Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi

Chương 46: Nhất kiến chung tình




“Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?!”.

Trong Hải Hoa Đường, tiếng hét thủng màng nhĩ truyền đến. Diệp Vân Du trừng mắt thật to, volum có thể nói là to nhất từ trước đến nay của nàng.

“Được rồi được rồi, Du à, bình tĩnh chút đi! Mình còn chưa nóng vội, cậu vội cái gì?”. Thiên Ân đứng đằng sau liến thoắng đấm bóp lưng cho Vân Du, muốn xoa dịu cơn giận của Vân Du.

Mà ở phía đối diện, Sở Dạ Nguyệt bị Vân Du gào vào mặt, vẫn còn đang nhăn mặt, hai tay ôm lấy lỗ tai.

“Làm cái gì thế? Cậu và Thiên Ân đều có sở thích rống thế à? Tử Hạ cậu ấy… nhiệm vụ đó là do cái lão đầu hoa tắc kè kia giao cho cậu ta. Tớ có thể cản sao?”

Vân Du trừng mắt, lập tức phản bác:

“Còn nói, cậu không phải là Phó Cung gì gì đấy sao? Cậu vốn dĩ có thể đi cùng cậu ấy!”

Nói đến như vậy, Sở Nguyệt còn có thể nói cái gì đây? Ai kêu các nàng làm gì cũng phải có nhau, nàng có thể hiểu được nỗi lo của Vân Du.

Vân Du tức đến đỏ mắt, hai tay đập mạnh lên mặt bàn, đem hai cái trái tim nhỏ bé của Sở Nguyệt và Thiên Ân doạ cho sợ.

Như nghĩ ra cái gì đó, đôi mắt vốn đang tức giận của Vân Du lại chuyển sang gian xảo, tay chống cằm, tay tiếp chén nước từ Thiên Ân, cười híp mắt, như hồ ly, nói:

“Hay là thế này đi…”

Biết ngay là cái bộ dạng xảo quyệt thế kia của Vân Du là có chuyện chẳng lành mà, Sở Nguyệt âm thầm bĩu môi, lại thầm than cho số phận hẩm hiu, uất ức gật đầu.

“Biết rồi!”

Vân Du cười đến là thoả mãn: “Ngoan!”.

----------- 

Đêm xuống, gió lạnh càn quét, thổi vào mặt có cảm giác lạnh lẽo mà cực kỳ đau rát. Sở Dạ Nguyệt một thân hắc y bó sát cơ thể, tôn lên ba vòng lồi lõm hoàn hảo đáng mơ ước. Toàn thân trên dưới đều màu đen, duy chỉ để lộ mái tóc màu tím cùng đôi mắt long lanh tà mị.

Nàng theo bản đồ hướng Diệp phủ mà vận khinh công bay đi.

Để không đánh động đến đám thị vệ trong phủ, Dạ Nguyệt cố gắng che dấu hơi thở, ẩn mình, nàng di chuyển thật khẽ khàng, lúc nhanh lúc chậm.

Dạ Nguyệt mở tấm bản đồ mà Vân Du đã chuẩn bị cho nàng, nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là…Nàng không biết xem bản đồ! =.=, thế có chết không cơ chứ?!

“A” Dạ Nguyệt vì mải nhìn tấm bản đồ, lại chẳng màng đến việc mình đang đứng trên mái nhà, nên mới không may giẫm phải miếng ngói vỡ, cổ chân bị trẹo, kêu ‘khực’ một cái, nàng theo đà ngã xuống một tiểu viện gần đó.

Cả người nàng mệt mỏi dựa vào tường, Sở Nguyệt thầm nghĩ, sao xui xẻo lại cứ thi nhau ập lên người nàng thế này? Vách tường bên kia truyền đến tiếng bức chân của lính gác, nàng áp tay vào ngực trái, cố gắng bình tĩnh nhịp thở.

Đột nhiên, có một bàn tay to lớn kéo lấy cánh tay của nàng, tay còn lại có hơi dùng sức bịt miệng nàng. Sở Nguyệt dãy dụa, có tiếng trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói:

“Suỵt, im lặng đi, ráng chịu một chút!”

Thị vệ bên kia vách tường dường như cũng nghe ra chút biến động nhỏ này, liền quát lớn:

“Là kẻ nào?”

Bởi vì nam nhân này cả thân hình đều bị bóng cây cùng bóng đêm che khuất, cho nên nàng không nhìn rõ dung mạo hắn lắm.

“Là bổn vương!”

“Thập tứ vương gia?”

Sở Nguyệt nghe ra được, thị vệ bên kia không hề cảm thấy ngạc nhiên khi nam nhân này xưng danh, có lẽ là khách quen của Diệp phủ?!

“Ờ, không có việc gì nữa! Các ngươi cứ đi làm việc của mình đi!”

Đợi đến khi tiếng bước chân bên kia bức tường xa dần, Hiên Viên Mặc mới buông bàn tay đang bịt miệng nàng ra.

Lúc này, Dạ Nguyệt mới có cơ hội quan sát dung nhan của hắn, mắt đẹp không kiêng nể gì mà đánh giá người này.

Đúng là rất đẹp, phải, là đẹp. Dung nhan hoạ thuỷ dùng trên người cũng hợp lý.

“Vừa rồi, cảm ơn ngài đã giải vây giúp ta. Nếu sau này có duyên gặp lại, ngươi cần ta báo đáp gì, chỉ cần không phải là việc trái với luân thường đạo lý, ta sẽ cố hết sức!”

Nàng không biết hắn có ý tốt hay xấu, giúp nàng lần này, không nhất thiết là người tốt, nàng muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Nói rồi, nàng nhịn đau ở chân, cắn môi vịn tay vào đầu gối đứng lên, nội tâm đang mắng Vân Du là nhà tư bản chuyên bóc lột hàng ngàn lần.

Chân đau, nàng hiện tại cũng không biết nên quay về Hoa Hải Đường hay tìm Tử Hạ, cũng không thể dùng khinh công, chỉ biết hiện tại nàng nên rời khỏi cái nơi tối tăm đáng ghét này.

Người phía sau như nhận ra ý đồ của nàng, vội đứng lên, bàn tay đưa lên không trung, giọng nói không còn vẻ giễu cợt như ban đầu mà nghiêm túc hẳn lên:

“Tên của nàng?”

“Sau này nếu có duyên, sẽ nói cho ngươi biết!”

Đến khi nàng đi đã xa, Hiên Viên Mặc ở phía sau lầm bầm một câu mà nàng cũng không nghe ro, cũng không biết:

“Có duyên? Nhất định có duyên!”

-By Bé Cua-