Phù, suýt nữa là gọi nhầm rồi!!!

Sở Dạ Nguyệt vươn tay lấy một khối điểm tâm trên đĩa, đưa lên miệng cắn, nàng từ từ nhớ lại chuyện của hai tháng trước, thời điểm sau khi nàng hồi phục vết thương hoàn toàn:

Hai ngày sau khi tỉnh lại, vết thương của nàng hồi phục. Người mà nàng nghe tiểu cô nương Mai Ly này gọi ` Phó Cung Chủ " có đến thăm nàng, hai người cùng nhau ra ngoài đi dạo, thời tiết mùa thu thanh mát đến nhẹ người. Bà ấy quay sang nhìn nàng, cười hiền, hỏi:

" Cô nương, ta vẫn chưa biết tên cô?? ".

Sở Dạ Nguyệt cười, khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhìn bà ấy:

" À... Ta họ Sở, tên Dạ Nguyệt ".

Ánh mắt bà ấy có chút phức tạp:

" Nguyệt nhi, con có thể gọi ta là Huyết Mẫn ".

Thân mình Tiểu Nguyệt hơi sững lại, " Nguyệt Nhi ", cái tên này đã lâu lắm rồi chưa có ai gọi nàng thân mật như vậy,.. Kể từ khi người đó ra đi...

Dạ Nguyệt có chút sững sờ nhìn bà ấy, vẻ mặt khó hiểu:

" Người..Sao lại....? ".

Huyết Mẫn nhìn vẻ mặt của nàng như vậy thì bật cười:

" Nha đầu, ta muốn con làm Phó Cung Chủ Huyền Cơ đời thứ hai trăm mười ba"

Bà ấy đi khỏi trong khi nàng vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Sáng hôm sau, trong phòng nàng là thư tạm biệt của Huyết Mẫn bà bà, trong thư giải thích toàn bộ thắc mắc của nàng, bên cạnh phong thư là một cuốn sách hướng dẫn sử dụng dải Lụa Câu Phách do bà ấy đích thân viết ra cộng với một hộp gỗ, trong đó chứa dải lụa tím tơ tằm, Lụa Câu Phách....